“Cho dù là tình yêu, kết hôn hay là cuộc sống gia đình, đây là quyền lợi cá nhân, anh không thích nói về chuyện riêng tư, cho nên không có gì để nói.” Lục Duy Đình giống như cũ trả lời, bởi vì không thích nói cho nên không có gì để nói, nhưng điều này không có nghĩa là anh không thích vợ của mình.
Nếu vậy, anh yêu Uông Tử Nhân sao?
Điều này có vẻ như là một vấn đề khác, bởi vì anh chưa từng nghĩ tới.
Từ sau khi hai người kết hôn cô vẫn lẳng lẽ đứng cạnh anh, chỉ cần anh về nhà sẽ nhìn thấy cô, nói không nhiều lắm nhưng rất thích cười, nhiều năm qua anh đã có thói quen thích cuộc sống yên tĩnh nhẹ nhàng như thế, nếu như vậy có nghĩa là anh thích vợ mình thì có lẽ anh thật sự thích vợ mình.
Về phần đoạn tình cảm với Lăng Dao trước đây, anh không dám tự hào.
Anh không phủ nhận mình đã từng thích cô, nhưng tính cách hay suy nghĩ hai người đều hoàn toàn không hợp.
Về mặt tình cảm, anh không thích công khai trên truyền thông nhưng cô luôn muốn làm nữ diễn viên chính dưới ánh đèn, hơn nữa đùng một cái lại giận anh không đi cùng cô, kết quả luôn cãi nhau, mà hầu hết anh đều cố gắng tha thứ, coi như anh cũng từng thích, còn nếu cô không nói chia tay thì chính anh cũng sẽ đề nghị như vậy.
Tuy rằng Lăng Dao còn rất muốn phản bác nhưng cho dù cô không phát hiện lúc này trên mặt Lục Duy Đình không phải nói giỡn mà nói thật thì cô cũng hiểu rất rõ, anh sẽ không công khai tình cảm trên truyền hình.
“Anh thật sự thích Uông Tử Nhân – một người phụ nữ bình thường lại không có gì đặc biệt này hả?” Cô vẫn là không thể tin anh sẽ thích Uông Tử Nhân.
“Anh vừa mới nói tình cảm là chuyện cá nhân, cho nên không có gì để nói.” Lục Duy Đình lạnh nhạt trả lời.
“Phải không?” Lăng Dao không nghĩ buông tha dễ dàng như vậy. “Duy Đình, em muốn hỏi anh, anh thật sự đối với em một chút cảm giác cũng không có sao?”
“Đúng vậy.” Anh không suy nghĩ dứt khoát trả lời.
“Nhưng ngày đó ở tiệc rượu anh thấy em bị trẹo chân, không phải rất lo lắng mà?”
“Thì ra hành động của anh ngày đó lại khiến em hiểu lầm, giống như anh đã nói bữa trước, anh chỉ không muốn chân em sau này không để lại di chứng, hôm đó nếu đổi thành người khác bị thương anh cũng sẽ làm như vậy.” Nhưng mà lần này anh đã sai lầm trầm trọng, cho nên lần sau anh sẽ bảo phục vụ làm.
Thái độ và giọng điệu của Lục Duy Đình lạnh lùng thờ ơ khiến cho Lăng Dao hiểu được, rằng cô đã hiểu lầm ý anh, anh đối với cô thật sự không có cảm giác đặc biệt gì.
Thật ra lần trước gọi điện thoại anh cũng đã nói rất rõ ràng, nhưng mà chính cô không dám đối mặt với sự thật bởi vì cô vẫn còn rất thích anh, trong lòng không nghĩ cô và anh cứ như vậy không còn liên quan, nhưng hiện tại xem ra hai người từ năm năm trước đã hoàn toàn kết thúc!
Hóa ra bỏ lỡ rồi lại muốn, là việc không có khả năng……
Lăng Dao cười khổ. Rốt cuộc giờ đây cô có thể hiểu một câu nói nổi tiếng trong một
tiểu thuyết tình yêu ‘Thứ đã đi thì sẽ không bao giờ quay trở lại’.
“Em hiểu rồi, vậy có thể cùng em uống một ly rượu lần cuối được không?” Chai rượu này vốn cô muốn đem tới để chúc mừng hai người tái hợp, hiện tại xem ra cũng là lần uống rượu vĩnh biệt.
Lục Duy Đình không phản đối. “Em ngồi đi, anh đi lấy ly.”
Khi anh đi đến cạnh tủ điện thoại trong phòng vang lên, mà ngồi cạnh điện thoại là Lăng Dao, nhất thời cô quên đây không phải là phòng của mình liền cầm điện thoại lên nghe. (Vô lý quá, chẳng lẽ nhạc chuông của mình mà cũng không nhận ra =.=)
“Alo.” Bên kia điện thoại không ai đáp lại, cô quên sửa lại tiếng Nhật. “Moshi Moshi.”
Tút tút tút, bên kia điện thoại đã gác máy.
Lục Duy Đình lấy ly rượu đến. “Là ai gọi tới?”
“Hình như là nhầm số, em mới alo bên kia đã gác máy.”
“Thật không?” Sẽ không phải là Tử Nhân gọi tới chứ? Nhưng nghĩ lại không thể là vợ anh được, tuy rằng anh có để lại số điện thoại của khách sạn nhưng cô chưa từng gọi điện cho anh khi anh đi công tác.(Sao tự anh không đi kiểm tra mà đoán mò làm gì >.
“Chị, chị đừng khóc!Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Chị nhanh nói cho em biết đi”.Uông Tử Thiên lo lắng hỏi, bỏi vì chị cô khóc nhìn rất đau lòng.
“Huhu….chị không sao”.Uông Tử Nhân nghẹn ngào nói xong.
“Chị không có việc gì sao?”Cô thật muốn té xỉu mà, chị cô đang trợn mắt nói dối đó hả?”Cũng không nhìn xem chị khóc ướt hết mấy bao giấy vệ sinh rồi, còn nói là không sao?’
Chị sẽ mua giấy trả lại cho em”.
“Chị, giờ vấn đề không phải ở chỗ giấy vệ sinh.Mà là chị ấy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?Chị làm sao có thể khóc như thế, sắp thành mèo rồi”.Mí mắt cũng sưng phù lên luôn.
“Chị thực sự không có chuyện gì”.
“Chị”.Uông Tử Thiên điên mất rồi.
“Chị chỉ là gặp chuyện khiến cho mình hơi khổ sở chút thôi”.
“Nhất định có liên quan đến anh rể!”Cô tức giận không thôi.”Em giờ sẽ đi tìm anh ta tính sổ, anh ta saao có thể bắt nạt chị, để chị khóc đau lòng thế chứ”.
“Tử Thiên, không cần!Em đừng đi tìm anh rể”.Uông Tử Nhân vội vàng ôm lấy lưng áo em, ngăn nó đi tìm Lục Duy Đình.
“Chị, nhanh buông em ra!”
“Không được, em không thể đi tìm anh rể được, anh ấy không biết chị đã biết chuyện này đây”.
“Biết cái gì?”
Tóm lại em đừng đi tìm anh rể em”.
“Chị nhanh buông ra”.
“Chị muốn em đồng y với chị, không đi tìm anh rể em”.
Uông Tử Thiên thực sự thấy chị mình hết cách rồi.”Được, em đáp ứng chị, em không đi tìm anh rể, nhưng nếu anh ta tự đến lúc đó cũng đừng trách em không khách khí”.
Nghe em gái cam đoan, Uông Tử Nhân mới buông cô ra.”Tử THiên, em cũng đừng hỏi có chuyện gì, vì chuyện gì chị khóc được không?”Tuy chuyện chồng và bạn gái cũ cùng đi Nhật Bản làm cho cô rất khó xử, nhưng nếu Tử Thiên biết nhất định sẽ đi tìm Duy Đình gây phiền toái, cô cũng không muốn làm khó anh.
“Chị”.
“Tử Thiên, chị xin em, đừng hỏi được không?”
Chị cô đã khóc đến mức đó, còn một lòng lo cho anh rể, cô thực sự không chịu nổi nữa.”Chị, chị bỏ anh rể đi, theo đuổi hạnh phúc của mình đi”.
“Cái gì?”
“Chị biết không?Có rất nhiều người bị bạo lực gia đình, luôn nghĩ tới tình yêu và gia đình mà chịu đựng, nhưng kết quả chỉ là thương tích đầy mình.Tuy anh rể không bạo lực với chị, nhưng mà anh lại có một cách khác làm thương tổn chị, em không muốn chị cuối cùng phải đau khổ như thế, cho nên rời khỏi anh rể đi được không?”
“Tử Thiên…”
“Chị, chị muốn thấy mình sau này càng đáng thương càng buồn cười hơn sao, bắt đầu lại lần nữa, thành người sống độc lập tự chủ, đừng để cho ai xem thường mình!”
“Một người sống độc lập tự chủ?Chị không biết mình có làm được không”Uông Tử Nhân hơi phân vân hoảng hốt.Trước kia cô dựa vào ba mẹ để sống, kết hôn xong thì dựa vào chồng, cô không biết mình có thể sống độc lập như em gái được không
Nếu sớm muộn cũng có một ngày anh bỏ cô, như Tử Thiên nói, cô sẽ đáng thương như thế, co phải cô cũng nên bắt đầu cuộc sống mới không?”
“Chị, đừng để cho mình có lí do thoái thác, em tin chỉ cần chị muốn, thì chuyện gì cũng làm được”.Cô không muốn chị cứ ngây thơ mà yêu như thế, vậy rất đáng thương!
“Chị không biết một người sẽ sống như thế nào…”Tương lai đó, mờ mịt quá.
“Đầu tiên chị phải tìm phòng trọ, mấy hôm trước bạn đại học của em kết hôn, nhà trọ của cô ấy đang định cho thuê, giờ em gọi điện hỏi cho chị”.Tuy chị có thể ở trọ cùng cô, nhưng khi ấy chị cũng không thể có cuộc sống độc lập tự chủ thực sự được, cô nghĩ chị ở một mình sẽ tốt hơn.
Uông Tử Thiên nói là làm, lập tức gọi điện hỏi bạn,
Đúng là chị rất may, nhà trọ của bạn cô còn chưa có ai thuê, hơn nữa đồ dùng đồ điện trong nhà đều có, chị có thể vào ở ngay.
“Được rồi, vấn đề nhà ở đã giải quyết, giờ đến chuyện tìm công việc”.Uông Tử Thiên tận tâm hết sức vì tương lai của chị, thực sự hi vọng chị có thể có cuộc sống mới, nhân sinh mới.”Có công viện, chẳng những có thể kiếm tiền nuôi sống mình, mà hơn nữa cũng không còn thời gian để miên man suy nghĩ nữa”.