Chương 28: Duyên lỡ

Trời mưa tầm tã.

Những giọt nước nặng nề đập trên cửa sổ, vần vũ rền dữ.

Người đàn ông đứng trước cửa sổ, bóng hình đơn độc dường như hòa vào màn đêm.

Ánh mắt lướt qua thiếu niên vừa mới quỳ xuống, phần tóc mái dài che đi biểu cảm trên gương mặt non nớt.

Một đứa trẻ còn chưa kịp trưởng thành đã trải qua bao sóng gió, chỉ trong vòng một đêm mà đã phải tự ép bản thân mình kiên cường.

Bởi cậu còn phải bảo vệ sinh linh trong bụng.

Thiếu niên chỉ vừa mới hết bệnh rời giường, thoạt nhìn thật gầy yếu, cả người như lọt thỏm trong bộ quần áo rộng rãi.

Tựa như một con rối bị vứt bỏ.

Bị chính những người đã cho mình hình hài nhẫn tâm từ chối.

Hắn nâng cậu dậy, phủ thêm áo cho cậu.

"Em về đi. Ngày mai tôi sẽ tìm người lấy chất dẫn dụ của tôi nghiên cứu."

Thiếu niên mím môi, lại chỉ có thể gật đầu.

Đem tình yêu tan biến cùng mưa bụi triền miên.

Một lần sa ngã, cả đời lạc bước.

...

Jimin dỗ con cho bé nín khóc, nhìn hai người trầm mặc không nói trong phòng, cuối cùng mở miệng nói trước.

"Em xin lỗi, là lỗi của em, anh đừng trách anh ấy, anh ấy có nỗi khổ của mình..."

Hoseok sợ cậu mệt, thay cậu bế con.

Bé Alpha cười khanh khách túm lấy ngón tay của hắn chơi đùa.

Taehyung nhìn thấy một màn này, cũng không nói gì.

Nói xin lỗi cũng đâu thể đem con hắn trở lại.

"Tại sao anh nói đi là đi luôn không có tin tức gì? Em còn tưởng là anh đã bỏ mạng ở nơi xó xỉnh nào rồi, lúc đó..."

Jimin nghĩ tới lúc đó, nghẹn ngào không nói được điều gì, nhưng đôi mắt ngấn lên đau thương.

Hoseok thở dài, cũng đâu phải hắn muốn như vậy.

Năm đó hắn và Jimin yêu nhau, vì Jimin còn nhỏ nên gia tộc Park cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, miễn sao không đánh dấu lại không làm gì quá phận thì trước khi kết hôn muốn yêu ai thì cũng kệ.

Ai cũng nghĩ chỉ là mối tình trẻ con chỉ được ít lâu rồi chia tay, thế nhưng Jimin lại cố chấp yêu hắn, lại kiên quyết không muốn kết hôn theo hôn ước.

Nếu Hoseok là con nhà thế gia thì họ đã dễ dàng bỏ xuống cái hôn ước cũ rích kia, thế nhưng cố tình hắn lại là cô nhi, cũng chẳng có thế lực giúp gia tộc của họ vượt qua sự lụn bại kinh tế.

Cách để được trọng vọng nhanh nhất là nhập ngũ.

Không được đào tạo chính quy lại nhập ngũ, con đường thăng tiến càng khó gấp bội phần, chỉ còn cách đến tinh cầu chiến sự liên miên cách cả một dải ngân hà.

Một năm vừa diệt địch vừa làm gián điệp, thậm chí còn bị quản chế không được liên lạc với bất kì người thân nào, hắn cũng chỉ có thể nhẫn nại.

Trước đêm nhập ngũ, hai người điên cuồng làʍ t̠ìиɦ.

Jimin chưa đến kì phát tình, cũng chẳng ai nghĩ cậu có thể mang thai.

Sau khi cậu mang thai thật, Jimin bị nhốt trong phòng kín, gia tộc Park còn dự định mở buổi họp tìm cách giải quyết cả cậu và đứa bé.

Không nói đến con nhà thế gia, tuy đến tuổi kết hôn nhưng dù sao cậu còn đi học, lại mang thai mà chưa kết hôn – một điều cấm kị ở đế quốc.

Không chỉ mang tiếng xấu cho dòng tộc mà còn bị người đời khinh rẻ.

Jimin nhớ tới người tình của Taehyung, mẹ anh ấy chỉ vì sinh cậu mà không có cha, bị người đời cười chê, không lo nổi cho con, cuối cùng để con mình bán thân kiếm tiền.

Cậu không muốn cuộc đời con mình rơi vào mạt lộ.

Jimin liều mạng trốn đi tìm Taehyung, Alpha duy nhất ngoài Hoseok mà cậu biết.

Taehyung và Hoseok là bạn đã nhiều năm.

Jimin như vậy, hắn không đành lòng nhìn một đời của cậu bị hủy hoại.

Lúc đó nếu không có Taehyung, cũng không biết những người trong dòng tộc sẽ làm gì cậu.

Người trong dòng tộc biết là đứa bé trong bụng của cậu không phải của hắn, nhưng Taehyung chấp nhận hôn sự này, họ cũng chẳng quản, miễn sao gả Jimin qua đó, lấp liếʍ vài câu, tới lúc sinh nói cậu sinh non thì chẳng ai nghi ngờ, vấn đề kinh tế cũng được giải quyết.

Taehyung tìm cách chế ra một loại nước hoa có mùi giống mùi chất dẫn dụ của mình để giúp Jimin che giấu, nhờ đó mà cậu mới có thể thuận lợi trải qua mấy tháng mang thai mà không ai nghi ngờ nửa câu.

Hoseok không có tin tức, lại nhìn được danh sách người tử nạn trong trận chiến kia có tên hắn, Jimin muốn khóc cũng không khóc nổi.

Nào ngờ để bảo toàn thân phận gián điệp mà hắn giả chết.

Jimin nghe đến đây thật sự tức giận.

Hoseok biết Omega nhà mình giận dỗi, cũng tự biết mình sai.

Nhưng nói đi nói lại, nhờ hoàn thành nhiệm vụ mà hắn được thăng cấp lên Thượng tướng, có danh vọng, mới có thể đường hoàng cưới Jimin.

Hoseok nghĩ một chút, nghiêm túc nói với Taehyung.

"Chuyện xảy ra một phần là lỗi của anh, thật lòng xin lỗi chú. Hơn nữa lúc đó ai cũng không nghĩ là lại có thằng nhóc này, mới xảy ra cơ sự như vậy. Cũng phải cảm ơn chú đã thay anh che chở cho Jimin. Anh sẽ giải quyết thủ tục li hôn, phiền chú nói với nhà mình một câu, còn gia đình Jimin anh sẽ giải quyết."

Taehyung từ đầu đến cuối vẫn trầm mặc không nói câu nào.

...

Ba Jeon nhìn cậu con trai ngày ngày đi sớm về muộn, thấy cậu về đến nhà là lăn ra ghế, cơm cũng không thèm ăn, đau lòng vỗ vỗ mặt cậu, sợ cậu ngủ ở ngoài bị lạnh.

Jungkook miễn cưỡng mở mắt nhìn ông, cười lấy lòng ý bảo mình không sao, mới ngồi dậy.

"Ngày mai là ngày nghỉ, con theo ba đi khám lại một chuyến. Lần trước không phải vừa mới bị tai nạn sao, ba còn chưa yên tâm đâu, đến một lần kiểm tra lại vẫn hơn."

Jungkook xụ mặt, cậu đi làm cả tuần ngủ còn không đủ, ngày mai còn muốn ở nhà ngủ cả ngày.

Ông lườm cậu, nhìn là biết rõ cậu đang nghĩ gì.

"Ba hẹn người ta chiều mai rồi, ông già này là chiến hữu của ba, ngày nghỉ mới rảnh rỗi mà khám cho con được, không được trốn."

Cậu biết nếu không đồng ý thì lại bị lải nhải ở bên tai, đành đồng ý đi khám lại, dù sao thì cũng chỉ là để ba yên tâm, cậu cũng không nghĩ rằng từ lần tai nạn trước còn có vấn đề gì, cũng chỉ là một vết sẹo trên chân mà thôi.

Ba Jeon giận đến nghiến răng, Omega nhà khác chỉ cần có một vết xước nhỏ trên người đã lo lắng không gả được đi, nhất định làn da phải thật mềm mại mịn màng, còn Omega nhà mình... lăng xăng ở Viện nghiên cứu cả ngày không nói, còn chẳng thèm quan tâm mình xấu đẹp ra sao.

Nghĩ đến đây ông lại thở dài, đã bị đánh dấu như vậy rồi, còn có thể ở bên ai được nữa?

Mỗi lần có ý định nhắc đến người kia là con trai ông lại trốn trốn tránh tránh, tâm sự trong lòng con mình, chẳng lẽ ông còn không biết?

Jungkook vốn nghĩ chẳng có vấn đề gì, thế nhưng nhìn sắc mặt của bác sĩ không tốt lắm, nhìn sang cha mình một cái, thấy ông cũng đang nghiêm túc nhìn bác sĩ.

"Cháu đã từng sảy thai?"

Jungkook không khống chế được bờ vai run rẩy, không nói nên lời, mặt cắt không một giọt máu.

Ba Jeon cũng bất ngờ.

"Không phải là nói mang thai giả sao? Sao lại thành sảy thai?"

Ông bác sĩ bất mãn.

"Chẳng lẽ chú không tin anh? Khoang sinh sản của người đã từng mang thai thì khác hẳn với chưa từng mang thai, anh lại còn không nhìn ra? Lúc nãy anh hỏi thì nói là chưa từng sinh con, nên mới có thể kết luận như vậy."

Sau đó tựa hồ phát hiện ra vẻ mặt thẫn thờ của Jungkook, nghĩ rằng cậu tiếc thương đứa bé của mình, mới dịu giọng.

"Cũng may là khoảng thời gian sau đó được chăm sóc, cũng đã hồi phục khả quan, chuyện mang thai cũng không phải là không có cơ hội, chỉ là nếu muốn thì phải chú ý một chút. Lát nữa kê vài đơn thuốc bổ dưỡng là được rồi."

Ba Jeon thấy tình trạng của Jungkook không ổn lắm, vội vàng bảo cậu ngồi ngoài đợi, tự mình trao đổi với ông bạn của mình vài câu.

Jungkook lấy tay che mắt, nhưng lại chỉ có thể che đi đôi mắt đã hoe đỏ, chẳng thể kìm nén nỗi đau trong lòng.

Thì ra, cảm giác có một sinh mệnh trong bụng mình không phải là giả.

Thì ra, con đã từng xuất hiện trong cuộc đời ba, chỉ là... ba không giữ được con.

Tựa như một hồi ảo mộng hằn lên khóe mi giọt lệ nồng.

Jungkook chưa từng hối hận điều gì, chỉ hối hận đã không biết tới sự tồn tại của con mình sớm hơn.

Đứa bé đáng thương của cậu.

Tới tận bây giờ mới biết rằng, đã từng có một sinh mệnh bé nhỏ không được cậu yêu thương.

Nhớ tới lúc nằm viện, phỏng chừng là Jimin vừa mới sinh một đứa bé, còn bản thân mình lại không giữ nổi sinh linh nhỏ bé còn chưa kịp thành hình.

Jungkook chua xót cười, cũng chỉ là một kiếp người, còn bao nhiêu khổ đau nữa mới hóa thành tro bụi hồng trần vĩnh viễn lưu lạc thành hư vô?

Taehyung, anh đã hài lòng chưa?

Cũng cảm ơn anh đã tốn công sức nhờ bác sĩ ba hoa một hồi mang thai giả.

Anh vẫn là... không hề muốn đứa bé này, tùy tiện tìm một lí do, cũng không muốn chấp nhận sự thật đứa bé này đã từng có mặt trên đời.

Anh thương người kia đến vậy, lại không thấu nỗi đau giày vò em.

Ba không kịp giữ con, cha lại không thương, chưa sinh ra đã bất hạnh.

Cố chấp một mối tình, lại cố chấp đến đơn côi một đời.

Duyên trời định sẵn, một đời này chẳng thể bên nhau, trùng phùng, chia ly, vẫn là cách biệt nghìn trùng.

Nếu là thiên ý, đến một đứa bé cũng không thể giữ nổi, cũng chỉ có thể chấp nhận là người dưng nước lã.

Khát khao một đời hạnh phúc, lại là hạnh phúc của người khác.

Giọt lệ không cách nào ngừng rơi trên khóe mi.

Kiếp này có nợ trùng phùng, lại không trả nổi duyên tình một đời.

Taehyung, kiếp trước em nợ anh, có lẽ đã trả đủ rồi đi.

Một lần trùng phùng ngắn ngủi, để lại những nỗi đau cả một đời.

Chi bằng... quên đi tất thảy.

Cất những đau đớn lẫn tình yêu này vào quá khứ, để trái tim thôi phập phồng thở những nỗi đau vấn vương.

Qua một đoạn tình duyên, chỉ còn lại những hoài niệm đã héo hon cùng với tình yêu lỡ làng.

Ba Jeon đoán được cậu sẽ sốc, cũng không chủ động hỏi cậu mà chỉ lẳng lặng đưa cho cậu chiếc khăn.

Âm thầm ghi thêm vào sổ nợ cho thằng nhóc Taehyung kia.

Ông cũng không bắt buộc Jungkook phải nói gì, thế nhưng rất nhanh cậu đã ngước lên nhìn ông.

"Ba, con muốn phẫu thuật xóa kí ức."

Ông lắp bắp kinh hãi.

"Con... con điên rồi sao?"

Jungkook cười, nhưng khóe mắt lại chẳng có chút ý cười, thậm chí giọng cũng run run nghẹn ngào.

"Con chỉ muốn xóa đi kí ức về một người, có lẽ là ba cũng biết. Ba liên hệ giúp con, con muốn phẫu thuật nhanh một chút. Sau này... con không nhớ gì về người ta, ba cũng đừng làm khó dễ người ta, có duyên lại không phận thì cố gắng tranh đoạt làm gì? Là con không tốt, con không giữ được con của mình, cũng không phải anh ấy làm hại con, ba đừng tìm người ta gây phiền toái. Hơn nữa... người ta cũng đã có gia đình rồi."

Nếu đã đau đớn đến thế, cậu tình nguyện buông bỏ.

Mối tình nhạt nhòa màu bi ai thâm trầm.

Ba Jeon vừa tức vừa thương con, lại nhìn ánh mắt cầu xin của cậu, quay mặt đi không đáp.

Cái đoạn này thật làm tui thỏa mãn =))