Người Tình ℕô ᒪệ

6.82/10 trên tổng số 17 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
"Tôi nghĩ cậu không có khả năng trả khoản nợ đó cho tôi đâu, phải chi cậu hãy theo tôi về làm người của tôi, tôi nói gì phải nghe lấy, tôi bắt làm gì cậu phải làm theo, tôi bắt cậu ở đâu cậu phải ở đó …
Xem Thêm

"Tôi nghĩ cậu không có khả năng trả khoản nợ đó cho tôi đâu, phải chi cậu hãy theo tôi về làm người của tôi, tôi nói gì phải nghe lấy, tôi bắt làm gì cậu phải làm theo, tôi bắt cậu ở đâu cậu phải ở đó, cậu sẽ là con chó trung thành của tôi cả đời này." - Cố Dạ Bạch một tay túm cổ áo, một tay nâng cằm Hạ Mộc lên gần với mặt hắn. Đây là những lời mà hắn trói buộc Hạ Mộc vào cuộc đời hắn bắt đầu từ thời điểm này.

...............................

Ngày ấy...

Cha của Hạ Mộc qua đời vì tai nạn giao thông. Lúc ông ta sống, vì ham mê vào cờ bạc nên đã vay mượn tiền dân xã hội đen. Để khi chết một khoản nợ rất lớn lại đổ lên đầu cho Hạ Mộc, đứa con trai duy nhất của lão. Mẹ Hạ Mộc thì đã bỏ đi theo người đàn ông khác khi cậu vừa trào đời vẫn còn đỏ hỏn. Ngôi nhà cậu đang ở đã bị lấy để trả nợ nhưng vẫn không thể trả đủ số tiền mà khoản lãi đang lớn dần lên theo cấp số nhân đó.

Cố Dạ Bạch – Một tên khét tiếng trong giới xã hội đen, hắn làm chủ rất nhiều hộp đêm trên địa bàn và các vùng lân cận. Nhiều người nói rằng hắn là một kẻ máu lạnh, sẵn sàng san bằng tất cả nếu không vừa mắt hắn. Ngoài ra hắn còn kinh doanh bất động sản và những cuộc làm ăn mờ ám của hắn vẫn luôn diễn ra hằng ngày. Khi mà con người bị đồng tiền làm mờ mắt, xã hội càng ngày càng thối nát thì người nào có quyền lực mới có thể tồn tại được. Hắn đứng vững được trong giới xã hội đen suốt nhiều năm qua, thì đã chứng tỏ quyền lực của hắn không phải là dạng vừa. Chính vì thế ngoài người thân bằng hữu ra thì hắn có không ít kẻ thù. Những kẻ luôn muốn đạp đổ hắn để chiếm lấy địa bàn làm ăn.

Vào một ngày trời âm u...

Sau đám tang cha Hạ Mộc 3 ngày, một nhóm người đã tiến vào phá tung nhà cậu để đòi nợ. Một mình Hạ Mộc đứng giữa căn phòng bị bao vây bởi những kẻ có vẻ mặt hung tợn. Một tên trong đó gầm gừ quát lớn vào mặt Hạ Mộc.

"Mày tính sao với khoản nợ của lão già nhà mày? Mày thích tao cắt ngón chân hay ngón tay của mày hả?"

Gã lăm le cầm con dao kề sát tay của Hạ Mộc. Sau đó gã hung hăng đè một bàn tay của cậu xuống sàn nhà.

"Lần này tao lấy ngón tay của mày, để lần sau nữa đến mà không có tiền thì giao nốt các ngón tay còn lại cho tao."

Trong lúc này, Cố Dạ Bạch đứng phía ngoài. Thường thì những chuyện này hắn không hề đυ.ng tay vào, chỉ sai tụi đàn em đi làm. Nhưng hôm nay có chút chuyện nên hắn lại có mặt tại đúng lúc đi đòi nợ nhà Hạ Mộc. Sau khi quan sát, hắn thấy không gian treo những vải màn trắng, biết nơi đang có tang lễ. Rồi nheo mắt nhìn vào nhà, nơi đang vang tiếng đập phá, quát mắng ồn ào. Hắn hừ lạnh một tiếng sau đó tiến vào trong xem tình hình. Vừa nhìn thấy Cố Dạ Bạch đi vào, gã đang đè tay Hạ Mộc vội lên tiếng.

"Đại ca, tên này không có tiền, em tính lấy ngón tay của nó..."

Hạ Mộc không nói gì, mặc cậu cũng chẳng sợ hãi như những người khác. Cậu ấy cũng không van xin, cũng không quỳ lạy bọn côn đồ đó. Trong lòng cậu giờ rất trống rỗng. Bởi lúc này cậu đã không còn người thân thích, không còn ai nương tựa. Cái cảm thấy cô độc trên cuộc đời này đã làm cậu chẳng sợ bất cứ điều gì nữa. Nếu như mất ngón hay hay cả bàn tay thì đối với cậu cũng không sao. Nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh của Hạ Mộc, Cố Dạ Bạch cảm thấy có sự khıêυ khí©h trong đó. Đôi mắt buồn thẳm vẫn rất cứng rắn nhìn thẳng vào mắt Cố Dạ Bạch. Chưa ai nhìn hắn với ánh mắt đầy hoang dại đến như vậy. Hắn đi đến gần chỗ Hạ Mộc hơn một chút nữa. Trong đầu hắn lóe lên một suy nghĩ. Phải chi cùng cậu ta chơi đùa một chút có làm sao.

"Này cậu nhóc, cậu hãy mở miệng cầu xin tôi, rồi tôi sẽ cho cậu một cơ hội vào lần sau. Được chứ?" Cố Dạ Bạch kéo lấy bàn tay của Hạ Mộc lên, sau đó siết chặt các ngón tay lại một cách đau đớn nhất. Nhưng cậu ta không hề sợ hãi...

"Tôi sẽ không bao giờ xin anh, tôi cũng không tha thiết cuộc sống này nữa, anh muốn làm gì tôi thì tùy anh, muốn gϊếŧ tôi cũng được" Mặt Hạ Mộc vươn cao lên, ném ánh mắt sắc lẹm về phía Cố Dạ Bạch.

Có vẻ cậu ta vẫn chưa biết Cố Dạ Bạch là người như thế nào. Vẻ mặt Hạ Mộc lúc này càng làm Dạ Bạch có hứng thú. Hắn cười nhếch miệng...

"Được, khá lắm.... Tôi nghĩ cậu không có khả năng trả khoản nợ đó cho tôi đâu, phải chi cậu hãy ngoan ngoãn theo tôi về làm người của tôi, tôi nói gì phải nghe lấy, tôi bắt làm gì cậu phải làm theo, tôi bắt cậu ở đâu cậu phải ở đó, cậu sẽ là con chó trung thành của tôi cả đời này."

Cố Dạ Bạch một tay túm cổ áo, một tay nâng cằm Hạ Mộc lên gần với mặt hắn. Đây là những lời mà hắn trói buộc Hạ Mộc vào cuộc đời hắn bắt đầu từ thời điểm này.

..........

Ngày sau đó hắn đẩy mạnh Hạ Mộc ra về phía đàn em của hắn. Rồi giọng ra lệnh..

"Đưa tên nhóc này về nhà cho ta, dọn dẹp nơi này một chút, không nên khuất tất với người đã mất"

Coi như hắn còn có chút tính người khi cho người dọn dẹp nơi đang có tang lễ. Sau khi rời khỏi căn nhà quen thuộc, Hạ Mộc bị đẩy lên xe, chiếc xe rời đi, đưa đến đâu cậu cũng không buồn quan tâm. Cậu ấy chỉ biết rằng mình sẽ phải làm làm người của một kẻ máu lạnh. Cậu cũng không biết rằng cuộc đời cậu sẽ bước sang một ngã rẽ khác từ đây.

Ở chính cái xã hội này thì kẻ khiến cậu căm phẫn nhất chính là những người như Cố Dạ Bạch. Kẻ mà bóc lột lương tâm của những người vay tiền hắn, với cách làm vô nhân tính. Điều đó đã cướp đi cuộc sống của bao nhiêu người, phá nát hạnh phúc của bao gia đình. Hạ Mộc nghĩ rằng cậu ấy sẽ không bao giờ khuất phục trước những người như Cố Dạ Bạch. Dù hắn có bắt cậu làm gì thì đó cũng chỉ là thứ công việc để chi trả cho khoản nợ khổng lồ của cha cậu để lại mà thôi.

Hạ Mộc được đưa về một căn biệt thự khá lớn, nơi mà cậu cả đời nghĩ sẽ không bao giờ được đặt chân đến. Trong nhà có người hầu kẻ hạ đang chuẩn bị bữa tối cho Cố Dạ Bạch. Sau khi Hạ Mộc được người của Cố Bạch đưa về nhà, cậu ta chỉ ngồi trên ghế không hề có ý định muốn đi lại hay nhìn ngó mọi thứ. Một lát sau Cố Bạch đi vào..

"Cậu chủ đã về ạ" Mọi người cúi đầu chào hắn từ phía xa. Mãi đến khi hắn vào ngồi lên ghế thì họ mới có thể ngửa mặt lên và tiếp tục công việc của mình.

Cố Dạ Bạch liếc nhìn Hạ Mộc một cái, cậu ta cũng không có vẻ đoái hoài đến sự có mặt của hắn lúc này. Vì vậy đã khiến hắn hơi bực mình. Trước giờ đi đâu cũng người người nhìn hắn với vẻ mặt sợ hãi, chỉ cần thấy hắn là cúi rạp người xuống. Vậy mà một tên nhóc cứng đầu đang mang vẻ mặt sắt đã, đang ngồi không cựa quậy trước mặt hắn. Khiến hắn phải chú ý đến con người này hơn một chút. Hắn nhìn cậu một lúc rồi đứng dậy với giọng đầy ra lệnh..

"Theo tôi" Hắn ra hiệu cho Hạ Mộc theo hắn lên phòng.

Hắn đưa cậu đến phòng ngủ của hắn. Khi cậu vừa vào phòng thì Cố Bạch đã ném vào người Hạ Mộc mấy bộ quần áo.

"Tắm rửa thay đồ đi, tôi không muốn nhìn thấy sự bẩn thỉu ở đây. Từ nay cậu sẽ ngủ ở phòng này, ngoại trừ cái giường kia thì thì cậu muốn ngủ chỗ nào trong phòng cũng được. Sau này tôi sẽ giao việc cho cậu và hãy hoàn thành cho tốt để khoản tiền kia còn được giảm xuống. Nếu không cả đời này cậu cũng không thoát khỏi tôi đâu."

Hạ Mộc không hề muốn ở trong căn phòng này "Chẳng lẽ căn nhà to như vậy mà lại không có nổi một phòng cho tôi sao?"

Cố Dạ Bạch cười lạnh với cái yêu cầu của cậu ta "Cậu nghĩ cậu là ai mà đòi ở phòng riêng, nên nhớ cậu chỉ là con chó của tôi mà thôi. Tôi muốn cậu ngủ ở đâu thì cậu sẽ phải ngủ ở đó."

"Được ...tôi sẽ làm theo ý của anh."

Hạ Mộc làm theo lời hắn mà không hề muốn hỏi hắn thêm lời nào. Sau khi tắm rửa và ăn uống xong thì hắn lại gọi cậu trở về phòng. Lúc này trời cũng đã tối, Hạ Mộc có chút mệt mỏi thì đã mấy đêm liền cậu không hề ngủ. Cậu nhìn quanh, Hạ Mộc không biết mình sẽ ngủ ở đâu trong căn phòng này. Cậu ta nhìn hắn chẳng một chút sợ sệt khi hắn ta có mặt ở đây. Sau đó cậu lựa cho mình góc ghế sofa và ngồi tại đó. Lúc sau cậu mới lên tiếng với Cố Bạch..

Thêm Bình Luận