Chương 4: Xin thề

Đường Như Tửu đã làm nhân viên bán hàng hơn ba năm, tuy là công ty không lớn, nhưng mỗi quý đều là quán quân doanh thu bán hàng, công ty trước đó vốn phải thăng chức cho cô, nhưng không nghĩ tới vào lúc đó, cô lại phát hiện bạn trai làm cùng công ty nɠɵạı ŧìиɧ với bạn thân, Đường Như Tửu chịu đủ đả kích, nhất thời chịu không nổi kí©h thí©ɧ đã xin từ chức.

Cô và Vương Tang Hoài ở bên nhau vào năm ba đại học, cùng Hoàng Sa là bạn cùng phòng kiêm bạn thân bốn năm đại học. Điều kiện nhà Hoàng Sa không tốt, tính cách lại hướng nội, không giao tiếp với nhiều bạn bè, Đường Như Tửu đau lòng cho cô ta vì cuối tuần chỉ ăn một bữa cơm để tiết kiệm tiền, có khi đi ăn cơm cũng sẽ dẫn theo Hoàng Sa, dần dần Hoàng Sa và Vương Tang Hoài cũng quen nhau. Sau khi tốt nghiệp, ba người vào làm cùng một công ty, sau đó Đường Như Tửu còn nói sau này kết hôn với Vương Tang Hoài, nhất định phải để Hoàng Sa làm phù dâu, nhưng không nghĩ tới không lâu sau cô liền bắt gian Vương Tang Hoài và Hoàng Sa ở trên giường.

Tập đoàn Phong Thanh có vai nhãn hiệu, bao quát nhiều lĩnh vực, Đường Như Tửu thường xuyên phải làm việc với các bộ phận khác, tuy rằng rất bận, nhưng cũng đặc biệt phong phú, dần dần, chuyện cũ cũng không hề nhớ tới nữa.

Từ bộ phận nghiên cứu và phát triển đi ra, Đường Như Tửu cầm văn kiện trở lại bộ phận bán hàng, trong lúc chờ thang máy cô cũng không lãng phí thời gian, nhanh chóng tìm hiểu thông tin sản phẩm, rất nhanh thang máy đã đến tầng này, “Đinh” một tiếng mở ra.

Đường Như Tửu khép văn kiện lại chuẩn bị đi vào thang máy, đầu vừa ngẩn lên, liền đối diện với khuôn mặt làm cô phải nghiến răng nghiến lợi.

Cô vừa hận vừa giận, nhưng Phục Thành nhìn thấy cô lại lông mày cũng không nâng, tất cả sự tức giận của cô giống như đánh vào miếng bông gòn, không chỉ không phát tiết được ra ngoài, còn bắn ngược trở lại, cô tức giận đến muốn chết, rồi lại không thể làm gì.

Gặp nhau như vậy làm người ta có chút trở tay không kịp, Đường Như Tửu đứng tại chỗ tiến cũng không được, đi cũng không xong.

Có lẽ là nhìn thấy người bên ngoài không có tiến vào thang máy, Phục Thành ngay cả hỏi cũng không hỏi, trực tiếp đóng cửa lại. Trong lòng Đường Như Tửu tức giận, khi cửa thang máy sắp khép lại cô liền ấn nút mở cửa.

Không thể nhát gan, sợ cái gì chứ? Muốn sợ cũng phải là tội phạm cưỡиɠ ɠiαи sợ cô.

Đường Như Tửu thẳng lưng đi vào trong, cố tình làm lơ Phục Thành bên cạnh, nhưng người này cao to, khí thế nghiêm nghị, tuy đứng ở nơi đó không nói một lời nào, nhưng cảm giác áp bách mãnh liệt quanh thân kia bức cô không thở nổi.

Trong lòng chậm rãi dâng lên cảm giác không được tự nhiên cùng khẩn trương, gần như không thể khống chế, Đường Như Tửu lén nhìn Phục Thành, người phía sau lại nhạy bén bắt gặp đươc, vân đạm phong khinh hỏi: “Vị tiểu thư này có chuyện muốn nói?”

Trái tim Đường Như Tửu nhảy dựng, cảm giác khẩn trương tăng lên, cô nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: “Tôi không có lời nào để nói với tội phạm cưỡиɠ ɠiαи.”

Cô vốn muốn dùng miệng lưỡi để xả giận, nhưng không nghĩ tới khóe miệng Phục Thành cong lên, ngữ khí không rõ ràng nói: “A, so với nói, quả thật làm sẽ giao tiếp dễ hơn.”

Sắc mặt Đường Như Tửu lập tức trắng bạch, tất cả cảm xúc tiêu cực trong lòng đều tăng lên gấp bội, cô muốn nhảy dựng lên hung hăng cho anh một cái tát, lại một chân đá anh xuống mặt đất, nhưng huy hiệu trước ngực lại nhắc nhở đang ở đâu cùng với khoảng cách giữa hai người, trong phút chốc, tất cả lửa giận giống như bị dội một gáo nước lạnh, “Xèo” một tiếng tắt ngủm, chỉ còn lại làn khói không cam lòng đang lượn lờ.

Khi thang máy đến tầng lầu, Phục Thành bước đi giống như Hoàng Đế, Đường Như Tửu giống như chú ngỗng bị đánh bại, buồn bực đóng cửa lại.

Cửa thang máy khép lại, nhìn khuôn mặt xám xịt của mình trong gương, Đường Như Tửu thầm thề, một ngày nào đó nhất định phải khiến Phục Thành quỳ gối trước mặt mình xin tha thứ.