Chương 40: Ngoại truyện 7: Tình yêu chớm nở

Minseok giữ lời hứa không đến làm phiền Taeguk nữa, nhưng vẫn âm thầm liên lạc với vệ sĩ của cậu.

Hắn đã nhiều lần nhìn thấy dáng vẻ đau thương của Taeguk, thế nhưng hắn chẳng hề để tâm, cho đến khi hắn nhìn thấy ánh mắt bình thản của cậu khi nói những lời đó.

Tựa như kiếp này chẳng còn đau thương nào lớn hơn nữa.

Hắn cho rằng chỉ cần chịu trách nhiệm với cuộc đời của cậu là đủ, nhưng hắn đã sai.

Hắn nhận ra rằng, thứ mà cậu cần chỉ là một tình yêu nguyên vẹn.

Một tình yêu đúng nghĩa.

Ngẫm lại thì hắn đã bao giờ hiểu được tình yêu là gì chưa?

Chưa từng.

Những người mà hắn hẹn hò trước kia đều bởi vì hắn cảm thấy thuận mắt hoặc tính cách hợp nhau, cô gái Beta mà hắn chọn cũng chỉ đơn giản là bởi vì cảm thấy cô ta không kiêu căng ngạo mạn lại lễ phép.

Cuối cùng cũng chỉ là màn kịch của người ta.

Ba hắn đã hỏi hắn rất nhiều lần, vì sao hắn không chọn Taeguk?

Vì sao ư?

Có lẽ bởi hình bóng Taeguk ngày bé của cậu vẫn còn đọng lại vẹn nguyên trong kí ức, hắn vẫn cho rằng cậu chỉ là một cậu em trai chưa lớn.

Bây giờ, mỗi khi nhắm mắt lại, hắn đều có thể mường tượng được ánh mắt to tròn buồn bã của cậu, cái mũi thanh tú hay nhăn lại, dáng vẻ mím môi khi suy nghĩ điều gì đó, tất cả đều sống động tựa như một bức họa còn vương mùi mực mới.

Tự bao giờ, dáng vẻ của cậu đã ghim sâu vào lòng tựa những mảnh ghép rời rạc của kí ức.

Mưa bụi thời gian khắc họa lên bóng hình người, tạc vào trái tim những xúc cảm mơ hồ.

"Giám đốc? Anh không sao chứ?"

Hắn giật mình, lắc đầu, cầm tài liệu thư kí đưa cho tiếp tục làm việc.

Cho dù nhận ra thì có ích gì, em ấy cũng đã buông tay rồi.

...

Taeguk ở trong bệnh viện hơn một tháng rồi được đưa về nhà tĩnh dưỡng.

Minseok theo ý của cậu không còn đến gặp cậu nữa.

Bác sĩ nhiệt tình mà cậu gặp ở vườn hoa cũng tìm cậu thêm vài lần, hai người nói chuyện rất hợp nhau nên dần dần quan hệ cũng thân thiết hơn, cậu cũng theo lời giới thiệu của anh ta đến gặp ông thầy có tiếng kia, theo lời ông ấy thì cánh tay của cậu còn có hi vọng chữa khỏi.

Ba cậu vẫn luôn tạo khoảng cách giữa cậu và hắn ta, nói cậu phải biết tự bảo vệ mình, chung quy thì cậu vẫn chỉ là một Omega đang trong giai đoạn mà kì phát tình có thể đến bất kì lúc nào.

Chất dẫn dụ nhạt mùi không có nghĩa cậu là một Beta.

Taeguk biết ý của ba nên luôn ngoan ngoãn để vệ sĩ đi theo mỗi khi hắn ta mời cậu đi chơi.

Hôm nay là sinh nhật của cậu, anh chàng bác sĩ bận rộn kia đã cất công xin nghỉ để tới đón cậu, cậu cũng không thể phụ tâm ý của người ta mà từ chối, hai người dù sao cũng được coi như là bạn bè, vì vậy Taeguk ăn vận chỉn chu ra ngoài.

Taehyung gọi vệ sĩ đi theo, ném Taekwon qua nhà Jimin, mặc kệ Jungkook phản đối mà kéo y đi tận hưởng không gian riêng tư của hai người.

"Anh Hae Yeong."

Hôm nay hắn ta mặc bộ âu phục thủ công cắt may tỉ mỉ tôn lên dáng người, so với áo blue thường ngày thì chững chạc và trưởng thành hơn nhiều, nghe thấy cậu chào thì mỉm cười với cậu.

Minseok nhớ rất rõ hôm nay là sinh nhật của Taeguk, cố ý tan ca sớm đi nửa vòng thành phố đến tiệm bánh nổi tiếng mua bánh kem cậu thích ăn, lại đi mua hoa lưu ly.

Dù sao hắn cũng nhìn cậu lớn lên, đâu thể mặc kệ ngày quan trọng này.

Hơn nữa, hắn cần phải xin lỗi cậu một câu rõ ràng.

Mọi năm cậu hay được ba tổ chức sinh nhật cho, nên hắn đoán giờ này cậu vẫn ở nhà, nghĩ vậy nên hắn vòng về nhà cất xe vào gara rồi mới sang nhà cậu, nào ngờ lại nhìn thấy cậu đứng ở ngoài cùng với một người đàn ông, hơi sửng sốt một chút, dừng xe lại nhìn.

Hơn một tháng không gặp, dường như cậu đã thoát khỏi cái bóng của tình yêu đã cũ, mở lòng với một tình yêu mới, dưới ánh đèn đường khuôn mặt cậu tươi tắn không ít.

Hắn nhìn người đàn ông kia áp hai tay lên má cậu, làm cho cậu cười, nụ cười rạng rỡ mà hắn chưa từng nhìn thấy.

Trong một khoảnh khắc, hắn có cảm giác trái tim như bị hàng ngàn mảnh vỡ bóp đến nghẹt thở.

Người đàn ông đó mở cửa để cho cậu lên xe, chiếc xe lướt qua xe hắn.

Minseok ngồi bất động.

Một hồi lâu hắn mới lái xe vào gara, cầm hộp bánh và bó hoa ném vào thùng rác.

Tuyết lất phất rơi, hắn đứng trong sân nhà nhìn lớp tuyết ngày một dày, sự cô đơn tịch mịch cũng theo đó bao phủ cả người.

Thì ra, ta đã bỏ lỡ nhau thật rồi.

...

Tuy lúc trước Minseok thấy hành động kì lạ của người đàn ông đó trong vườn hoa, nhưng hôm nay hắn thấy có vệ sĩ của Taeguk đi cùng, đoán rằng cậu sẽ được an toàn nên không đi theo.

Hơn nữa, hắn đâu có tư cách gì mà theo sau?

Taekwon đang ngồi chơi cùng với Jimin ở trong phòng khách, thấy hắn vào nhà thì giơ kẹo que cho hắn, cười khanh khách biến thành cái đuôi theo sau. Ngày thường Taekwon cũng hay bám hắn, Minseok cũng yêu quý bé con hoạt bát này, bế bé lên xoay vòng vòng.

Jimin lên thư phòng tìm Hoseok, để cho hắn chơi với Taekwon.

"Hôm nay anh hai mặc đẹp ơi là đẹp, nhưng mà lại không đi chơi với Taekwon! Anh hai xấu, lần sau em sẽ không chơi với anh hai nữa!"

Minseok bật cười, xoa mái đầu xù xù của bé.

Taekwon bĩu môi hậm hực.

"Hơn nữa, cái anh bác sĩ đó là người xấu! Rõ ràng có đồ ăn trong túi áo mà không cho em ăn, hứ!"

Minseok cười cười, hỏi bé có nhớ đó là đồ ăn gì không, hắn sẽ mua cho bé.

Taekwon khua chân múa tay cố gắng miêu tả.

"Một cái chai lớn chừng này nè, màu lá bạc hà đẹp lắm luôn, lúc anh í làm rớt Taekwon nhặt lên giúp mà còn giật lại làm em suýt ngã! Anh í bảo chỉ cho anh hai uống cái đó thôi, không cho Taekwon..."

"Khoan đã, em nói chậm thôi, em xem có phải là màu này không?"

Hắn yêu cầu người máy trí năng mở dữ liệu, tuy chỉ là vài động tác đơn giản nhưng hắn làm sai mấy lần, thậm chí suýt xóa hết dữ liệu của người máy, bởi tay hắn đang run rẩy kịch liệt.

Ở Đế quốc có lưu hành một loại thuốc kí©h thí©ɧ quá trình phát tình của Omega, được sử dụng chỉ khi có sự cho phép của bệnh viện liên minh, hơn nữa Omega đó phải nguyện ý sử dụng, thế nhưng do có nhiều lỗ hổng trong luật pháp mà số lượng thuốc bị rò rỉ ra ngoài ngày một nhiều, chỉ cần có chút quan hệ là có thể có được lượng thuốc đủ khiến cho một Omega thanh thuần biến thành một kẻ chỉ biết thuần phục dưới thân Alpha.

Dựa theo suy đoán của hắn, đa phần chai nước kia là thuốc kí©h thí©ɧ, nếu không thì anh ta sẽ không có phản ứng hốt hoảng đến vậy.

Sau khi được Taekwon xác nhận, hắn lập tức gọi điện cho Taehyung, nhưng vị nguyên soái đang bận mặn nồng với Omega nhà mình không chịu nghe máy, gọi cho Taeguk cũng không kết nối được.

Hắn bất đắc dĩ phải nhờ cha mình.

Hoseok quen biết rộng, lập tức liên hệ với cấp dưới của mình vốn là một hacker chuyên nghiệp, chỉ vài phút cậu ta liền hack được hệ thống định vị trong thành phố, vì thế lập tức xác định được vị trí của Taeguk.

May mắn cậu chỉ để điện thoại ở chế độ im lặng chứ không tắt điện thoại đi, nếu không khó lòng tìm kiếm được.

Jimin nhíu mày khi nghe được địa chỉ.

"Chỗ này không phải là quán cafe tụ tập nhiều Alpha sao?"

"Cha, cha có thể điều người tới đó không? Bây giờ con lập tức qua đó."

Nói xong cầm áo khoác, lao ra ngoài.

Jimin cũng sốt ruột muốn đi theo, nhưng bị Hoseok giữ lại.

"Chuyện của bọn trẻ, để chúng nó tự giải quyết đi em. Hơn nữa, con mình được anh tự tay huấn luyện, đừng nói một Omega, cho dù mười Alpha cũng có khả năng bảo vệ."

Jimin vẫn không yên lòng, nhưng cũng nghe theo hắn.

Hoseok ôm eo y, hôn lên miệng y một cái, cùng y xuống nhà chơi với bé Taekwon.

...

Trong lúc đó, Taeguk đã uống ly cocktail bị thả sẵn thuốc kí©h thí©ɧ mà không hề biết.

Đến khi thần trí mơ màng không tỉnh táo, thậm chí người bên cạnh cũng không thể nhận ra là ai, mùi Alpha hỗn tạp quẩn quanh đến gay mũi thì cậu mới dùng một tia lý trí cuối cùng hiểu ra mình bị bỏ thuốc, gắng gượng chống bàn, muốn mở miệng nói với vệ sĩ, nhưng lại chỉ là những tiếng thở dốc và rêи ɾỉ vô nghĩa.

Cậu cắn môi, tay cũng véo lên đùi để duy trì tỉnh táo, rút điện thoại ra muốn bấm chữ để cho vệ sĩ nhìn, nhưng vừa mới rút ra đã bị người cầm đi, cậu ngẩng đầu nhìn, vệ sĩ mặt không đổi sắc nhìn Alpha ngồi bên cạnh cậu.

Hae Yeong cười ngả ngớn nắm cằm cậu, ngón cái vuốt cánh môi bị cắn mà đỏ bừng.

"Muốn cầu cứu vệ sĩ? Cũng uổng danh Kim nguyên soái, vệ sĩ của con mình bị tôi mua chuộc mà cũng không hề hay biết, còn cứ cho rằng em vẫn được an toàn."

Taeguk tuy là con nhà gia giáo, trước giờ tuy không mắng chửi người nhưng bây giờ nếu có chút sức lực nào thì cậu nhất định sẽ đánh cho hắn ta gãy jj!

Hắn ta nhận thấy ánh mắt căm hận của cậu, cúi xuống hung hăng ngửi mùi chất dẫn dụ bắt đầu nồng lên của thiếu niên xinh đẹp.

"Chỉ oán trách em quá đẹp, quá mức thanh thuần, đến mức khiến tôi chỉ muốn vấy bẩn, muốn chà đạp em! Ngây thơ dễ dụ vào bẫy như vậy, tôi lại không nỡ hưởng thụ một mình."

Hắn vươn tay muốn sờ tuyến thể sau gáy của cậu, lại bị cậu cắn chặt, hắn vươn tay tát cậu một cái thì cậu mới buông ra.

Hắn ta nhìn mu bàn tay rướm máu của mình, du͙© vọиɠ trong mắt bùng lên như ngọn lửa dữ dội.

"Một khi tạo kết thì cả đời em chỉ có thể rêи ɾỉ dưới thân một người. Nhưng tôi sẽ cho em hưởng thụ lạc thú trần gian, chậc chậc, lần đầu tiên nhìn thấy vòng eo nhỏ nhắn, cặp mông căng đầy này, tôi đã không nhịn được muốn chia sẻ cho đám bạn hữu của tôi rồi."

Taeguk cảm thấy người mình rất nóng, đầu óc ngày càng mơ hồ thậm chí hắn ta nói gì cũng không nghe rõ nữa, biết được người này không hề có ý tốt, nhưng không thể phản kháng được, chỉ có thể mềm nhũn mặc người đưa đi, vệ sĩ đi theo hắn ra ngoài, trước đó còn lấy điện thoại của cậu gửi tin nhắn cho Jungkook xin về muộn.

Thấy Hae Yeong ra ngoài, vài Alpha cũng đi theo.

Khoảnh khắc trước khi mất đi ý thức, cậu nhớ đến gương mặt một người, nhưng rất nhanh biến mất đi cùng với nỗi sợ hãi.

Minseok, anh đâu rồi?

Chúc mọi người năm mới an lành, dù hơi muộn ^^ tuy nói chap này ngược công nhưng mà để giải quyết xong tên nam phụ biếи ŧɦái rồi thì để anh bị ngược một thể đi =))