Giếng Cạn

4.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: Tình hữu độc chung, nhân duyên tình cờ gặp gỡ, xuyên qua thời không, chủ công, ngôi thứ nhất, hiện đại đô thị, vi hồi hộp, đoản văn, HE Độ dài: 91 chương Edit: Sói Từ giếng bò ra chưa chắc l …
Xem Thêm

Chương 1
【00】

Mùa hè năm

2006, sân

sau

nhà tôi bỗng nhiều hơn một cái

giếng.

Giếng

là giếng

cạn.

Rêu xanh dày

rậm uốn

lượn ở

miệng giếng,

hai sợi dây

thừng khô quắt

tựa

như xác ướp âm

trầm

treo ở bên kia,

cuộn

tròn ở

một góc

tối,

dường

như đang xuyên qua

những bụi

cỏ

lùn

lùn kia dòm

ngó

tôi.

Không

ai biết được

nó xuất

hiện

từ

lúc

nào;

chỉ

nhớ



năm đó

tôi phát sốt,

bị bệnh

một đoạn

thời gian

mới đi

học

lại,

cũng không biết được

ngày

nào đó sau khi

tan

học,

cái giếng kia

liền

lặng yên không

một

tiếng động xuất

hiện ở sân sau

nhà

tôi,

toàn

thân

tản

ra

hơi

thở âm

lương quỷ quyệt.

Tôi

hỏi

ba mẹ cái giếng ở sân sau đào lúc nào,

bọn

họ

trừng

to mắt

hai mặt nhìn nhau.

Bà nội run rẩy nhìn

tôi,

lại run rẩy mà liếc mắt ra ngoài cửa sổ,

nói khẽ,

đứa nhỏ mệnh khổ,

đã

trải qua chuyện như vậy…

sẽ nói mấy lời mê sảng cũng không

thể xem là

hiếm lạ.

Về sau

tôi mới

biết được,



thể nhìn

thấy cái giếng này chỉ có một mình

tôi,

cho dù người khác có cố gắng nhìn đi chăng nữa,

cũng chỉ có

thể nhìn

thấy

bãi đất

trống cỏ dại mọc

thành

bụi ở sân sau nhà

tôi.

Cho nên

bọn

họ đều nói

tôi là

trúng

tà,

tôi cũng không còn nhắc

tới nó với

trưởng

bối nữa.

Nhưng

cái

giếng

kia

vẫn luôn tồn tại trong tầm mắt

của

tôi.

Cho dù tôi

chuyển trường,

dọn

nhà,

nó cũng nhất định sẽ

đột

nhiên

xuất

hiện

ở bãi đất

trống cách nhà

tôi

không

xa vào ngày hôm sau, chỉ

cần

mở cửa sổ

ra liền có

thể

thấy

được.

Mới đầu tôi cũng cảm

thấy

sởn

tóc gáy, không

biết

mình

là gặp phải hiện tượng siêu nhiên gì, hay chỉ

đơn

thuần

là xuất hiện ảo giác; nhưng thời gian lâu dần, cuộc sống của tôi

cũng

không bởi

vì có thể

nhìn

thấy

một

cái giếng

cạn người

ngoài

không nhìn thấy được mà

trở nên đặc biệt, cũng liền chậm rãi không để

ý đến nó.

Kỳ quái là, tôi

chưa

bao

giờ nghĩ tới tự

mình

đi đến bên cạnh giếng kia nhìn xem

một

cái.

Đáy

lòng

cũng



hồ

cảm

thấy,

nếu

thật sự đi xem,

nhân sinh

của

tôi sẽ bởi vậy

mà phát sinh

thay đổi

cũng

nói không

chừng.

【01】

Hiện

tại

ngẫm

lại,

nhân sinh

của

tôi

trong

hai

mươi

hai

năm qua

thật sự không

có gì đáng để

nói.

Giống

như

những sinh viên

tham gia kỳ

tuyển sinh đại

học

thành

tích

chẳng

hề

nổi

trội,





thể vào

một

trường đại

học

tốt

hơn

một

chút

tôi

lựa

chọn

một

chuyên

ngành vừa không được yêu

thích

lại

tương đối ít được quan

tâm,

đần độn gần bốn

năm,

mới

nhớ

tới vì vào

nghề

mà phát sầu,

cuối

cùng

công việc đầu

tiên

chỉ



thể đi

chạy

tiêu

thụ*.

(*Chắc dạng tiếp thị bán hàng.)

Nhưng

loại

công

việc

mỗi

ngày

ăn nói khép nép

lại

cúi đầu khom lưng này quả

thật

không thích hợp với

tôi,

thế

đạo ngày nay lại là

nhân

tình

bạc bẽo vô

cùng, phần lớn

khách hàng khi

cự tuyệt

ngay

cả một chữ

cút

đều khinh

thường nói

nhiều, tôi chỉ

có thể một bên

dựa

vào mở một

số đơn hàng nhỏ miễn cưỡng sống qua ngày, một bên

ngồi

xổm

trong

phòng thuê húp

mì gói, gửi lý

lịch

tóm

tắt của mình đến đầy

các

trang

web

thông

báo

tuyển

dụng.

Hôm

nay

tôi bắt được

một đơn

hàng

lớn

hiếm

hoi,

cùng

một phú bà phong

tư duyên dáng*

hát karaoke đến

nửa đêm,

lại bị sờ

ngực

cùng

mông,

thật vất vả

mới dỗ bà

ta ký

tên vào

hợp đồng,

lúc

trở

lại phòng

thuê

chỉ

nghĩ

cắm đầu xuống giường

ngủ

mấy

ngày

mấy đêm.

Nhưng

nửa đêm

tỉnh dậy,

vẫn



miễn

cưỡng gượng dậy đi

rửa

mặt,

mở

cửa sổ đốt

một điếu

thuốc.

(*风韵犹存 phong vận do tồn: phụ nữ trung niên vẫn giữ nét đẹp duyên dáng.)

Bởi vì say

rượu



tầm

nhìn vẫn

còn

chút



hồ không

rõ,

cái giếng

cạn kia vẫn

lẳng

lặng đứng yên

trong gió

mặc

tôi đánh giá.

Cũng không biết

rốt

cuộc



cái quỷ gì,

cho dù

tôi vượt qua

nửa Trung Quốc phiêu bạt đến

thành

thị xa

lạ

này,



cũng



thể

ngàm dặm xa xôi đuổi

theo

tôi

tới đây,

ngoan

cố

mà đóng quân ở

nơi

tôi



thể

nhìn

thấy.

Nói thì nói thế, đã

thật

lâu tôi chưa về

quê,

hiện

tại

nhìn

nó, vậy mà

còn

có chút ấm

lòng.



Tôi rốt cuộc là

tịch mịch đến loại

tình

trạng nào,

mới có

thể sinh ra

tình cảm đối với một cái giếng cạn quỷ dị?

Tôi cười cười

tự giễu,

vừa định đưa

tay kéo rèm,

trong lòng rồi lại đột nhiên khẽ động,

bỗng sinh ra một ý niệm nào đó không

thể

tưởng

tượng được.

Là mười mấy năm

phía

trước chưa từng có,

dục

vọng

muốn

đi thăm dò

đến

tột cùng.

【02】

Tôi

hút xong điếu

thuốc cuối cùng,

dụi mạnh đầu

thuốc ở

trên

bệ cửa sổ,

sau đó mặc áo khoác đi ra ngoài,

đi về phía cái giếng cạn dưới ánh

trăng

tiêu điều kia.

Tuy nói

tôi đối với cái quỷ lai lịch không rõ này vẫn luôn là kiêng kỵ nhiều

hơn

hứng

thú,

nhưng mấy chục năm

trôi qua,

nó cũng không

thật sự ảnh

hưởng đến cuộc sống của

tôi,

cũng không có một người phụ nữ nào gọi là Yamamura Sadako

bò ra khỏi giếng muốn mạng của

tôi,

khó

tránh khỏi vào

thời điểm có men say sẽ sinh ra ý

tưởng

trước nay chưa

từng có.

Tôi không

biết mình sau khi

tỉnh rượu có

thể

hối

hận

hay không,

nhưng đáng

tiếc chút

thời gian chần chờ ít ỏi đó cũng đủ để

tôi đến

bên cạnh giếng rồi.

Đây

thật sự là một cái giếng cạn phổ

thông

bình

thường,

cấu

tạo

hình ống đúng

tiêu chuẩn nhà nông,

không

thể nói được niên đại có xa không,

đưa

tay kiểm

tra,

xúc cảm cũng là gạch đá

bình

thường.

Tôi do dự

trong chốc

lát,

vẫn

là cúi đầu

nhìn

vào

trong

giếng.

Trong giếng đen nhánh,

không có dấu vết của gợn nước dập dềnh,

xem ra đã khô rất nhiều năm.

Tôi gõ gõ

thành giếng,

thử

hướng vào

trong



hai

tiếng,

đương nhiên không nghe được

bất luận

tiếng vang nào khác.

Quỷ thần xui khiến,

tôi vươn tay vào miệng giếng đen ngòm, mò trong khoảng

không.

Gió đêm

lạnh

lẽo quét bên

tai

tôi,

giếng vẫn

lẳng

lặng

như

cũ,

không



thứ gì



thể để

tôi bắt được.

Cảm giác say

trong đầu

tan

một ít,

tôi đang

muốn

thu

tay

lại

ngáp

một

cái,

giây

tiếp

theo

lại bỗng

nhiên

nghiêng

cả

người về phía

trước,

cổ

tay bị

một

thứ đồ vật

mềm

mại

lạnh

như băng

nào đó

nắm

chặt.

Tôi lập

tức

tê cả da đầu,

lúc cúi đầu xuống,

cổ

tay của mình đang

bị một

bàn

tay máu chảy đầm đìa nắm chặt,

liều mạng muốn kéo

tôi xuống; chủ nhân của

bàn

tay dường như

treo ở

trong giếng,

thân

hình

thon dài vùi ở

trong

bóng

tối của miệng giếng,

không

thấy rõ dung mạo,

nhưng dường như là một

thanh niên

trẻ

tuổi.

Tầm mắt bị

bịt

kín một tầng huyết sắc thật mỏng, tôi lại hút

một

ngụm

khí lạnh,

ổn định thân thể liền muốn gỡ

bỏ tay mình ra

khỏi

trói

buột

của một sinh vật không rõ

nào

đó; ai ngờ

tôi

càng

ra sức giãy giụa, nó

lại

nắm càng chặt,

sau khi trải qua giằng co, cảm

xúc

khủng

bố lúc trước đã được tôi

mạnh

mẽ đè xuống rốt cuộc bùng lên.

Đúng

lúc

này,



chộp vào

cánh

tay

tôi

leo

ra khỏi

miệng giếng ——

….

Lúc tiếng

chuông điện thoại vang lên, tôi mồ

hôi đầm đìa mà

lăn lăng lốc từ

trên

giường xuống dưới,

uống

ngụm

nước

lạnh

liền

lảo đảo nghe máy. Thông báo của bên

phỏng vấn

khiến tôi

vẫn

còn trong

nỗi khϊếp

sợ giãy giụa đi

ra,

tâm tình thoáng

bình

phục, lúc

ngắt

máy

ngoài

cửa

sổ đã

là mặt trời lên cao, nhìn không ra

một

màn kinh tâm động phách tối hôm qua.

Tôi vốn cho là mình làm một cơn ác mộng,

nhưng khi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ,

cái giếng cạn kia vẫn đứng sờ sờ ở đó.

Chỉ



rêu xanh ở

mép giếng

lại



chút

hỗn độn,

bốn phía

nhiều

hơn

lúc

trước

mấy vệt

máu.

【03】

Mười

một giờ đêm, tôi một

lần

nữa phỏng

vấn thất bại ngồi ở

trong

một

quán

ăn khuya,

một bên ăn

xiên

que

một bên ủ

ê chán nản.

Tuy rằng

tôi

tạm

thời cũng được xưng là loại người

hôm nay có rượu

hôm nay say,

cũng sẽ không nhớ

thương phần công

tác vừa

bị vuột mất,

nhưng vừa nghĩ đến

tuần sau phải giao

tiền

thuê nhà cùng phí điện nước,

mì xào đến miệng liền có chút ăn không

biết vị,

lấy di động ra

tính khoản

tồn

hiện

tại,

vẫn là

bỏ ý niệm gọi ông chủ cho

thêm một mâm cua lớn

trong đầu.

Thời

điểm

ăn uống no

đủ tính toán chạy lấy người,

tôi bỗng nhiên

chú ý

tới

dưới

ánh đèn neon ở

góc đường

cách

đó không xa đi

đến một thanh niên trẻ tuổi.

Cậu

mảnh khảnh



cao gầy,

tóc xõa

hơi dài

nhuộm

thành

màu xám khói,

ăn

mặc

thời

thượng,

tựa

như

một

ngôi sao

thần

tượng

mới

mở xong

một

concept.

Nói

thật

tôi

chưa

từng gặp qua

một

người đàn ông dung

mạo xinh đẹp

như vậy,

ánh

mắt

nhìn

chằm

chằm vào khuôn

mặt xinh đẹp

hoàn

mỹ kia

trọn vẹn

nửa phút,

lúc

này

mới ý

thức được

cậu vậy



ngồi xuống

trước

mặt

tôi.

Tôi nhìn cậu ấy một chút,

lại nhìn

tiệm ăn

bốn phía không một

bóng người,

tưởng rằng chính mình xuất

hiện ảo giác.

“…

Đã lâu không gặp,

bạn

học cũ.”

Cậu mở miệng,

giọng nói rất

trong

trẻo êm

tai,

“Còn nhớ

tớ không?”

Tôi lại nhìn quanh

bốn phía một chút,

xác nhận cậu

ta là đang nói chuyện với

tôi,

lúc này mới rơi vào

trầm

tư.

Hơn

nửa đêm

tiếp

cận

một

người đàn ông đang ăn

một

mình ở quán ăn khuya,

cậu

thoạt

nhìn

cũng không giống

như

một kẻ

lừa đảo; dù sao không

có kẻ

lừa đảo

nào không



mắt

ra

tay với

một

người đàn ông

nghèo

túng

như

tôi,

nói không

chừng



thể

thật sự



một

cố

nhân

nào đó

của

tôi.

Nhưng

tôi

nghĩ

đến nát óc, lọc

qua

từng

hình

ảnh tốt nghiệp

từ nhỏ đến

lớn,

cũng

không nhớ

rõ trong

đám bạn cũ

dưa

vẹo táo nứt* kia của

mình

có một nhân vật thần tiên như

vậy.

Thấy

tôi

rối rắm cả

buổi, vẫn

là vẻ mặt

mờ mịt nhìn về

phía

cậu,

cậu

thầm

thở dài, chỉ vào chóp mũi

mình

nói:

“Là

tớ a,

Lương Dã.”

(*歪瓜裂枣 oai qua liệt tảo:

ý chỉ những người hình dạng kỳ cục, xấu xí.)

Tôi sững sờ,

cuối cùng

từ

trong ký ức phủ đầy

bụi của mình

bắt được chút gì đó,

mững rỡ

hỏi: “Cậu là…

Lương Tinh Tinh*?”

(*Tinh tinh là ngôi sao ak.)

Không

biết

có phải cảm giác của tôi

sai

rồi hay không,

thời

điểm

nghe

đến ba chữ

Lương Tinh Tinh, khuôn mặt tuấn tú

kia

dường

như

run rẩy một chút, hiển nhiên không

nghĩ

tới tôi vậy mà

còn nhớ rõ

biệt

hiệu

xa xưa như vậy.

“Ừm,

đúng vậy a.”

Cậu

híp mắt đánh giá

tôi

trong chốc lát,

ý

tứ sâu xa nói,

“Cậu nhưng

thật ra giống như đúc

thời

tiểu

học,

không

thay đổi gì nhiều,

Giang Sâm.”

Tôi sờ sờ mũi,

lộ ra nụ cười có chút xấu

hổ.

Cậu vừa giới

thiệu,

tôi

mới

nhớ

tới bản

thân

trước kia





một

người bạn

tiểu

học gọi

là Lương Dã

như vậy,

lớp bốn

năm ấy quan

hệ

của bọn

tôi vẫn

thật không

tồi;

nhà

cậu

có bối

cảnh

lớn bao

trùm

cả giới

chính

trị và kinh doanh,

vào

lúc ấy



một

tiểu

công

tử không

hơn không kém,

tuổi so với đám bạn

cùng

lứa

nhỏ

hơn

hai

tuổi,

hơn

nữa

lớn

lên

trắng

trẻo

nhỏ xinh,

môt đôi

mắt

càng

là sáng

lấp

lánh,

biệt

hiệu gọi

là Lương Tinh Tinh.

Lúc sau không biết là bắt

đầu

từ ngày nào, đại khái là

năm lớp bốn, cậu rốt

cuộc

không còn

tới

trường nữa, dường như là

đã chuyển

đến một nơi nào

đó,

tôi cũng không

nhớ rõ lắm.

“Thật đúng là đã lâu không gặp,

ai có

thể nghĩ

tới một

tiểu

bá vương năm đó ở

trong lớp

hô mưa gọi gió

hiện

tại cũng

trở

thành xã súc* rồi.”

(*社畜 do phụ thuộc vào công ty, do công ty nuôi, nên gọi châm biếm là xã súc, gia súc của công ty.)

Cho dù

thế

nào,

gặp

lại bạn

cũ đã

cách xa

nhiều

năm vẫn khiến

cho

người khác vui vẻ.

Tôi sờ sờ

túi

tiền khô quắt,

tính

toán

muốn

mời

người bạn



này uống

một

chầu

rượu,

thổn

thức

hỏi: “Cậu

thì sao?

Tớ

nhớ

cậu

năm đó

nói

cũng không

nói

liền đột

nhiên biến

mất

rồi,



chuyển

trường đến

chỗ

nào?

Hiện

tại đang

làm

công việc gì?”

Cậu

nhìn

tôi,

sắc

mặt dường

như



chút

cổ quái,

rồi

lại

nhanh

chóng khôi phục bình

thường,

thản

nhiên đáp:

“Tớ sao,

lúc ấy cùng mẹ qua Mỹ sinh

hoạt,



bên kia

học

hết

trung

học cùng đại

học,

lại quay về

tuyển sinh*

thực

tập một năm,

vừa mới debut năm ngoái.”

(*选秀 tuyển tú: nói người được tuyển chọn ở phương diện nào đó biểu hiện ưu tú.)

Tôi

trợn mắt



hốc mồm.

“Cậu cậu,

cậu

thật sự là ngôi sao?”

Cậu

cười

cười,

ném

một

cái sóng

mắt về phía

tôi: “Thế

nào,

cần

tớ ký

tên

cho

cậu không?”

Thấy

tôi nhìn cậu ngẩn người,

cậu cũng không

nói gì nữa, rất

có hứng thú mà

chống cằm

quan

sát

bộ dạng ngu xuẩn này

của

tôi,

một khuôn

mặt tuấn mỹ của

thần

tượng trẻ

chỉ

riêng

cậu

có dưới ánh đèn

neon

lập

lòe càng có vẻ

mị hoặc chúng sinh.

Tôi suy nghĩ

trong chốc lát,

cẩn

thận nói: “Ký

tên là khẳng định phải có a.”

Sau đó hít

sâu

một hơi, dùng ánh mắt vô

cùng

kỳ vọng nhìn chăm chú vào

cậu

nói:

“Có lẽ, cậu có

hứng

thú tìm hiểu một chút về

trà chức năng La Ký

không?”

Cậu kinh

ngạc

nhướng

mày,

sau khi phát giác được ý đồ

của

tôi,

liền phụt

một

tiếng bật

cười.

“Được,

tớ rất có

hứng

thú.”

Cậu nhìn

tôi chớp chớp mắt,

“Đi uống với

tớ một ly?”

Thêm Bình Luận