Chương 11: Đâu là hạnh phúc?

Jungkook khoác chiếc áo khoác dài vừa to vừa dày, lụp xụp chiếc mũ len che gần như hết cả phần mắt, vì lạnh quá mà lúc nào cũng phải nhét hay bàn tay rét cóng vào trong túi áo. Sân bay của đế đô lúc nào cũng nhộn nhịp và ồn ào, người đến kẻ đi hòa vào bản giao hường vội vã, thế nên cậu thanh niên đứng lặng lẽ nhìn dòng người cuốn đi như cậu có vẻ lạc lõng với khung cảnh này.

Cậu vốn không thích phải ra ngoài, hôm nay là ngày nghỉ hiếm hoi đã đành, trời lại còn trở lạnh nữa, tất nhiên ai cũng muốn ở nhà hưởng thụ những giờ phút ấm áp riêng tư. Thế nhưng cậu lại không thể không tới.

Đã là định mệnh, thì có cố chấp thế nào vẫn phải căng mình đón nhận sự nghiệt ngã ấy.

"Kookie à!?"

Jungkook hơi giật mình, quay người lại thì rơi vào một vòng tay xa lạ, mùi Alpha quá nồng trộn lẫn với mùi nước hoa sực nức làm cậu gay mũi, thừa lúc gương mặt bị ôm lấy hơi nhăn mũi một chút, đến khi được buông ra thì gương mặt lại trở lại vui vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Em chờ anh lâu chưa? Chuyến bay của anh bị hủy nên mới về trễ..."

Jungkook lắc đầu, nhìn ngó xung quanh một chút, rất nhiều người cũng mặc quân phục đang đứng vây quanh hai người, hào hứng soi mói, bàn tán xôn xao.

Đây hẳn là những người được chuyển công tác cùng một đợt.

Nhất thời trong không khí trộn lẫn quá nhiều mùi Alpha xa lạ làm Jungkook cảm thấy khó thở, kéo tay áo người đứng bên cạnh mình muốn dịch xa một chút, nhưng vẫn giữ lễ cúi đầu chào hỏi với họ.

"Thảo nào lại muốn về sớm, thì ra là có người yêu bé bỏng xinh đẹp chờ nha!"

"Em là Beta à? Sao tôi cảm thấy em ấy nên là Omega nhỉ, nhìn sao vẫn giống Omega hơn."

"Em trai nhỏ, em có anh chị em không? Có thể giới thiệu cho chúng tôi không?"

Jungkook rụt rè không đáp. Dù cho có trùm mũ che kín thì gương mặt của cậu vẫn bị lộ ra ngoài, đám Alpha lăn lộn lâu trong môi trường quân đội chẳng mấy khi có dịp được gặp Beta mềm mại chứ đừng nói đến Omega, hôm nay được gặp một Beta đẹp xuất chúng như vậy, tiếc hận sao người này lại không phải hôn thê của mình chứ!

Người bên cạnh cậu cười cười, cũng có ý thức được đám bạn này của mình chỉ trêu đùa cậu, hơn nữa mấy năm không gặp, cậu bé nhỏ ngày nào đã lột xác trưởng thành hơn rất nhiều, mỗi một động tác dù nhỏ cũng mang theo sức quyến rũ đủ làm đám Alpha phát cuồng.

Còn về việc ai đã dạy dỗ cho cậu chút phong tình này, tạm thời để sang một bên.

"Được rồi, được rồi, không trêu đùa nữa, nhất định tôi sẽ gửi thiệp cưới cho các cậu."

Đám người vui vẻ trêu đùa một lát mới lên xe trở về nhà được Tổng bộ cấp cho.

Ngôi nhà Jungkook được đưa đến còn mới tinh, chưa được ai sử dụng, mùi sơn trộn lẫn mùi gỗ mới còn nguyên, quẩn quanh khắp không gian quyến luyến chờ chủ nhân tới, nội thất về cơ bản đã xong, chỉ có còn một vài đồ chưa kịp gửi về.

Đây là nơi mà cậu sẽ sống.

Nhận thức được điều này, Jungkook vẫn không thể nào lấp đầy trái tim đã trống rỗng của mình bằng niềm vui nho nhỏ được.

Cậu rời khỏi hắn đã ba tuần.

Hắn cũng không tìm cậu, không còn cách thức liên lạc, giống như một giấc mộng hoang đường mà tỉnh lại thấy chênh vênh giữa chiêm bao và hiện thực mờ nhòa.

Hắn có con đường đi của mình, cậu có cuộc sống của cậu, cắt đứt mọi phương thức liên lạc khiến hai người thật sự trở thành người xa lạ.

Thật ra, Jungkook từng nghĩ, sẽ bỏ qua tất cả mọi thứ để ở bên cạnh hắn, chứ không phải dứt khoát như vậy.

Phàm là con người đều có tham vọng với tình yêu.

Jungkook lại là kẻ khao khát được yêu thương.

Nhưng cậu không nỡ làm vậy.

Một đứa trẻ chưa ra đời, làm sao cậu nỡ phá hoại hạnh phúc của nó?

Ngày bé, cậu đã nếm đủ đắng cay vì mẹ của mình, bây giờ sao cậu có thể nhẫn tâm cướp đi hạnh phúc của một đứa bé, làm sao cậu đủ can đảm để khiến một đứa trẻ chưa ra đời có tuổi thơ như mình?

Hạnh phúc không phải thứ được tạo dựng từ khổ đau của người khác.

Jungkook lại nghĩ, có lẽ cả đời không thể có con, nếu được nhận một đứa làm con nuôi cũng tốt...

"Nghĩ gì mà thất thần thế?"

Cái ghế sofa hơi lún xuống.

Jungkook không quen có người khác ngồi quá gần mình, hơi nhích ra, cứ nghĩ người kia không để ý, nhưng thật ra mọi hành động của cậu bị thu hết vào trong mắt.

Đáy mắt trầm xuống, rồi nhanh chóng tĩnh lặng như sự xao động của mặt hồ.

"Không có gì, em đang nghĩ tối nay nên nấu gì thôi. Anh có thích ăn gì không?"

Người bên cạnh cậu nới lỏng cúc áo, xoa đầu cậu.

"Tối nay anh phải dự tiệc, có thể đem theo người nhà, em có đi không? Nếu không muốn thì để anh gọi đồ ăn ở ngoài cho em. Hôm nay đi lại mệt rồi, đừng nấu nữa. Mai anh đi siêu thị mua đồ với em hẵng nấu."

Jungkook suy nghĩ một chút, cậu không quá thích chỗ đông người, hơn nữa dạo gần đây cậu không uống thuốc ức chế đều đặn, không dám tùy tiện ra ngoài, vì thế từ chối.

Trong nhà chỉ có mình cậu.

Dọn dẹp quanh nhà một hồi, tắm rửa xong thì vừa vặn người giao hàng đến.

Thì ra người ta vẫn nhớ những món mình thích, Jungkook nghĩ nghĩ.

Cậu và hôn phu của mình quen nhau từ nhỏ, sau quãng thời gian cậu quen biết Taehyung. Nhà người đó giàu có, thế nhưng không cản cấm một đứa trẻ có mẹ cũng như không có như cậu chơi với anh ta. Vốn có thể trở thành bạn bè thân thiết, nhưng sau khi mẹ cậu vay tiền của cha anh ta thì mọi chuyện đảo lộn.

Cha anh ta lúc đó là một quan chức, không yêu cầu bà trả lại tiền, chỉ yêu cầu kết thông gia.

Jungkook nghiễm nhiên mang danh con dâu từ bé của nhà giàu.

Bẵng đi một thời gian, cha anh ta dính vào một vụ hối lộ, dù may mắn thoát được cảnh ngồi tù, nhưng gia đình cũng kiệt quệ, tiền bạc cũng không thể nói là dư thừa, lại đổi ý muốn đòi tiền mẹ cậu.

Lúc đó, mẹ cậu làm gì có tiền để trả, lại xin khất. Nhà đó đồng ý giữ mối thông gia, nhưng lúc đó con họ đã bị chuyển đi nơi xa, không cử hành hôn lễ được, lại nói Jungkook vẫn còn đang đi học, thế nên mới bị hoãn. Sau này, gia đình anh ta cũng chuyển đi nơi khác, nhưng vẫn liên lạc với mẹ cậu để chắc chắn cậu không đào hôn. Lại còn bắt mẹ cậu hứa rằng sau khi cậu học xong Đại học thì nhất định phải kết hôn ngay lập tức, nếu không thì sẽ phải trả tiền cả tiền lãi.

Mẹ cậu giờ ở đâu cậu cũng không biết, nói gì đến việc đòi tiền.

Cho dù mẹ cậu thật sự có còn ở đây, cũng chưa chắc đã có tiền để trả.

Cậu không biết tại sao họ khăng khăng muốn nhận cậu làm con dâu, có lẽ là vì gương mặt của cậu chăng? Gương mặt này, dù có là Beta cũng vẫn đáng cưới như một Omega.

Jungkook hoàn toàn không có chút hi vọng gì với cuộc hôn nhân này.

Người ta thường nói, hôn nhân là nấm mồ của tình yêu. Nhưng với Jungkook, dù không có tình yêu thì mộ phần hôn nhân này đã sừng sững ngay từ khi bắt đầu.

Thế nhưng có ân tất báo.

Nếu không nhờ tiền của nhà người ta, có lẽ cậu đã bị mẹ bán vào một quán bar nào đó để lấy tiền chứ không thể đi học tiếp.

Số tiền không nhỏ, cậu cũng không thể kiếm đủ để trả, hơn nữa lúc nhỏ nhà người ta cũng từng chăm sóc cậu, đâu thể phủi đi tấm lòng của người ta.

Dường như lâu lắm rồi cậu chưa gặp người mình gọi là mẹ.

Lúc bé, từng khao khát có vòng tay yêu thương của mẹ như bao người khác.

Lúc lớn, đối diện với người sinh ra mình, chẳng còn chút hi vọng gì, lại trở thành người dưng.

Nếu năm xưa cậu không bị ép biến thành Beta, có lẽ cuộc đời cậu đã khác.

Nhưng con người không thay đổi được vận mệnh của chính mình, không đổi dời được vòng xoay của con tạo đang xoay vần.

Hi vọng rồi lại thất vọng, hóa thành nắm tro tàn chôn sâu dưới lòng đất.

Jungkook đi ngủ trước, vì có hai phòng ngủ nên cậu chọn một phòng, tương đối ấm áp, nghĩ ngợi lung tung một hồi, vì chạy lăng xăng một ngày mệt mỏi nên cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm, có người đè lên người cậu, mang theo hơi lạnh từ bên ngoài cố sức muốn làm cậu tỉnh giấc.

Jungkook giật mình tỉnh giấc, nương theo ánh sáng mờ mờ từ cửa sổ nhìn gương mặt rõ ràng đỏ lên vì rượu của người đang đè lên mình.

"Sao anh... A!"

Chưa kịp nói hết câu, anh ta đã tát cậu một cái đau điếng.

"Tiện nhân, còn giả vờ ngây thơ à? Trên người mày tràn ngập mùi của một Alpha khác, tưởng là Beta mà có thể giấu được ư? Lúc nhìn thấy mày tao đã nghi ngờ rồi, sao mày lại có loại quyến rũ lẳиɠ ɭơ như thế, hóa ra đã ở dưới thân thằng khác rêи ɾỉ bao nhiêu lần."

Jungkook tái mặt.

Không có khả năng này, chẳng lẽ trên người cậu thật sự có mùi của hắn? Dù cậu là Beta vẫn có thể lưu lại mùi của hắn sao? Cậu hoàn toàn mất đi khả năng cảm nhận mùi vì uống thuốc, nên không hề biết là lẽ thường.

Người kia giật mạnh tóc cậu như muốn trút hết giận dữ lên cậu bằng những hành động bạo lực.

"Đừng trưng ra vẻ mặt vô tội. Nhìn mặt mày ngây thơ đơn thuần nhưng thực chất vô cùng hạ tiện dâʍ đãиɠ. Dù mày là Beta, nhưng nếu bản chất mày là Omega, ngủ với ai sẽ bị lưu lại là thường tình. Tao cũng không thể phát hiện ra nếu đến gần mày, quả thực mùi rất nhạt. Nhưng có khả năng để lại mùi lâu như vậy, hẳn là mày đã lên giường với nó nhiều lần rồi."

Đó là sự thật.

Thấy Jungkook một mực im lặng, anh ta lại tiếp tục.

"Nói đi, đó là thằng nào? Hẳn là mấy năm qua nó đã cho mày không ít tiền, đâu rồi?"

Bị những lời lẽ xúc phạm của hắn làm cho tức giận, rồi bị câu nói vừa rồi làm cho mất hết hi vọng, Jungkook không biết hiện giờ cậu có cảm giác gì nữa.

Năm tháng đã cuốn theo con người xưa cũ đi mất. Những gì cậu được chứng kiến là hiện thực, nhưng lại dơ bẩn cùng cực.

Jungkook nhìn thẳng vào mắt anh ta.

"Không có, tất cả đều gửi cho mẹ tôi rồi."

Anh ta trong một khoảnh khắc ngưng lại mọi hành động, rồi ngay lập tức giơ tay lên muốn tát cậu, may mắn Jungkook ngoảnh đầu đi tránh được, dồn lực đẩy anh ta ra rồi ngay lập tức nhảy xuống giường.

"Mẹ kiếp, vậy mà mày còn dám thừa nhận? Mày đúng là giống mẹ mày, đều là một lũ hạ tiện."

Có lẽ bởi tác động của rượu, mà cũng có lẽ là trong lòng anh ta nghĩ thế thật.

Jungkook nghe nhắc đến mẹ, cười lạnh, nhưng không thèm đôi co.

Anh ta lao đến chỗ cậu, có ý đồ muốn đánh cậu cho hả giận. Jungkook dù từng học qua võ, nhưng làm sao đấu nổi với một con sâu rượu đang sung mãn trong tức giận của mình, dù sau đó hắn không còn sức đôi co với cậu nằm dài trên đất, gương mặt cậu cũng bầm lên.

Cứ ngỡ người ta có phẩm hạnh tốt, thật ra nhân cách đã sớm mục nát rồi.

Chỉ trách vỏ bọc của người ta quá hoàn hảo.

Jungkook sang một phòng khác, suốt một đêm không ngủ.

Cậu đã bước vào cuộc hôn nhân của mình bằng một trận đánh nhau với hôn phu như thế.

Jungkook vẫn chưa biết, vận mệnh chỉ đang đùa giỡn xoay cậu trong lòng bàn tay.

Hết thảy đều là trò đùa của số phận.

Thật ra tra nam hôn phu này cũng cần có tên, nhưng tui chưa nghĩ ra, hay lấy đại một cái tên ta =))