Người Tình Tìm Đến Cửa

9.75/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cô sinh ra đường đường là một đại tiểu thư đài các, luôn được mẹ chồng yêu thương nhưng lại không được chồng quan tâm khiến cô cảm thấy vô cùng bất hạnh. Không những thế hắn cò …
Xem Thêm

Lòng cô vẫn không thể thản nhiên đối mặt với chồng chuyện Lăng Dao, cho nên cô bản năng trốn tránh, dù biết anh muốn nói chuyện nhưng cô vẫn không muốn nhìn gặp, thậm chí còn ủy nhiệm luật sư đi tìm, có phải cô nên đối mặt với vấn đề này rồi không?

Nhớ tới bộ dạng anh bị em gái đuổi đi, tuy không tận mắt nhìn thấy nhưng vẫn lo.Người đàn ông đó rốt cuộc vì sao lại chịu bị mắng vì cô chứ?

Uông Tử Nhân chờ chồng đến, cô sẽ nói cho rõ ràng.

Kết quả đợi hồi lâu cũng không chờ được.

Sau đó cảnh sát gọi cho cô, bảo chồng cô xảy ra tai nạn xe cộ, hiện đang được đưa đến bệnh viện.

Đầu cô trống rỗng, cô cảm giác tim mình không đập nổi nữa, một bóng đen sợ hãi chiếm cứ lòng cô.

Đặt điện thoại xuống, cô vội vã tới bệnh viện.

“Hu hu….”

Ở trong bệnh viện, Uông Tử Nhân tựa vào giường bệnh, khóc đau lòng.

“Ông xã, em xin lỗi, huhu..”

Lục Duy Đình nằm trên giường bệnh, tay anh vuốt ve vợ mình.

“Đừng khóc.” Nhìn thấy cô trở về bên cạnh anh, anh thấy thật an tâm.

“Nếu anh có chuyện gì, biết làm sao bây giờ?” Uông Tử Nhân nghẹn ngào nói.

Vừa nghe chồng bị tai nạn xe, nếu anh xảy ra chuyện cô chắc chắn không sống nổi nữa, lúc đó cô mới biết, cô thực sự thực sự thương anh, cô không muốn rời khỏi anh.

“Yêu anh như thế, sợ anh bị làm sao, sao lại cứ muốn ly hôn với anh?” Còn tìm luật sư nữa?

Có lẽ quá mức kích động, tốc độ xe quá nhanh, nên không thắng xe kịp lao vào xe trước, tai nạn xe cộ anh để trợ lí An xử lí, may đối phương không có việc gì, về phần anh, ngoại trừ tay bị mảnh thủy tinh bắn vào gây mấy vết thương ngoài, bác sĩ cũng kiểm tra thêm, giờ đang chờ kết quả.

“Đó là bởi vì……” Uông Tử Nhân hấp háy mũi.

“Bởi vì sao?”

“Bởi vì em đã biết chuyện anh và Lăng Dao rồi.”

Lục Duy Đình buồn bực. “Anh và Lăng Dao?”

Cô nâng đôi mắt ngập nước nói: “Em biết lần trước anh đi Nhật Bản, ngoài trợ lí An còn có Lăng Dao đi cùng.”

“Em rốt cuộc là nghĩ bậy bạ cái gì thế hả?”

“Đây không phải là em nghĩ bậy bạ, mà là……”

“Là cái gì?” Anh nóng lòng muốn biết vì sao vợ mình lại nói anh và Lăng Dao cùng đi Nhật Bản? Chẳng lẽ đây là nguyên nhân cô muốn ly hôn?

“Em nhận cho anh một bưu phẩm từ Mỹ, em sợ là chuyện gấp nên gọi sang Nhật cho anh, sau đó………. là Lăng Dao nhận máy.”

Lục Duy Đình nghĩ lại, “Hóa ra tối đó em là người gọi sao?”

Thực ra lúc đó anh đã nghĩ có phải cô gọi hay không, nếu khi đó anh gọi lại cho cô thì cũng không sinh ra hiểu lầm như thế, hóa ra vấn đề vẫn là thuộc về anh.

“Tử Nhân, anh thừa nhận đêm đó Lăng Dao đúng là ở phòng anh, nhưng anh và cô ta không có chuyện gì cả.”

“Em hiểu được.”

“Em hiểu cái gì?”

“Ngày đó trong bữa tiệc ở Bách Ân, anh thấy chân Lăng Dao bị thương, lo lắng thay cô ấy băng bó, anh vẫn rất yêu cô ấy.”

“Cái gì?” Anh thề, lần sau anh nhất định sẽ không làm chuyện như thế nữa! “Em nghe anh nói, anh chỉ sơ cứu thôi, dù là ai anh cũng sẽ làm thế, em vì thế mà nghĩ anh vẫn còn yêu Lăng Dao sao?”

“Không chỉ là như vậy.” Nếu đã nói, Uông Tử Nhân quyết định sẽ nói hết ra. “Ngày anh từ Nhật Bản về Đài Loan, thực ra em có đến sân bay đón anh, sau đó em thấy……” Nhớ tới hình ảnh Lăng Dao hôn chồng mình, cho tới bây giờ cô vẫn đau lòng như thế.

Cô tới sân bay? Lục Duy Đình biết cô thấy cái gì, lúc ấy trợ lí An còn đùa, nói nếu bị vợ anh thấy nhất định sẽ hiểu lầm, hóa ra cô thấy thật .

Anh cực kì đau đầu. “Nếu anh nói anh và Lăng Dao không có chuyện gì, em có tin anh không ?”

Uông Tử Nhân nhìn chồng không nói cũng không gật đầu, bởi vì cô cũng không biết mình có thể lại tin tưởng lời nói của anh lần nữa không.

Lục Duy Đình thở dài, nói: “Anh đi Nhật Bản mới gặp Lăng Dao, cô ấy vừa lúc đến ở khách sạn nhà chúng ta, tối đó cô ấy sở dĩ tới phòng anh là vì cô ấy hi vọng có thể đến với anh lầ nữa, nhưng bị anh cự tuyệt.”

“Anh từ chối? Vì sao?” Anh thực sự từ chối Lăng Dao sao?

“Vì sao gì chứ? Anh kết hôn rồi, có em bên cạnh đương nhiên anh từ chối.”

“Nhưng mà…… anh không phải còn yêu cô ấy sao?”

Khuôn mặt cứng ngắc. “Mấy trăm năm trước anh đã không yêu cô ta nữa rồi.”

“Anh không thương cô ấy nữa?”

Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của cô, Lục Duy Đình thấy đúng là mình tự làm tự chịu rồi.Lăng Dao cũng bởi vì anh hôm đó băng bó giúp mà hiểu lầm, vợ anh cũng thế.

“Năm đó anh và Lăng Dao bởi vì hay khắc khẩu, tình cảm cũng bị ảnh hưởng, nếu khi đó cô ta không nói chia tay anh cũng sẽ chia tay, cho nên anh với cô ta không còn gì nữa.”

“Nhưng là, không phải là vì anh bức hôn không được do cô ấy từ chối sao?”

“Làm gì có chuyện này.” Lục Duy Đình cực kì kiên định nói: “Nếu anh yêu cô ta, em sẽ không để cô ta đi, cũng như thế, anh không yêu, cho nên dù cô ta làm cái gì, anh cũng không muốn ở cùng với cô ta nữa.”

Uông Tử Nhân nghe chồng nói thế, thầm nghĩ: Vậy thì anh tìm cô, không muốn cô rời đi, là vì …… tim cô đậ thật nhanh.

Cô tin lời anh nói bây giờ sao? Anh thực sự không cùng Lăng Dao nối lại tình xưa?

Lúc này bác sĩ đi đến trước giường bệnh, y tá theo sau, thông báo kết quả kiểm tra, “Lục tiên sinh rất may, chỉ bị thương ngoài da, cais khác đều ok.”

Uông Tử Nhân nghe xong mới có thể nhẹ nhàng thở ra.

“Vậy tôi có thể về không?” Lục Duy Đình hỏi.

“Có thể.”

Y tá bảo chỉ cần đến quầy thanh toán tiền, nhận thuốc là xong.

Uông Tử Nhân đóng phí nhận thuốc xong, trợ lí An cũng xử lí chuyện tai nạn bên kia rồi, đưa xe đi sửa, biết tổng giám đốc và phu nhân phải về, anh vội lái xe tới đón.

Xuống xe, Lục Duy Đình dặn dò, “An trợ lý, hôm nay tôi không tới công ty, có chuyện gì cậu gọi cho tôi.”

“Tôi biết rồi, tổng giám đốc,anh cứ nghỉ ngơi cho tốt, mai tôi sẽ lái xe tới đón. ”

“Ngày mai nói sau.”

Anh nắm tay Uông Tử Nhân cùng nhau về nhà.

Uông Tử Nhân rót ly nước đưa cho chồng uống thuốc.

“Bác sĩ nói tay anh miệng vết thương lớn, hai ngày nay đừng chạm vào nước.” Cô nhắc nhở, nhìn thấy bưu phẩm cô kí nhận cho chồng hôm đó ở trên bàn. “Em hôm đó gọi cho anh, chính là định nói bưu phẩm từ Mỹ này.”

“Thực ra bức thư này là định đưa cho em.”

“Cho em?” Uông Tử Nhân kinh ngạc nói.

“Em mở ra xem sẽ biết.”

Cô hoang mang, ai ở Mỹ mà gửi đồ cho mình chứ, vừa mở ra thấy bên trong là một bức thư và hai tấm ảnh, cô nhìn mà kích động muốn khóc.

“Ông xã, đây là……”

“Trước kia em không phải gọi điện thoại hỏi Vui vẻ chuyển đi đâu sao ? Anh tìm giúp em, giờ nó thực sự rất vui vẻ.Vui vẻ là con chó nhỏ màu đen, ở cạnh siêu thị, sống cùng bà cụ Tiêu, mỗi lần cô đi siêu thị mua đò, luôn đến chào hỏi bà cụ, sau đó cũng thành bạn tốt của Vui vẻ, nó rất có linh tính, bà Tiêu mắt không tốt, nó luôn cẩn thận dẫn đường cho bà cụ qua đường, có lúc cô đi siêu thị bị cướp, nó chạy tới dọa người đó cứu cô, từ đó cô thường lấy đồ cho nó ăn.

Nhưng tháng năm năm trước, bà Tiêu và Vui vẻ bị lừa lên xe, nghe nói Vui vẻ có thể chạy nhưng nó lại quay về bảo vệ bà, may mắn bà thoát nạn, Vui vẻ thì bị thương nặng. Cô đi dò hỏi xem giờ Vui vẻ đang ở chỗ nào, còn đi tìm bác sĩ chữa chân sau cho nó, nhưng nó lại bị đưa đến khu chó lạc, nhưng đến nơi hỏi thì họ lại bảo không có con chó đen nào như thế.

Cô tìm hiểu rất lâu, nhưng mãi không thấy, lúc đó tâm trạng cô cũng không tốt lắm, có nhắc qua với ông xã việc này một lần, thấy anh cũng không nói gì thêm, dần dần cô nguôi ngoai, không ngờ, bây giờ Vu vẻ lại ở Mỹ, nó thiếu một chân nhưng vẫn có thể chạy, còn cười khi được chụp ảnh, cô nhịn không được mà bật khóc.

Thêm Bình Luận