Chương 39: Ngoại truyện 6: Buông bỏ

Tuy rằng rất không đành lòng cho Taeguk đi xem mắt, nhưng Jungkook chưa bao giờ cự tuyệt được ánh mắt làm nũng của con mình, đành phải ậm ừ đồng ý, tất nhiên điều kiện là cậu phải để cho vệ sĩ đi theo. Từ bé đến lớn con y luôn cứng đầu với y về vấn đề này, lúc nào cũng ngang nhiên ra đường mà chẳng cho vệ sĩ đi theo, cứ như thể nó coi mình là một Beta chứ không phải Omega vậy.

Taeguk như ý nguyện đạt được sự đồng ý của ba, vui vẻ đồng ý.

Mấy ngày sau đó thời gian ở lại bệnh viện của Minseok ít hơn hẳn. Jungkook không hài lòng liếc đi liếc lại, còn rầm rì than vãn với Taehyung, sau khi bị hắn lật người đè xuống dưới thân đe dọa nếu không ngủ thì làm ít chuyện cho dễ ngủ thì mới ngoan ngoãn ôm hắn thϊếp đi.

Minseok đứng trước cửa phòng bệnh, đem theo một bó hoa, đẩy cửa phòng vào, lại bất ngờ thấy hai người trong phòng đang hôn nhau thắm thiết.

Hai người trong phòng giật mình vội vã tách ra.

Cô gái Beta, vợ hụt của hắn chột dạ cúi đầu không dám nói lời nào.

Hắn đứng sững người ở trước cửa, dùng ánh mắt sắc lạnh trừng lại cái nhìn khıêυ khí©h của Beta nam còn lại trong phòng, xoay người bước đi.

Cô gái Beta vội vã đuổi theo.

"Anh, không phải như anh nghĩ đâu, em..."

Hắn hất tay cô ta ra.

"Đủ rồi. Kĩ năng diễn xuất của cô rất tốt, tôi hoàn toàn đã bị cô lừa."

Sau khi cô ta đến bệnh viện gặp hắn thì hắn nhận được tin cô ta tự tử, lúc tỉnh lại không cho ai chạm vào, nhất định phải gặp hắn. Hắn nể giao tình giữa cha mình và cha cô ta mà ngày ngày đều đến thăm. Hôm nay hắn đến không báo trước lại gặp được cảnh tượng này. Nếu không có hôm nay, hắn vẫn còn thấy có lỗi với cô ta.

Người mà hắn thấy có lỗi lại ngày ngày vui vẻ trong vòng tay người đàn ông khác, quả thực khiến hắn có cảm giác mặt bị vả mấy chục cái.

Cô gái Beta thấy hắn lạnh nhạt với mình thì không diễn kịch nữa, ngẩng đầu hừ lạnh.

"Thì sao nào? Có ai quen nhau cả năm mà chỉ nắm tay thuần khiết và hôn má như anh không? Đúng là trước kia tôi bị thần kinh mới thấy hứng thú với anh! Vốn dĩ trước kia có hứng thú với tiền và địa vị của anh nhưng giờ thì tôi không diễn nổi nữa rồi, anh cũng không cần phải quấn lấy tôi nữa. Nhìn thấy mặt anh là tôi đã thấy phát ói. Mau đi mà về chăm sóc thằng nhóc bại liệt của anh đi!"

Hắn vốn dĩ đang bước đi, nghe thấy cô ta nói vậy thì dừng lại, ném bó hoa vào thùng rác, bước đến nắm cằm cô ta.

"Sao? Muốn đánh tôi à? Đánh đi, tôi sẽ làm cho anh thân bại danh liệt!"

Hắn cười nửa miệng, lắc đầu, ấn cô ta lên tường.

"Tôi không đánh phụ nữ. Nhưng cô sẽ phải trả giá vì đã nói xấu ân nhân cứu mạng của mình."

Sau đó hắn đi thẳng, mặc kệ cô ta gào thét ở sau lưng.

Vài ngày sau, trên mạng xuất hiện một loạt thông tin diễn viên nổi tiếng đồng thời là vợ hụt của tổng giám đốc giàu có Jung Minseok từng chơi quy tắc ngầm, một loạt hình ảnh thời chưa phẫu thuật thẩm mĩ cũng bị tung ra.

Cư dân mạng chia làm hai phe, một phe chửi bới nhân phẩm của cô ta không ra gì, trong lúc đang yêu đương với Jung Minseok mà vẫn còn lên giường với kim chủ, quả thực là thối nát. Một phe còn lại đồng cảm với Minseok, độc thân bao nhiêu năm, cưới vợ lại cưới phải loại người nhân phẩm như rác. Còn có một nhóm người rất đông bày tỏ, Minseok à chi bằng anh mau rước con của Kim nguyên soái về nhà, vừa có học thức vừa nhân hậu, tuy số lượng ảnh của cậu trên mạng rất ít nhưng dân mạng đều đồng lòng cho rằng nhất định là một thiếu niên thanh tú xinh xắn, ăn đứt gương mặt phẫu thuật của ai kia.

Còn có người tinh ý nhận ra, người cứu vị hôn thê của Minseok lại là Taeguk, quần chúng mạng lại ầm ĩ tưởng tượng.

Tất nhiên chuyện này Taeguk không hề biết, bởi cậu còn đang bận dưỡng thương.

Hôm nay ba và cha đều bận việc, chỉ cho bé Taekwon ở lại với cậu, thế nhưng thằng bé chỉ ầm ĩ đòi chơi game được một lúc thì lăn ra ngủ, Taeguk đành phải đắp chăn cho bé, tắt người máy trí năng đang ầm ĩ đi rồi một mình ra ngoài đi dạo.

Trong khuôn viên bệnh viện có một vườn hoa nhỏ, không khí trong lành thoáng đãng, cậu tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.

Gần đây thời gian Minseok đến tìm cậu ít đi rất nhiều.

Cậu chẳng muốn đoán, cũng không muốn nghĩ, thế nhưng lại chẳng thể ngăn bản thân ngừng nhớ nhung.

Bao nhiêu lần muốn buông bỏ là bấy nhiêu lần cảm thấy tình cảm của bản thân quá rẻ mạt.

Cái giá của tình yêu đơn phương, là cô độc chất chồng.

Hoài niệm, kí ức vùn vụt trôi qua kẽ hở thời gian.

Có chăng cũng chỉ là một giấc mộng phù hoa.

Tuy rằng khi ra ngoài đã khoác thêm áo ấm, nhưng đế quốc quanh năm lạnh giá, ngồi lâu bên ngoài không thoải mái, khi cậu định đứng lên đi vào thì có người khom lưng xuống choàng thêm áo cho cậu.

Taeguk giật mình, quay lại muốn nhìn xem là ai, nào ngờ khoảng cách của hai người quá gần, lúc cậu vừa quay mặt lại thì môi chạm vào má người ta.

Cậu hơi xấu hổ, người cũng cứng đờ, người mới tới cũng mỉm cười ngồi xuống cạnh cậu.

"Biết vậy tôi đã không nghiêng mặt đi."

Taeguk nhìn kĩ người bên cạnh, sau đó bật thốt lên.

"Anh là bác sĩ hôm đó va vào tôi?"

Người đó vẫn mỉm cười dịu dàng.

"Đúng vậy, hôm đó cậu không sao chứ? Lúc đó tôi có một cuộc họp quan trọng nên mới đi vội vàng như vậy, xin lỗi cậu nhé."

Cậu lắc đầu.

Hắn nói tiếp.

"Tôi cũng nghe mọi người đồn đãi ít chuyện của cậu. Thầy của tôi là giáo sư có tiếng về lĩnh vực này, hay là hôm nào đó để tôi đưa cậu đến gặp ông một lần?"

Taeguk nghe hắn đề nghị thì cũng thấy hơi bất ngờ, nhưng mới chỉ gặp lần thứ hai mà đã nhận ý tốt của người ta thì không hay lắm, hơn nữa đến tên người ta là gì cậu còn không biết.

Anh ta cười mỉm, rút từ trong túi áo ra một tấm danh thϊếp.

"Yên tâm đi, cậu không phải là người đầu tiên tôi giúp đỡ. Nếu tôi có khả năng thì nhất định sẽ tự mình chữa trị cho cậu, nhưng tôi đã xem qua bệnh án của cậu, quá phức tạp so với khả năng hiện giờ của tôi. Nếu cậu muốn thì cứ liên lạc với tôi bất kì lúc nào cũng được."

Người ta đã nhiệt tình như vậy, cậu cũng không tiện từ chối, chỉ có thể lễ phép cảm ơn.

Hai người nói chuyện một lúc, Taeguk cảm thấy anh ta là người hòa nhã dễ gần, cũng am hiểu đôi chút về hội họa, lại nghe nói là nghiên cứu sinh mới về đế quốc chưa được một năm.

Taeguk từ chối cầm áo của anh ta, sau khi tạm biệt ở cổng vườn hoa thì cậu chậm rãi trở lại phòng.

Trong vườn hoa, người đàn ông ngửi cái áo còn vương lại mùi của cậu, khóe miệng nhếch lên, đáy mắt lóe lên chút du͙© vọиɠ rồi rất nhanh biến mất.

...

Khi Taeguk quay lại phòng, Minseok đang đứng ở bên cửa sổ không biết đang trầm tư điều gì.

Cậu không muốn gặp hắn, khẽ khàng đóng cửa muốn trốn đi.

"Quay lại đây, Taeguk."

Cậu bĩu môi. Rõ ràng là không phải quân nhân, nhiễm cách ra lệnh của quân nhân ấy từ ai chứ?

Minseok quay lại.

"Người vừa nói chuyện với em là ai?"

Taeguk không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy, nhưng chợt nhớ ra hắn đứng ở bên cửa sổ có thể nhìn thấy được vườn hoa.

Cậu cười nhạt.

"Có liên quan đến anh không?"

Hắn im lặng một lúc lâu.

"Về sau ít giao tiếp với loại người đó một chút."

Taeguk bật cười.

"Anh nói "loại người đó" là loại người nào? Em không phải trẻ con, ai tốt ai xấu cũng không phân biệt được. Chuyện này cũng không đến lượt anh quan tâm."

Rõ ràng là cậu nói có lý, Minseok không phản bác được. Nhưng hắn cũng có lí do của hắn. Nếu hắn không nhìn thấy hành động biếи ŧɦái kia của anh ta, hắn cũng sẽ không quản cậu giao lưu với ai.

Loại người bề ngoài nhã nhặn lịch sự nhưng nội tâm lại mục ruỗng không nên tùy tiện kết bạn.

Taeguk thấy hắn không đáp thì cũng im lặng.

Cậu không thể hiểu được tâm tư lúc này của Minseok.

Nếu đã không yêu, vì sao phải ở bên cậu?

Nếu đã không yêu, vì sao phải quan tâm cậu giao lưu với ai?

Chỉ có những kẻ đang yêu mới điên cuồng muốn độc chiếm người kia.

Không yêu, hà cớ gì phải đắm chìm trong nỗi dằn vặt không khi nào ngừng?

Cậu nhìn hắn, ánh mắt hai người chạm nhau.

Lần này cậu không trốn tránh ánh mắt của hắn nữa.

"Nghe em nói đây, Minseok. Tất cả mọi việc em làm đều là tự nguyện. Em không cần anh phải chịu trách nhiệm với em. Coi như lần này em đền lại những lần em gây sự làm hỏng chuyện của anh, giữa chúng ta không còn vướng bận gì nữa. Trước kia là em sai, em không nên ôm tình cảm không nên có với anh. Cho nên... dừng lại đi thôi. Anh cho em một con đường lui, em cho anh tình cảm anh em đơn thuần."

Minseok không trả lời cậu.

Cậu rũ mắt.

Cho dù chờ lâu thêm nữa, cũng vẫn chỉ là tình yêu đơn phương.

Nếu đã lỡ làng rồi, ở bên nhau cũng chẳng còn nghĩa lí gì.

Tình yêu của em có lẽ một ngày nào đó sẽ phai nhòa cùng thời gian chảy trôi.

Biến thành bức họa hoài niệm một đời.

Trách nhiệm của anh, khát vọng của em vĩnh viễn không thể dung hòa.

Thà rằng buông bỏ để chấm dứt những nỗi đau triền miên này.

Đợi một lúc lâu không thấy hắn nói gì, cậu thầm cho rằng hắn đồng ý.

Lúc này cậu mới ngửi thấy mùi Alpha trên người mình, có lẽ là từ cái áo mà người đàn ông kia khoác cho cậu. Trước nay cậu không thích mùi của bất kì Alpha nào ngoại trừ mùi của Minseok. Có lẽ là bởi từ nhỏ cậu đã quen với mùi hương của hắn.

Cậu đứng dậy muốn đổi áo khác.

Trước khi mở cửa nhà tắm, cậu nghe thấy hắn nói "Xin lỗi", rồi không gian lại chìm vào yên tĩnh.

Taeguk cười khẽ, đẩy cửa bước vào nhà tắm.

Khi trở ra, Minseok đã về rồi.

Đây là kết thúc tốt đẹp cho chúng ta.

Đúng chứ?

Tui viết chữ END vào chắc kết SE quá =)) nhưng mà tui đảng HE nên kiểu gì hai đứa cũng quẹo vô nhau thôi :v nhân tiện, chap sau ngược công hoho.