Chương 27: Tình dang dở

Đợi Jungkook bình tĩnh lại, dùng đôi mắt ráo hoảnh nhìn người đàn ông dường như đã già đi cả chục tuổi chỉ trong nháy mắt, ông mới chậm rãi mở miệng, giống như đang kể một câu chuyện của người khác chứ chẳng phải của mình.

Thời niên thiếu gặp được một người, những tưởng sẽ nắm tay người đó đi hết chiều dài của con đường cuộc đời, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn hình bóng người tan biến cùng hồi ức.

Cha mẹ cậu gặp nhau chẳng phải từ lúc gia đình cậu phá sản, mà từ những tháng năm tuổi trẻ ngây thơ dùng cả trái tim để đổi lấy tình yêu phù phiếm của người kia.

Mẹ Jungkook là một Omega xinh đẹp có tiếng thời đó, cha cậu là một thiếu niên nhà giàu, lại có truyền thống theo nghiệp quân nhân. Tình yêu của họ sớm nở chóng tàn khi cha cậu bị gia đình ngăn cấm chuyện yêu đương, lấy lí do không môn đăng hộ đối, sau đó còn ép cha cậu kết hôn với một tiểu thư nhà danh gia, tất nhiên là cha cậu không đồng ý.

Cha mẹ cậu bàn kế hoạch trốn đi, đến bất cứ nơi nào cũng được, chỉ cần là nơi họ được sống hạnh phúc bên nhau nửa quãng đời còn lại.

Thế nhưng thiên ý trêu ngươi, đi được nửa đường thì họ bị phát hiện, cha cậu bị đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, lúc tỉnh lại thì đã không thấy người yêu đâu, kiên quyết không cưới cô tiểu thư kia, nhưng cũng bỏ lỡ thời gian để tìm thấy mẹ cậu.

Sau đó ông bị tống sang tinh cầu này để học tập, cũng không thể nào tìm được chút dấu vết của người xưa, tựa như những tháng năm đẹp đẽ đó chỉ là một hồi ảo mộng đớn đau.

Đến tận bây giờ, khi đã an phận một đời, khi đã thôi nguôi ngoai mối tình chết yểu mấy chục năm trước, thì bà lại xuất hiện, nhưng không hề lộ mặt, chỉ gửi vài bức ảnh đứa con của họ và hai bức thư, một cho ông, một cho Jungkook.

Thì ra bao nhiêu năm nay ông không thể tìm thấy bà, bởi gia đình ông đã tìm đủ đường để phong tỏa tin tức của hai mẹ con họ, còn hao tâm tổn trí đẩy họ xuống đáy vực sâu của cuộc sống khi loan tin mẹ cậu chưa chồng mà chửa hoang.

Mẹ cậu cũng không phải người phụ nữ nhu nhược, tự mình nuôi cậu lớn lên, còn tìm cách moi thông tin từ những quan chức cấp cao mà bà có quan hệ để tìm kiếm thông tin về cha cậu.

Jungkook nghe đến đây, chợt hiểu rằng những người thân sinh của cha mình phải có thế lực mạnh tới đâu mới có thể chia cách hai người nhiều năm đến vậy.

Thì ra đó là lí do mà những người tình của bà luôn luôn là những quan chức cấp cao.

Một người phụ nữ có thể yêu một người đàn ông đến mức nào mới có thể cam tâm đem bán tôn nghiêm của mình đổi lấy chút thông tin ít ỏi về người yêu đã bao nhiêu năm xa cách?

Chỉ sợ đó không phải là tình yêu.

Hơn thế, đó là sự cố chấp, cố chấp cả một kiếp người.

Hơn hai mươi năm nuôi Jungkook lớn lên, buộc phải chì chiết đứa con mình mang nặng đẻ đau, buộc nó phải uống thuốc ức chế vì đứa con Omega cậu lớn lên sẽ mang mùi hương giống bà, đó là nỗi bất hạnh của cậu. Buộc cậu học trường quân đội vì nơi đó người không hỗn tạp, thậm chí cậu còn có thể học cách tự bảo vệ mình khi bà không còn nữa. Lấy số tiền lớn của cậu và cả Taehyung chỉ để tìm kiếm tin tức của cha cậu.

Bao nhiêu việc bà lặng lẽ làm, lại chẳng nói với cậu lấy nửa lời.

Đến khi thỏa được khát khao một đời người, tìm được người yêu, cha của đứa con mình, lại vội vã ra đi.

Có lẽ bà biết sự tồn tại của bà là một vết nhơ trong cuộc đời Jungkook.

Cho dù đứa con này hiểu bà, thì người đời liệu có hiểu cho một kiếp người long đong chẳng có lấy một nơi bấu víu?

Lại nói, con bà yêu anh chàng tướng quân kia, nếu đến với nhau, sẽ phải điều tra gốc gác gia đình họ, phát hiện ra một người có đời sống tư loạn đến mức bẩn thỉu như bà, con bà còn có thể bước chân vào gia đình ấy?

Suy cho cùng, vẫn chỉ là một kiếp người mà thôi, kiếm tìm mãi một bóng hình chỉ loang loáng trong cái hồ kí ức đã bợt màu, tìm thấy rồi, lại vĩnh viễn chẳng thể ở bên nhau.

Cha mẹ cậu đã hoài phí cả một đời chỉ để kiếm tìm sự ấm áp của tình yêu thuần khiết năm nào trong vô vọng.

Cuối cùng bà chẳng thể đợi được hạnh phúc của mình hay của cậu, đã quyên sinh.

Có lẽ, với một người đã chịu qua bao đắng cay, chết là giải thoát.

Hạnh phúc ở tuổi xế chiều cũng chẳng còn quan trọng, hơn cả là hạnh phúc nửa đời người của con.

Liệu có còn sự hi sinh nào cao thượng hơn sự hi sinh của mẹ dành cho con?

Những tưởng bà chán ghét đứa con này, chẳng ngờ bà lại âm thầm bảo vệ kết tinh tình yêu của bà với cha.

Cha cậu thở hắt ra một hơi.

"Ta vẫn chưa tìm được nơi mẹ con quyên sinh, nhưng nhất định sẽ cho bà ấy một nơi an nghỉ tử tế, nhất định sẽ tìm được mẹ con. Thời gian gửi bức thư này là hai ngày trước, có lẽ còn có hi vọng..."

Jungkook trầm mặc không đáp, nhìn bức thư đã nhòe mờ vài chữ trên tay, vuốt ve hàng chữ ngay ngắn như thể tìm kiếm chút hơi ấm còn sót lại trên tờ giấy, nhưng mẹ cậu đã chẳng còn ở đâu trên thế gian này.

Mẹ luôn hi vọng cậu hạnh phúc, muốn một đời bình an cho cậu, dùng cả một đời tìm người cha có thể che chở cho cậu, lại cứ thế bỏ cậu mà đi trước.

Bấy giờ cậu mới nhận ra rằng, trái tim mình đã hổng một lỗ lớn chẳng thể vá lại.

Ai bù đắp cho người những tháng năm thanh xuân héo hon trong quay cuồng của đói nghèo, của khinh miệt và của nhục nhã?

Thế gian này, có ai thấu được tình thương thầm lặng ấy?

Jungkook với lấy balo bên cạnh, lôi ra cái hộp gỗ nhỏ, cẩn thận gấp lá thư lại như cũ rồi đặt vào.

Bên trong là ảnh chụp của cậu và mẹ hồi còn nhỏ, kèm theo vài kỉ vật gợi nhớ tới Taehyung mười năm trước.

Tựa như một giấc mộng dài thật dài, phóng tầm mắt ra xa, thu lại vẫn chỉ là những ảo ảnh của chia lìa.

"Jungkook... ta biết là không thể bù đắp những năm tháng trước kia, nhưng từ bây giờ hãy để ta bù đắp cho con, có được không?"

Ông không nhắc tới Taehyung, vì ông biết giờ chưa phải lúc.

Sau khi đọc bức thư của mẹ cậu, ông đã điều tra người tên Taehyung này, thậm chí còn biết được con mình đã ở bên người kia bao nhiêu năm, biết được đứa con này của ông đã dành những tháng năm đẹp đẽ nhất của đời người để yêu hắn.

Chưa nói tới người kia có xứng đáng với tình yêu đó hay không, riêng về sự cố chấp ấy, giống hệt mẹ cậu.

Sao con lại khờ khạo đến mức đem hết trái tim để yêu mà chẳng để dành lại chút đỉnh cho mình?

Quay đầu lại, chỉ còn sót lại những mảnh tình vụn vỡ.

Jungkook im lặng cúi đầu, một lúc sau mới lắc đầu.

"Tô... Con không muốn cha khó xử với gia đình. Con cũng đã chấp nhận sự thật mình không có cha, bây giờ..."

Cậu cũng không phải một người không hiểu chuyện, cũng chẳng phải kẻ tham lam, cậu chỉ muốn một đời bình an, nên không muốn dính dáng đến những người họ nội.

Dòng máu đang chảy trong người cậu mang một nửa huyết thống của họ, sao họ nhẫn tâm với cậu suốt hơn hai mươi năm qua?

Môn đăng hộ đối, thật sự quan trọng như vậy sao?

"Ta đã từ mặt gia đình bao nhiêu năm nay rồi, con không cần lo. Hơn nữa họ đều không ở đây, cũng không rảnh rỗi đi tìm con gây sự đâu. Với quyền lực mà ta có sau một đời chinh chiến, chẳng lẽ còn không bảo vệ được con sao?"

Ông lại lặng đi hồi lâu như để khỏa lấp nỗi bồi hồi.

Jungkook thở dài, nắm tay ông thật chặt, vỗ lên mu bàn tay ông an ủi trái tim đang rung lên những nhịp thở đậm mùi bi ai.

...

Ngay khi Kim phu nhân rời đi, một người đàn ông xuất hiện trước cửa phòng bệnh của Jimin.

Thám tử tư điều tra được cậu đã kết hôn, thậm chí còn sinh con, làm hắn gần như phát điên, lập tức chạy đến tìm cậu.

Hắn không tin cậu lại dễ dàng quên đi hắn như vậy.

Huống hồ, lúc đó hắn đã đánh dấu cậu.

Hắn gõ cửa.

"Mời vào."

Giọng nói thanh thanh ấy, chỉ có thể là của Jimin.

Jimin hiếm hoi được chơi với con, cúi đầu cầm những ngón tay nhỏ xinh sờ lên má mình, bé con cười khanh khách làm cậu cũng mỉm cười theo.

Chỉ có đứa bé này mới có thể xua tan những u ám đeo bám cậu.

Cậu nghĩ là y tá đến kiểm tra, cũng không ngẩng đầu lên, nhưng chờ mãi mà người ta cứ đứng ở cửa không vào, mới tò mò nhìn lên.

Sau đó, cả thế giới trước mắt chỉ còn lại người đàn ông này.

Hồi lâu, cậu mới khẽ thì thào, như hằng đêm cậu vẫn thầm gọi.

"Jung Hoseok."

Hắn nhìn đứa bé trong vòng tay cậu, và mùi hương của Alpha khác khiến hắn chôn chân ở cửa phòng.

Jimin run rẩy khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt tiều tụy.

Cậu đặt con xuống giường, mặc con ê a khua tay, cởi từng cúc áo, ném xuống sàn nhà.

Mùi hương Alpha cũng theo đó biến mất trên người cậu, chỉ còn lại mùi hương của Alpha khác.

Hoseok nhận ra, đó là mùi Alpha của mình.

Hắn bước tới, khoảnh khắc ngửi được mùi hương của hắn và của cậu trộn lẫn, hắn mới có cảm giác mình vẫn đang sống.

Chia xa, cũng chỉ là cái cớ để gặp lại.

Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối được sống trong những tháng ngày an yên?

Đã bao lâu rồi chúng ta bị cuốn theo vòng quay của số mệnh chẳng thể vãn hồi?

Tổn thương vẫn mãi là tổn thương, hạnh phúc cũng chẳng thể vá được những vết rạn nứt.

Jimin khóc nấc lên, khóc cho những tháng ngày xa cách, khóc cho tình yêu của chính mình.

Hoseok ôm cậu vào lòng, nhưng bị cậu đẩy ra, bắt đầu vừa khóc vừa đánh hắn.

"Khốn kiếp, anh là đồ khốn, anh biến đi, tránh ra..."

Hắn chỉ có thể thở dài, để mặc cậu đánh, luôn miệng nói xin lỗi.

Dù hắn biết, dùng cả đời này để bù đắp cho cậu cũng không đủ.

Jimin thấm mệt, không khóc cũng ngừng đánh, tựa vào giường không thèm nhìn hắn, Hoseok nắm lấy tay cậu thổi thổi xoa xoa.

"Đau không?"

Jimin trừng mắt nhìn hắn, nhưng đôi mắt sưng lên vì khóc chẳng có mấy tác dụng uy hϊếp, ngược lại cào vào lòng hắn một mảnh mềm mại.

"Sao anh không biến mất luôn, còn quay về làm gì, em đã kết hôn, còn sinh con rồi, không đợi nổi anh."

Hoseok hôn lên đôi mắt cậu, lại nhéo cái mũi nhỏ xinh, rồi hôn lên đôi môi mà hắn nhung nhớ bấy lâu.

"Anh xin lỗi. Bây giờ anh mới có thể cho em cuộc sống hạnh phúc, em còn muốn anh không?"

Mắt Jimin đỏ hoe, cuối cùng bế con lên trao cho hắn.

Hoseok dù đã đoán được phần nào, nhưng khoảnh khắc bế trong tay sinh linh bé nhỏ, đối diện với đôi mắt giống hệt đôi mắt của người thương, tay vẫn hơi run rẩy.

Hắn có cảm giác mình sắp khóc đến nơi.

Taehyung ngửi thấy mùi Alpha vừa quen vừa lạ trong phòng, nhíu mày nghi hoặc, nhưng vẫn lịch sự gõ cửa rồi đẩy cửa vào.

"Hoseok?"

Hoseok vừa ngẩng đầu lên thì đã lãnh trọn ngay một cú đấm khiến hắn ngả người ra sau, Jimin vội vàng bế con để bé không phải nhìn thấy một màn bạo lực này, nhưng bé con vẫn bị giật mình khóc ré lên.

Taehyung cũng chỉ đấm hắn một cái, rồi cũng tựa người vào tường, trầm mặc không nói gì.

Hoseok biết mình có lỗi, nên cũng không lên tiếng.

Hồi lâu, Taehyung mới khẽ khàng thở hắt ra, cười một cách cay đắng.

"Hoseok, nếu anh về sớm vài ngày..."

Sắp tiệm cận tới chân lí rồi haha =))