Chương 6: Thủy tinh vụn vỡ

Vòng luẩn quẩn của mối quan hệ vẫn cứ tiếp diễn như những vòng xoáy của cảm xúc, cuốn đi và giẫm đạp lên từng tấc thời gian, đến khi ý thức được, đã là khi nhận ra khoảng cách bị kéo giãn đến vô cực của đau đớn.

Vốn dĩ đâu có ràng buộc cảm xúc, nên cũng không thể cho là có khoảng cách. Hờ hững rồi lại hững hờ, rốt cuộc vẫn dậm chân tại điểm bắt đầu, và cũng sẽ là điểm kết thúc.

So với việc nhìn hắn hoàn tất mọi thủ tục để kết hôn thì việc không được gặp hắn còn đau đớn hơn gấp vạn lần.

Làm sao khống chế nổi một mảnh của trái tim mình vỡ vụn rồi những cạnh sắc nhọn của mảnh vỡ ấy ngày ngày rạch từng vết lên những cảm xúc cũ mòn?

Jungkook không phải là người ngu ngốc, cũng không phải là người mặt dày tới mức vứt cả lòng tự trọng của mình để phớt lờ lời cảnh cáo của vị thiếu phu nhân kia. Thế nên từ sau lần cậu ta tới nhà, cậu đều nỗ lực tránh mặt hắn. Khi thì lấy cớ này khi thì lấp liếʍ bằng lí do khác, cốt yếu là kéo dài thời gian chờ đợi tới lúc tốt nghiệp. Lúc này cậu chỉ là quân cờ mặc hắn chơi đùa, nhưng không phải là con búp bê chỉ có cái mã.

Tình nhân, không cùng trường nghĩa với hết lòng tự trọng.

Tuy rằng lúc nào cậu cũng tự nhủ rằng tất cả lí do chỉ có thế, nhưng sự thật thì chỉ có một, và đó mới là lí do chân chính.

Jungkook nghĩ rằng, nếu buộc phải lựa chọn, giữa việc hắn bị phát hiện có nhân tình ở bên ngoài và bị cách chức, tiền đồ sụp đổ, thì thà cậu lựa chọn việc mình bị người đời bêu riếu còn hơn.

Rốt cuộc, lí trí vẫn không bước qua nổi ranh giới mỏng manh của cảm xúc.

Kim Taehyung, mỗi khi ở bên em, anh có cảm nhận được hạnh phúc không?

Không.

Vì tình yêu của em dù có sâu đậm đến đâu, vẫn nhỏ bé dưới quyền lực và địa vị.

Kể cả khi cơ thể hoà làm một, kể cả khi nằm cạnh nhau, kể cả khi mắt chạm mắt, vẫn cảm thấy như thứ đang tồn tại chỉ mong manh như tương lai.

Jungkook chậm chạp mở cửa, cả một ngày huấn luyện đã vắt cạn sức lực của cậu, đầu óc thì mụ mị và mơ màng, lúc nào cũng ong ong đủ thứ chuyện, thế là phải mất một khoảng thời gian mới xác nhận được người đàn ông đang ngồi trên ghế là Kim Taehyung.

Kim Taehyung dường như không phát hiện ra cậu đã trở về, ngồi vắt chân trên ghế trong khi tay đang khoanh lại và nhắm mắt lại có vẻ như đang ngủ. Nhìn qua làn da nhợt nhạt của hắn và thần thái mệt mỏi, ai cũng đoán được gần đây hắn bận rộn như thế nào. Vì thế cậu không muốn làm hắn tỉnh giấc, chỉ khẽ khàng khép cửa lại rồi treo áo khoác lên móc.

Kể cả khi cậu đến gần hắn, hắn vẫn không hề hay biết.

Lần đầu tiên sau hơn bốn năm, cậu mới nhìn thật kĩ gương mặt đang say ngủ của người đàn ông từng chung chăn chung gối. Phần lớn thời gian cậu và hắn gặp nhau đều chẳng mấy khi nói chuyện nghiêm túc, chỉ biết quấn lấy nhau rồi sau đó lại như thể không quen biết. Số lần nhìn kĩ hắn thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Cho dù hắn có là người chậm hiểu như thế nào, cậu nghĩ rằng chỉ cần một lần nhìn sâu vào đôi mắt của người đàn ông này, tất cả những gì giấu kĩ nhất đều sẽ bị phơi bày.

Chỉ cần nghĩ tới chỉ chút ít thời gian nữa thôi, hắn sẽ trở thành bạn đời của một người khác, hắn cũng sẽ hôn người đó, dịu dàng ôm lấy người kia, rồi cùng người đó làm những chuyện thân mật, trái tim cậu lại run lên những mảnh vỡ ghim sâu.

Đôi khi trong giấc mộng dài, cậu những ước mong mình có thể giấu người đàn ông này đi, để hắn là của cậu và cậu là của hắn, cậu sẽ chẳng bao giờ phải thức dậy với đôi mắt vô hồn chờ ngày xa cách nữa. Thế nhưng sự thật vốn nghiệt ngã, nghiệt ngã đến mức mơ ước chỉ là mơ ước đến uất hận nghẹn ngào.

"Jeon Jungkook."

Bả vai đang run nhè nhẹ của cậu hơi khựng lại chút. Thật may vì gương mặt mình vẫn ổn và không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, trước khi quay lại cậu đã nghĩ như vậy.

"Em về từ bao giờ? Tại sao lại ngồi dưới sàn nhà? Em..."

Taehyung nhăn mặt kéo cậu dậy. Hiếm khi thấy hắn tức giận với cậu như thế này, là bởi vì nhiều việc phải làm khiến hắn cau có thế này sao?

"Xin lỗi, em vừa về thôi. Hôm nay là ngày kiểm tra sức khỏe của phu nhân mà, sao anh lại ở đây?"

Gọi là kiểm tra sức khỏe cho có lệ, thực chất là buổi kiểm tra tổng thể của Cục Hôn phối, để xác thực xem Omega đó có phải là Omega thuần không, đã từng có quan hệ với ai chưa, tình trạng sức khỏe có ổn định hay không, và rất nhiều thông số khác. Tất nhiên là kiểm tra thì chẳng bao giờ dễ dàng, nên đa số đều có Alpha theo cùng. Jungkook ngạc nhiên tự hỏi rằng không biết hắn ở đây từ bao giờ, chẳng lẽ lại vô tình đến mức bỏ mặc cả vị Omega kia để chạy đến đây?

Kim Taehyung thoáng chút mệt mỏi khi nhắc đến vấn đề này, nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt bình thường.

"Em nên hiểu tôi là tướng cấp cao."

Vì là tướng cấp cao nên chuyện gì cũng sẽ được nhắm mắt cho qua, kể cả các buổi kiểm tra? Chỉ dễ dàng như thế?

Cậu chợt nhớ tới cậu trai kia, lần trước khi gặp rõ ràng là cậu ta rất gầy, nhìn sắc mặt cũng không tốt lắm, thậm chí có phần hơi tiều tụy, duy chỉ có đôi mắt sáng ngời là rạng rỡ nhất. Bị cuốn vào cảm giác đồng cảm và thương xót, mãi khi sắp bị dòng cảm xúc nhấn chìm cậu mới giật mình nhận ra mình đang thương cho một người có tất cả mọi thứ trong tay.

Nhưng cậu không biết rằng, có những thứ chỉ là phù phiếm trôi nổi và cậu ta cũng không thể có được nó.

Tình yêu.

Kể cả những kẻ được bọc trong nhung lụa của giàu sang cũng không thoát khỏi được lưới tình.

Kim Taehyung chăm chú nhìn cậu hồi lâu, rồi lơ đãng nhìn theo tầm mắt cậu, dừng lại ở chỗ ngón tay thon dài có thêm chiếc nhẫn chói mắt vô cùng. Kiểu nhẫn đơn giản, không màu mè cầu kì, vừa có nét cứng rắn của đường viền nhẫn, vừa có nét tao nhã của các kí tự được khắc lên, quả nhiên rất hợp với hắn.

Taehyung có cảm giác mình đang nín thở chờ đợi sự phán xét của Chúa Trời, và chiếc nhẫn với hắn chẳng có ý nghĩa gì giờ đây lại trở nên nặng trĩu đè lên những khớp tay khiến mọi cử động đều như bị đóng băng.

Jungkook hơi cong khóe miệng, thản nhiên quay mặt đi.

"Hôn lễ của anh cũng sắp diễn ra rồi nhỉ... Vừa vặn là lúc hôn phu của em trở về."

Kim Taehyung hận, hận vô cùng cảm giác thế giới như ngưng đọng lại và mọi âm thanh hắn nhận được biến thành hàng ngàn con dao khứa lên cơ thể hắn.

Hắn nghĩ lớp mặt nạ điềm tĩnh của mình đã bị câu nói vừa rồi đâm toạc và nằm chỏng chơ dưới sự vô tình của tình nhân hắn.

Cậu vờ như cảm thấy ngạc nhiên vì hắn không biết, mỉm cười như hoa tiếp lời.

"Vậy chắc em chưa kể cho anh ha. Thật ra đây là bí mật đó, bí mật em đã hứa với anh ấy từ nhỏ cơ. Lần đó anh ấy vì cứu em mà có một vết sẹo dài ở tay như thế này này. Sau đó anh ấy theo gia đình chuyển đến một thành phố khác, bây giờ họ sắp trở lại và anh ấy muốn em thực hiện lời hứa năm xưa. Anh ấy biết chuyện chúng ta đó, nhưng anh ấy không hề ghen tí nào đâu, anh ấy là người dễ tính và rộng lượng lắm. Khi em kể cho anh ấy, anh ấy nói nếu giờ em là một Beta rồi thì mấy bài kiểm tra đó cũng không cần thiết, em sẽ được chấp nhận ngay lập tức dù gia đình anh ấy cũng là quân nhân. Anh nói xem, tuyệt quá nhỉ?"

Không, không hề.

Ánh sáng hạnh phúc lấp lánh trong mắt cậu làm hắn thấy chói mắt, và càng giống như một liều thuốc độc gϊếŧ chết hắn từ từ, dần dần.

Vì sao, vì sao chúng ta lại bước lên con đường đầy gai này, chạy đến khi đôi bàn chân rớm máu rồi mới nhận ra rằng mình đang đi sai đường và thứ mình tìm kiếm đang dần tan biến sau làn sương khói lạnh lẽo của hiện thực?

Hắn không biết, hắn không có câu trả lời, cũng không muốn quan tâm.

Ngay lúc hắn đang suy tính làm thế nào để giữ cậu bên mình thì cậu đã tìm thấy hạnh phúc mới.

Không, không phải hạnh phúc mới, là hạnh phúc cậu xứng đáng được có sau bao nhiêu khổ đau cậu đã phải chịu đựng.

Sao có thể gọi là hạnh phúc mới được khi hắn chưa từng có cơ hội đem đến hạnh phúc cho cậu?

Hắn hờ hững với cậu sao? Đúng vậy, nhưng hắn không thể làm khác.

Chỉ trách số mệnh vô tình cho ta lướt qua nhau nhưng lại không cho ta ở cạnh nhau thêm chút nữa.

Hắn nghĩ tới phu nhân trên danh nghĩa của mình, giờ này chắc hẳn cậu ta đang nằm ngủ với cái bụng còn phẳng lì của mình nhưng hắn chắc chắn, cậu ta chẳng bao giờ có nổi một giấc ngủ say. Đứa bé đó giày vò cậu ta, khiến cậu ta muốn chết đi sống lại, cuối cùng lại khiến cậu ta buông bỏ cả lòng tự trọng để giữ lấy nó. Còn hắn, vì một lời hứa mà đánh đổi cả tình yêu của mình, thế nhưng hắn không hối hận.

Kiếp con người, là một chuỗi bi ai.

Kim Taehyung hơi rũ mắt, cuối cùng lấy lại vẻ điềm tĩnh thường ngày, nhưng đôi mắt ấy không giấu nổi những bi thương, đành phải quay đầu nhìn ra khoảng không ngoài cửa sổ, nơi phủ trắng đầy tuyết và gió đang nhảy múa trên ngọn cây khẳng khiu.

"Vậy thì tốt. Tôi cũng đã liên lạc một chỗ làm việc ổn định cho em, em có thể lựa chọn ở lại đây hoặc lên thủ phủ, bất cứ chỗ nào phù hợp với công việc của em."

Jungkook không chú ý tới giọng điệu có phần ảm đạm của hắn, vì chính cậu cũng đang trầm luân trong dòng cảm xúc của mình.

"Cảm ơn anh, nhưng em nghĩ là em sẽ theo gia đình chồng đến nơi khác."

Người Taehyung cứng đờ, rồi trong phút chốc máu toàn thân như ngừng chảy, rồi qua một khoảnh khắc hắn nghĩ trong người mình như có hàng ngàn dòng nham thạch đang cháy bùng bùng.

Hắn đè cậu xuống sàn nhà lạnh lẽo, như mọi khi hôn dọc xương quai xanh của cậu, chẳng nói chẳng rằng nhấn cậu trong những đợt sóng trầm luân.

Jungkook cười khúc khích.

"Cảm giác vụиɠ ŧяộʍ này anh cũng thích đúng không?"