Chương 12: Mặt nạ

Wang Kyeol từ khi sinh ra đã không hề biết hai chữ "nghèo túng" viết như thế nào.

Mẹ xuất thân trong gia đình thương nhân giàu có, đến đời mẹ anh ta thì sản nghiệp đã mở rộng sang khắp nơi trên thế giới. Ngược lại bố anh ta là con một của một gia đình trung lưu bình thường, nhàn hạ sống ẩn mình ở một con phố nhỏ nơi đô thị phồn hoa. Năm đó mẹ anh ta nhất quyết đi theo bố anh ta, còn suýt bị gia đình từ mặt. Cuối cùng, vì anh trai không đủ năng lực để kế thừa gia nghiệp mà mẹ anh ta mới có chỗ đứng trong gia đình, còn được chấp nhận cuộc hôn nhân với bố anh ta.

Gia đình nhỏ đã từng sống rất hạnh phúc và giàu sang, khiến đại thiếu gia như anh ta chưa từng nhúng tay vào bất cứ việc gì.

Thế nhưng vận mệnh xoay vần, cơn gió tai vạ bỗng dưng ập đến khiến cho gia đình anh ta trở tay không kịp.

Bố anh ta khi quyết định dấn thân vào chốn quan trường, ngay từ đầu đã tính tới chuyện hối lộ để nhảy trên bậc thang của quyền lực. Không chỉ tìm cách lén lút hối lộ, người khác tìm cách đưa tiền đến cửa tất nhiên ông ta cũng không từ chối. Xui xẻo làm sao, năm đó Chính phủ gắt gao kiểm soát tham nhũng, cuối cùng ông ta bị phát hiện ra dính líu đến một vụ làm ăn phi pháp, còn bị truy ra tiền đút lót hối lộ đều là lấy từ ngân quỹ.

Tuy thế lực nhà vợ không để ông ta ngồi tù, nhưng vẫn phải bỏ ra kha khá tiền để chạy vạy.

Hoàn cảnh gia đình ông ta lúc đó quả thật thảm thương.

Tuy đã được mẹ vợ đồng ý cho vay tiền để trả, nhưng tiền vốn, tiền lời của công ty thì không được sờ tới một xu, bằng không hai vợ chồng ông ta cũng không có nhà mà ở. Lúc đó toàn bộ số tiền tích cóp được đều vét ra để đem đi trả nợ, chỉ còn dư lại ít tiền để sống qua ngày.

Vì chuyện này mà vợ chồng ông ta ầm ĩ lên, cuối cùng vợ ông ta bị tước quyền thừa kế, cả gia đình đành phải chuyển đi nơi khác.

Suốt mấy năm ròng thời trung học, cuộc sống của anh ta như dưới địa ngục.

Tuy vẫn có thể sống tốt với đồng lương của bố, nhưng mẹ anh ta là con gái nhà giàu, bản chất phung phí đã thấm vào tận xương, cho dù có nghèo khổ đến đâu vẫn không biết cách tiết kiệm. Còn anh ta lúc đó, tất nhiên quen sĩ diện với người ngoài, không có tiền thì ngứa ngáy không chịu được.

Vì thế, ngay lúc còn học trung học, chỉ qua nửa năm đầu, anh ta đã đi làm trai bao.

Tuy nói tuổi trẻ tràn ngập tinh lực, thậm chí thời gian đầu anh ta còn cảm thấy thỏa mãn vì được giải quyết du͙© vọиɠ của mình. Nhưng vật cực tất phản, sau khi làm nhiều lần với quá nhiều loại người, sau một thời gian anh ta đã không thể cương được nữa. Điều này với Alpha rõ ràng là một sự sỉ nhục, nhưng bây giờ nhìn thấy chỗ mà trước kia nhìn vào sẽ máu huyết sôi trào, anh ta thậm chí còn cảm thấy buồn nôn.

Sau đó bố anh ta dần dần có tiền, có chức vụ, cùng mẹ và vài người bạn thành lập công ty, đến nay đã trở thành công ty có quy mô và hiện đại chẳng kém cạnh gia nghiệp của mẹ anh ta.

May mắn anh ta không còn phải đi làm trai bao nữa, có tiền rồi tìm nơi chạy chữa tốt nhất, bây giờ anh ta đã có thể lấy lại được phong độ như xưa, vô cùng kiêu ngạo.

Tuy rằng anh ta không tính là khổ, thậm chí nghĩ đến việc được chơi qua bao nhiêu người, nhìn nhiều người động tình dưới thân mình dù khi đó mới chỉ là một thằng nhóc, anh ta vẫn cảm thấy tự mãn, nhưng vẫn hận người có tên là Jungkook vô cùng.

Nếu năm đó bà mẹ lẳиɠ ɭơ của nó chịu trả cho gia đình anh ta chút tiền, có lẽ anh ta đã không bị căn bệnh nhắc đến là hổ thẹn.

Thế nhưng anh ta chẳng làm được gì để trả thù, bố anh ta thì cho rằng thằng bé đó rất xinh đẹp, nếu kết hôn với nó nhất định sẽ được hưởng thụ, nên bao nhiêu năm nay anh ta vẫn chỉ nuôi mối hận này ở trong lòng.

Vốn định đưa nó về nhà rồi ném cho đám người làm nhục nó, bòn cạn tiền của nó để nó phải rơi vào cảnh khốn cùng như mình trước đây, rồi sau đó cũng sẽ phải làm những việc dơ bẩn nhất.

Anh ta muốn Jungkook cũng trải qua những điều tồi tệ như mình, phải kiếm tiền bằng chính cơ thể của mình từ đủ loại người.

Chỉ nghĩ đến thế thôi mà kɧoáı ©ảʍ trả thù dâng lên cuồn cuộn như sóng trào xô mòn cát.

Thế nhưng khi gặp lại nó, anh ta mới phát hiện ra rằng, kì thực nó chẳng còn trong trắng mà đã bị kẻ khác nhúng chàm.

Anh ta khát khao được tận mắt nhìn thấy cậu bị hủy hoại, cậu bất lực vẫy vùng trong cơn tuyệt vọng của một kẻ chưa trải sự đời mà đã qua tay biết bao nhiêu người, biến cậu thành một con hồ ly thiếu hơi Alpha thì sẽ không thể chịu được.

Ấy vậy mà nó đã bị vấy bẩn!

Không thực hiện được kế hoạch trả thù của mình, anh ta vô cùng tức giận, nhưng nó đã không còn tấm thân đồng tử, cho dù có xinh đẹp bao nhiêu cũng không có người nguyện ý chơi đùa, nghiễm nhiên cậu sẽ không còn giá trị lợi dụng.

Tuy lúc nhỏ quen biết nó đúng thật là đã từng thích nó, nhưng sau khi mẹ nó vay tiền mà không trả, gián tiếp khiến gia đình anh ta lưu lạc, bao nhiêu yêu thích còn lại đã tan biến trong bể hận.

Lại nói, Omega không ra Omega, Beta không ra Beta, lại không còn trong sạch, anh ta cũng chẳng muốn chạm, chỉ sợ làm bẩn mình.

Jungkook không cảm thấy mình là người dơ bẩn, vì người nhúng chàm cậu là Kim Taehyung.

Cậu lại càng không biết đến hoàn cảnh gia đình của nhà Wang sau khi họ chuyển đi, chỉ đoán được họ rất chật vật để có được ngày hôm nay. Lại nói, nếu cậu có biết thì cũng không thể biết trước được hôn phu của mình sẽ rất hận mình chỉ vì anh ta phải làm trai bao một thời gian.

Cậu chỉ đơn giản nghĩ rằng, sau bao nhiêu năm, con người hồn nhiên của ngày xưa đã trốn kĩ ở một góc kí ức, lột xác thành một người hoàn toàn khác chỉ nghĩ đến tiền và tiền, bị đồng tiền làm mờ mắt, bị đồng tiền sai khiến xoay vòng vòng.

Vì thế, sáng hôm sau cậu vẫn dậy sớm, nấu canh giải rượu cho anh ta, rồi làm bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng, ngồi nghiêm chỉnh chờ anh ta xuống nhà.

Vì sao cậu không bỏ đi?

Vì cậu không đủ tiền để trả cho người ta, mẹ cậu khẳng định đã không còn số tiền kia nữa, mà giờ cậu cũng không biết mình nên đi đâu, có nơi nào dung chứa cậu.

Có lẽ ngày mai phải đi xin việc gấp, Jungkook nghiêm túc nghĩ.

Tuy nói cậu tốt nghiệp thành tích rất tốt, nhưng chuyên ngành của cậu chỉ có thể phát triển ở một thành phố lớn, còn ở một thành phố nhỏ chật chội đến một nhà máy còn chẳng có, thì chẳng biết làm ở đâu cả.

Cậu vẫn nhớ lúc nhỏ, mẹ từng nói nếu như cậu chịu kết hôn với con trai nhà Wang, bà sẽ cho cậu trở lại làm một Omega. Lúc đó cậu ngây thơ tin là thật. Giờ lớn lên mới biết rằng, giới tính không phải là việc mẹ cậu quyết định được.

Nhưng đã bước đến ngõ cụt không thể quay đầu lại, vạn vật vẫn chảy trôi, mình cậu bị giam hãm lại ở một góc tối tăm này.

Có lẽ do hôm qua uống rượu, lại còn đánh nhau với Jungkook nên Wang Kyeol dậy muộn, cứ nghĩ Jungkook sẽ bỏ đi rồi mình sẽ có trò vui để thưởng thức, nào ngờ lại thấy cậu ngồi ở dưới nhà, nấu canh giải rượu rồi còn làm đồ ăn sáng.

Anh ta thầm phục cậu, bị sỉ nhục đến mức vậy mà vẫn thản nhiên như chẳng có gì, nếu không nói là cậu chai lì thì chắc chắn là một kẻ vô tâm vô phế.

Jungkook bình tĩnh nhìn anh ta ngồi xuống bàn, lúc bấy giờ mới bình thản ăn sáng.

Wang Kyeol trừng mắt với cậu hồi lâu, thấy không có tác dụng, quyết định sẽ diễn tiếp màn kịch này với cậu.

"Xin lỗi, đêm hôm qua anh bị một người cấp trên chê trách, không không chế được uống hơi nhiều, nên..."

Jungkook thờ ơ nghe anh ta nói.

"Em biết rồi, em không để tâm."

Nói một câu lại làm cho Wang Kyeol nổi giận. Anh ta đã không đá cậu ra khỏi nhà là may mắn lắm rồi, lại còn dám trả treo như thể anh ta mới có lỗi?

Tuy thế, anh ta vẫn không thể để cậu ra khỏi nhà được. Lấy lí do gì để hủy hôn với cậu, trong khi cậu thật sự rất tài giỏi, rất ưu tú, còn rất xinh đẹp nữa? Chẳng lẽ lấy lí do bị cắm sừng trước đó mấy năm rồi? Vậy tự tôn của anh ta để đi đâu?

Kì thật đưa cậu về thành phố này cũng là có dụng ý của anh ta. Anh ta biết cậu không thể phát triển được nếu ở thành phố nhỏ, vì thế cố tình xin về thành phố này. Tuy tiền lương chẳng được bao nhiêu, nhưng tiền bố mẹ anh ta không thiếu.

Để tiến hành kế hoạch trả thù cậu, trước tiên phải để cho cậu túng quẫn đến mức không có nổi tiền, không rời đi thành phố này mới dễ bề hành động.

Anh ta tự cho là mình thông minh, bẫy một con thỏ rồi bẻ từng cái chân của nó để nó giãy dụa trong đau đớn mới là thú vui của anh ta.

Chỉ là có hơi đáng tiếc, kế hoạch ban đầu không thực hiện được, đành phải thực hiện kế hoạch khác, nếu có thể lợi dụng cậu để thăng tiến thì cũng coi như là một mũi tên trúng hai đích rồi.

Wang Kyeol hưng phấn nghĩ đến tương lai.

Jungkook trầm lặng không nói gì, cũng không để ý đến anh ta.

"Anh có việc ra ngoài một chút, em ở nhà nhé."

Jungkook khẽ gật đầu coi như đồng ý.

Trước khi đến đây, cậu đã chuẩn bị tâm lý để làm sao từ chối được việc giao hoan với hôn phu của mình, hoặc ít nhất là trì hoãn thời gian.

Người khác chạm vào cậu làm cậu cảm thấy bản thân mình sẽ không còn sạch sẽ.

Bây giờ thì chuyện đó không còn cần thiết nữa rồi.

Wang Kyeol là một kẻ khiết phích nặng, anh ta sẽ không bao giờ chạm vào người mà đã bị kẻ khác chạm vào. Hơn nữa cho dù có ham muốn với cậu, hẳn anh ta cũng sẽ không thoải mái vì mùi của một Alpha khác vẫn chưa tan đi trên người cậu.

Thật muốn ngửi mùi hương đó...

Nếu là mùi Alpha nồng một chút, cậu có thể ngửi thấy được. Nhưng nếu nhạt thì thậm chí ở trên người mình thì cậu cũng chẳng ngửi thấy gì.

Cảm giác như thể Kim Taehyung đang ở rất gần mà lại rất xa, cậu vĩnh viễn không tìm thấy nữa.

Tuy con đường chúng ta chọn đã rẽ ngang, ngoảnh lại chỉ thấy kí ức đã phủ màu tro tàn lạnh lẽo, vẫn muốn đưa tay tìm kiếm hạnh phúc vốn không thuộc về mình.

Cuối cùng tui vẫn lấy cái tên Wang Kyeol ( theo tui search thì nghĩa Hán là Vương Kiệt =)) ).

Năm mới hạnh phúc và bình an nha ^^

よいお年を。