Chương 5

“Em đang nghĩ gì vậy?” Hồi ức bị cắt ngang, Bùi Dục Uyên dựa lưng vào ghế, vẫy tay với cô: “Qua đây.”

Lý Tinh La đỏ mặt chạy về phía anh.

Khi cô đến gần, anh ôm lấy vòng eo thon thả, kéo nhẹ cô thuận thế ngồi xuống trên đùi anh, sau đó anh vùi đầu vào cổ của cô, hít thật sâu: “Hưm, thơm quá.” lúc ngẩng đầu lên lại hít thêm một cái nữa.

Kỳ lạ là mùi hương trên người cô gái này luôn có thể khiến anh bình tĩnh.

Lý Tinh La ôm lấy vòng eo của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ vào ngực anh, vô cùng ỷ lại.

Bùi Dục Uyên hưởng thụ bộ dáng này của cô, nhịn không được gặm cắn khuôn mặt nhỏ bé: “Sao lại dính người như vậy chứ?” Anh trêu chọc.

Cô ngước lên, giống như một chú mèo con: “Bởi vì nhớ anh đó!” Đôi mắt lấp lánh như ánh sáng vụn vặt của những viên kim cương.

Cô luôn thẳng thắn với anh, còn Bùi Dục Uyên cũng rất thích cô bày tỏ trực tiếp như vậy. Anh cúi đầu hôn cô, nhưng lại vô tình tia trúng vết bỏng trên bắp đùi mịn màng, dù đã được bôi thuốc, nhưng khi nhìn thấy anh vẫn khó chịu.

“Còn đau không?” Anh vuốt ve vùng da xung quanh.

Lý Tinh La dựa vào anh, đầu lắc lia lịa, trông rất ngoan ngoãn.

Xem ra buổi tối về nhà phải bôi thêm thuốc cho cô rồi.

“Khụ, chuyện… Anh đã sai Tống Tri Đình đi xử lý rồi.” Bùi Dục Uyên cứ như vô tình thuận miệng nói ra.

Cô nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì cơ?”

“…Phòng trà nước.” Bùi Dục Uyên ám chỉ.

Lý Tinh La nghe vậy thì len lén cười trộm, sau đó cúi đầu xoắn ngón tay, bày ra dáng vẻ “em đây rất rộng lượng”: “Ưm… Thật ra cũng không quan trọng, bọn họ nói không sai, cô Chu…”

“Chỉ là quan hệ hợp tác.” Bùi Dục Uyên đột nhiên nói.

“…” Cô không ngờ anh sẽ chủ động giải thích với mình, cố gắng kiềm chế khoé miệng sắp cong lên: “Ưm, ồ.”

Nhưng trong lòng thì cười như điên: anh Bùi nhà cô sao đột nhiên ngốc nghếch thế này? Đáng yêu chết đi được.

Bầu không khí có chút kỳ lạ, anh tằng hắng rồi hỏi: “Tối nay em muốn ăn gì?”

“Em nấu cho anh nhé?” Gần đây Lý Tinh La có học được một món ăn mới nên muốn làm cho anh ăn.

“Vậy về đi siêu thị?”

“Ừ, siêu thị nào?”

Người đàn ông cao lớn đẹp trai đẩy xe mua sắm với vẻ mặt ung dung mà lạnh lùng, chỉ khi cúi đầu nói chuyện với cô gái đáng yêu đang khoác tay mình thì mới dịu dàng mỉm cười. Một đôi trai xinh gái đẹp như vậy khiến người đi mua đồ trong siêu thị cũng phải liếc nhìn vài lần.

Chắc là vì hôm nay là thứ sáu, lại trúng vào giờ tan tầm nên trong siêu thị có rất nhiều người.

“Trong nửa tháng anh đi công tác, ngày nào em cũng tự mình nấu ăn hết à?” Bùi Dục Uyên ghé sát vào tai cô hỏi.

Cô gái nhỏ vừa lựa rau vừa than thở: “Đúng rồi, công việc của em không nhiều, hôm nào em cũng đi siêu thị mua một ít đồ rồi về nhà tự chế biến. Em cảm thấy tài nấu nướng của em đã tiến bộ hì hì…”



Bỗng nhiên một bác gái ở phía sau lao lên, dáng vẻ “không chen ngang không bỏ cuộc”. Bùi Dục Uyên nhíu mày, trước khi bà cô đến gần, anh nhanh chóng đứng ra đằng sau Lý Tinh La, dùng cơ thể chặn cú va chạm: “Sau này đừng đến siêu thị một mình nữa.”

“Dạ?” Lý Tinh La khó hiểu, chớp chớp hàng mi.

Nghĩ đến sở thích nấu nướng của cô nên anh đã sửa lại lời: “Sau này nếu muốn đến siêu thị thì nhớ nói anh đi cùng.”

Lý Tinh La cứ nghĩ anh thích đi dạo siêu với mình, thích trải nghiệm bầu không khí “dịu dàng, săn sóc, ấm áp, chan hòa”, trong lòng mừng thầm, nhìn anh bằng ánh mắt của một đứa trẻ, ngón tay chọt chọt vào ngực anh: “Làm ơn đi, anh làm gì có thời gian mà đòi ngày nào cũng đi với em? Thỉnh thoảng một lần là đủ rồi, khí chất sếp lớn không hợp để dạo nơi đây mỗi ngày đâu ha ha ha!!!”

Ê này, sao cô thấy mình giống như có được tiện nghi rồi còn đi khoe mẻ nữa.

Bùi Dục Uyên nghiêm túc nói: “Chỉ cần anh rảnh, anh sẽ đi cùng em.” Anh thật sự rất bận, nhưng anh chỉ phân ra hai thứ: muốn và không muốn.

“Được, được, được, nghe anh hết, chiều anh tất.” Lý Tinh La nắm chặt tay anh, cố gắng chen ra khỏi đám đông.

Ủa rốt cuộc là ai chiều ai đây?

Vừa ăn cơm tối xong, điện thoại của Bùi Dục Uyên reo lên.

Nhìn bàn chén dĩa trước mắt, Lý Tinh La nghĩ mình cần phải làm một người vợ đảm đang, thế nên cô ngoan ngoãn dọn dẹp gọn gàng, sau đó đem xuống bếp rửa sạch.

Sau khi nghe điện thoại xong, anh đứng ngẩn ngơ ở cửa phòng bếp, nhìn cô gái nhỏ thuần thục rửa bát đũa. Cần cổ mảnh khảnh cúi thấp, tóc mái hai bên nhẹ đung đưa, tiếng nước chảy làm nổi bật cảnh đẹp trong căn phòng này.

Bùi Dục Uyên bước đến, ôm lấy cô từ đằng sau, gác cằm lên vai cô: “Đừng rửa nữa…”

Gương mặt nhỏ đỏ ửng lên, nghĩ rằng anh muốn làm gì đó nên ấp úng nói: “Anh chờ chút nha, sắp xong rồi…”

Sự đau lòng càng ngày càng dâng trào trong lòng anh, thế là anh nghiêng đầu hôn lên mặt cô.

“Anh làm gì đó…” Lý Tinh La trừng mắt nhìn anh.

Ây da, một chút cũng không chờ được à? Cầm thú… Ồ mà cầm thú thì cô cũng thích.

Bùi Dục Uyên xoay người cô lại, một tay đỡ lấy eo cô, che chắn cô khỏi cạnh bếp vừa cứng vừa lạnh.

Môi răng hoà vào nhau.

Người phụ nữ này, anh không muốn cô gánh chịu một chút uất ức nào. Ngay cả lúc đi siêu thị, anh cũng không nỡ để người khác đυ.ng vào người cô, lúc này sao có thể để cô ở đây dọn dẹp được, anh chẳng phải kiếm người hầu.

“Sau này để anh rửa.” Anh thì thầm.

“Được nè.” Cô hôn lên quả táo của anh như khen thưởng.

Bùi Dục Uyên bế cô lên bệ bếp một cách dễ dàng, sau đó chen vào giữa hai chân cô. Bàn tay tru du khắp cơ thể mềm mại, âm thanh mυ"ŧ chụt chụt liên tục vang lên. Tay phải luồn xuống dưới nách đỡ lấy cổ để ổn định cơ thể của cô, còn tay trái thì luồn vào trong váy, cách chiếc qυầи ɭóŧ mỏng manh, anh dùng lực vừa đủ để xoa nắn miệng huyệt.

Cô rên lên mấy tiếng.

Chẳng mấy chốc, ngón tay đã ướt nhẹp. Anh gạt chiếc qυầи ɭóŧ bông hoa chướng mắt sang một bên rồi từ từ đẩy ngón tay vào trong.

Lý Tinh La khó chịu ưỡn ẹo cơ thể, hai tay ôm lấy cái đầu đang làm loạn trước ngực.

Bùi Dục Uyên trồng dâu tây trên bầu ngực căng tròn đầy đặn, cho đến khi bàn tay nhớp nháp, anh mới rút về. Giữa hai chân nóng như lửa, cương cứng đến đau đớn, nhưng anh vẫn đủ kiên nhẫn với cô. Đặt đôi chân thon dài lên vòng eo của mình, cầm lấy qυყ đầυ dính dịch trong suốt đẩy thẳng vào lối đi chật hẹp ướŧ áŧ.

“Hựm…” Lý Tinh La siết chặt khi có dị vật tiến vào.



Bùi Dục Uyên rên lên, cô gái nhỏ làm anh khó giữ được tự chủ. Sau khi đưa đẩy vài lần, anh nhẹ nhàng ôm người đặt lên cánh cửa.

“Hơ… Ưm… Chậm, chậm tí đi anh.” Đột nhiên thay đổi tư thế làm cho cây chày nóng bỏng trong cơ thể chạm đến chỗ sâu nhất, cô chịu không nổi.

Trong chuyện làʍ t̠ìиɦ, cô gái nhỏ luôn nghe lời anh. Bùi Dục Uyên đuổi theo chiếc lưỡi mềm mại của cô, bàn tay thì xoa xoa hoa hạch.

Cánh tay trắng noãn vòng qua cổ anh, đôi chân thon dài quấn chặt eo anh. Vô cùng ngoan ngoãn.

Anh từng bước đi vào, vừa dịu dàng lại vừa bá đạo, cố gắng để cô thích nghi với anh.

“Á ưm…” Cảm giác tê dại ngứa ngáy bất chợt dâng lên trong cơ thể, Lý Tinh La không biết phải làm sao, cô chỉ biết ôm chặt người đàn ông trước mặt, hai chân khó chịu mà mè nheo với anh. Cứ rầm rà rầm rì, giống như thúc giục cũng giống như tủi thân.

Bùi Dục Uyên cắn cô một cái để trừng phạt, cái cô nhóc không có lương tâm này, đã cố tình rồi còn muốn được dỗ: “Được được, anh lo cho em thôi, cho em liền đây…” Nói xong, anh mạnh mẽ lắc hông, đâm một phát gọn gàng dứt khoát.

Cơ thể Lý Tinh La kí©h thí©ɧ đến mức lắc lư nảy lên trên, lúc rơi xuống lại bị anh xỏ xuyên qua.

Tư thế trên dưới tiến vào càng sâu, tầng nếp gấp mềm mại cản trở qυყ đầυ nhanh chóng bị cơ thể cường tráng nghiền nát toàn bộ, vườn hoa thất thủ. Tiếng khóc thút thít bật ra khỏi cổ họng, là cảm giác thỏa mãn cũng như kɧoáı ©ảʍ khi bị chinh phục.

Cổ tử ©υиɠ ngày càng co rút, liều mình bóp chặt thứ cương cứng của anh, cả người Bùi Dục Uyên trào dâng cảm giác sung sướиɠ khó tả, hai tay anh chống lên cửa: “Bé cưng, ôm chặt anh…”

Lý Tinh La ra sức ôm chặt anh, bên trong cơ thể lại đột nhiên co rút, dường như có thêm mấy cái miệng nhỏ mυ"ŧ lấy tâm trí anh. Bùi Dục Uyên dần mất đi tự chủ, anh mạnh mẽ chuyển động hông, đâm thọc liên tục, bạt mạng nghiền nát xá© ŧᏂịŧ non mềm, mãnh liệt chọc xoáy, khiến Lý Tinh La không ngừng run rẩy, nhưng cô vẫn cố gắng bám víu lấy anh.

Với tốc độ thần tốc và thô bạo như vậy, cô gái nhỏ nhanh chóng lêи đỉиɦ, đôi mắt ngập nước mở to, bờ eo mảnh khảnh và cặp chân thon dài căng chặt, hoa huyệt và tử ©υиɠ nhanh chóng thắt lại, dưới tiếng khóc nức nở, Bùi Dục Uyên đã đạt đến cực hạn.

Cô bé tận tình liếʍ mυ"ŧ kích thước khổng lồ của anh, chất lỏng dồi dào tưới lên đầu nấm. Bùi Dục Uyên chìm đắm trong kɧoáı ©ảʍ không gì sánh bằng, anh điên cuồng thúc vào trong, mồ hôi chảy dọc theo cơ thể cường tráng.

Dường như vẫn còn mắc kẹt trong dư vị cao trào, Lý Tinh La mê man thất thần, cánh tay không còn sức lực, lúc cô sắp tuột xuống, Bùi Dục Uyên đã kịp thời đỡ lấy rồi đẩy cả người cô về phía bụng dưới, cây côn to dài bên trong nhanh chóng phồng lên, cắn răng hung hăng thọc thật sâu vào nơi trồng hoa.

“A ư… Sâu… Sâu quá… Hơ hơ… A.” Hốc mắt của cô gái đỏ bừng, khoé mắt trào ra những giọt nước mắt, cơ thể nhỏ nhắn bị anh ra ra vào vào, lời van xin yếu ớt khiến anh vừa thương tiếc vừa yêu mến, nhưng anh vẫn muốn mạnh bạo xuyên qua cô, ngắm nhìn vẻ đẹp nở rộ của cô chỉ thuộc về một mình mình.

Anh không có thời gian nghiên cứu mâu thuẫn của bản thân, anh thúc mấy chục cái rồi nhanh chóng lùi ra sau, xoay người đè Lý Tinh La lên bệ bếp, nâng cao mông của cô lên, cắm vào nơi chặt chẽ mất hồn, chất lỏng dinh dính văng khắp nơi.

“Anh… Lớn quá… Ưm…” Đôi tay chống đỡ run rẩy, bụng dưới căng phồng lên. Người đàn ông ở phía sau điều khiển vũ khí cắm thẳng vào trong, như muốn đâm thủng cô. Những cú thúc có lực làm cô lảo đảo muốn ngã, miệng không ngừng rên lên: “A.. Á.. Căng rồi.. Sâu thật đó…” Không nói được thành một câu hoàn chỉnh.

Trong phòng bếp lúc này toàn là tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông và tiếng khóc của người phụ nữ, âm thanh phập phồng của cây thịt xen kẽ với tiếng nước chảy, còn có tiếng của túi trứng đập vào người, tất cả đều là độc dược kí©h thí©ɧ hai người.

Bùi Dục Uyên ngẩng đầu, đôi mắt đẹp đẽ nhắm chặt, vẻ mặt khó nhịn, nhưng vẫn chưa thấy thỏa mãn, cố gắng đi sâu vào trong khuấy đảo tử ©υиɠ đang run rẩy, làm cho đầu óc của Lý Tinh La liên tục bắn pháo. Cảm giác kɧoáı ©ảʍ gần như cắn nuốt tất cả, cơ thể trắng noãn sung sướиɠ rùng mình, sợi chỉ bạc chảy khỏi miệng mà cô không hay biết.

“A a a… Sâu… Trướng lên rồi.. Em chịu không nổi… Hựm.. Tha… Cho em đi anh…” Cao trào nối tiếp cao trào, Lý Tinh La thoải mái đến sắp ngất đi.

Những cơn co thắt dữ dội cũng khiến Bùi Dục Uyên không kiềm lại được, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt và ý muốn bắn tinh vọt đến bờ eo, anh phát cuồng với khu rừng bí ẩn, va đập mấy chục lần không biết mệt mỏi, cuối cùng lúc đưa lưỡi dao sắc bén vào nơi sâu nhất thì đột nhiên dừng lại, kèm theo sự co giật của cặp mông là tiếng rêи ɾỉ gợi cảm, giải phóng tất cả trong cơ thể cô.

“Á… Bé cưng.. Hựm…”

Dòng nước trắng đυ.c liên tục tuôn ra giống như một thanh kiếm, cuồng nhiệt xông vào bình ngọc bích nóng ẩm và nhanh chóng lấp đầy nó.

Bụng dưới co giật nhanh chóng phồng lên. Lực bắn tinh rất lớn, số lượng lại nhiều, Lý Tinh La nóng đến mức rùng mình, động tình kêu lên: “Ưm… Nóng… Nhiều nữa chứ… Á… Căng tròn…” Cô thản thở.

Một lát sau, miệng hoa huyệt không thể khép được nữa, lúc này không chỉ ngột ngạt khó chịu, mà còn do tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c của anh vẫn còn đang bắn vào trong người cô, trướng hết cả lên.. Cô nâng mông lên rồi lại hạ xuống, mật hoa lẫn vào tϊиɧ ɖϊ©h͙ trào ra nơi hai người giao hợp, chảy xuống dưới đất tạo thành vũng nước lớn.

Biết cô đang khó chịu, Bùi Dục Uyên thở dốc, nghiêng người cô qua, anh biết mình quá đáng nhưng trong chuyện này anh không thể làm gì hơn, huống chi bây giờ anh vẫn còn muốn làm tiếp… Vì thế, anh thân mật xoa xoa gương mặt của cô, nhằm làm cô thoải mái, kiểm soát cây hàng to dài nhẹ nhàng chuyển động trong cơ thể cô, để cho bản thân hoàn toàn được giải phóng và kéo dài dư vị kɧoáı ©ảʍ của cô.