Chương 27

Trong phòng khách.

“Cậu xác định?” Lúc này Bùi Dục Uyên sắc mặt âm trầm, trong mắt một mảnh gợn sóng, “Được, tôi đã biết.”

Cúp điện thoại, Bùi Dục Uyên từng bước một hướng phòng ngủ đi đến.

Nhân viên trực camera của khu nhà nói không thấy gì khác thường, hình ảnh không có gì khả nghi cũng không thấy ai ra vào.

Đồng nghĩa là Lý Tinh La cũng không có xuất hiện trước camera.

Điều này cho thấy cô không có ra ngoài, không có vào thang máy, không có xuống thang lầu, như vậy chỉ có một khả năng.

Anh dừng lại trước kho chứa đồ, nhìn một ít vải bị kẹt ngay góc, giống như mất đi mà tìm lại được.

Nhẹ nhàng kéo cửa phòng ra.

Bên trong Lý Tinh La mặt đầy nước mắt, bởi vì không dám lớn tiếng khóc, liền giống như thú nhỏ bị thương, trốn ở góc phòng một mình nức nở, liếʍ láp miệng vết thương, mà chân nhỏ trắng nõn giờ phút này toàn là vết máu loang lổ.

Nháy mắt thấy được cô, khóe mắt Bùi Dục Uyên muốn nứt ra.

“Bảo bối… Làm sao vậy? Nói cho anh biết em bị làm sao?” Anh ngồi xổm xuống, thanh âm run nhè nhẹ, muốn ôm dỗ cô,

Lý Tinh La lại co rúm ôm lấy đầu gối của mình, đem vùi đầu vào bên trong, “Xin, xin lỗi, em…em không phải cố ý… Như vậy, thực xin lỗi.”

“Anh đừng không cần em…” giọng điệu cầu xin đáng thương gắt gao bóp chặt trái tim anh, Bùi Dục Uyên cũng không biết tim anh hôm nay đau đớn bao nhiêu lần, “Bảo bối…”

“Em biết em vô dụng… Em cũng biết em không thể giống Chu tiểu thư có thể trợ giúp anh cái gì… Em cho rằng em tin tưởng anh, yêu anh. Nhưng khi em nghe được những lời nói đó… Em còn rất tức giận, thực xin lỗi, chính là anh có thể hay không không cần cùng Triệu Hiểu Chu kết hôn… Em rất là yêu anh…” Bả vai cô không ngừng run rẩy, cô ngẩng đầu, đôi mắt sưng đỏ lên, không biết đã khóc bao lâu.

Bùi Dục Uyên hận không thể đem cô nhập vào trong xương tuỷ, anh ôm chặt lấy cô, “Đồ ngốc, ai nói anh muốn cùng người kia kết hôn, hả?”

“Đoạn, Đoạn Vũ Kỳ, cô ta buổi sáng hôm nay gọi điện thoại lại đây, cô ta nói Triệu tiểu thư có con cùng anh… Cô ta còn nói anh muốn cùng người kia kết hôn… Cô ta nói anh không cần em…” Nói xong lời này, Lý Tinh La nước mắt lại vỡ đê.

Bùi Dục Uyên đáy mắt một mảnh sương lạnh, lại là Đoạn Vũ Kỳ!

“Ô anh, lần trước gặp mặt, cô ta nói nhà này là do cô ta thiết kế, là anh quên không được cô ta mới để em tiếp tục ở nơi này, chính là, chính là em không tin… Cô ta liền nói em vô dụng, nói em không giúp được anh… Chính là em không phải vô dụng…Anh đừng không cần em nha…” Lý Tinh La khóc đến thê thảm đáng thương, sợ anh sẽ rời đi, tay nhỏ lập tức gắt gao ôm lấy Bùi Dục Uyên.



Bùi Dục Uyên cũng không có đánh gãy lời cô nói, mà là kiên nhẫn ôm cô, nghe cô khóc lóc kể lể. Chỉ là càng nghe lửa giận anh càng lớn, anh thế nhưng không biết, cô gái nhỏ của anh ở sau lưng anh bị nhiều ủy khuất như vậy.

“Bảo bối của anh ngoan như vậy, lợi hại như vậy, anh như thế nào sẽ không cần em đây?” Bùi Dục Uyên ôm hôn cô, vòng tay to lớn ôm cô trấn an cùng dụ dỗ, “Nhà mà cô ta thiết kế anh đã sớm bán, nhà này nơi nào là cô ta thiết kế đâu, rõ ràng là anh mua, cô ta lừa em mà em cũng tin? Cô gái ngốc, vì cái gì không hỏi , không nói cùng anh…”

“Em, em không dám…” Thanh âm ủy khuất vô cùng, “Luôn để ý Đoạn Vũ Kỳ, ghen với cô ta, em sợ anh nói em không hiểu chuyện…”

Bùi Dục Uyên nghe thấy âm thanh cô có chút nghẹn ngào, đau lòng muốn chết, “Bị nhiều ủy khuất như vậy cũng không nói, anh tình nguyện em không hiểu chuyện còn hơn làm anh đau lòng như bây giờ.”

Cô gái ở trong lòng ngực anh nức nở khóc thút thít.

“Triệu Hiểu Chu đúng thật là mang thai…” Bùi Dục Uyên thở dài một hơi.

Trong lòng ngực cơ thể cô gái cứng đờ.

“Bất quá đứa con trong bụng cô ta là của em trai anh, lần này cô ta tới tìm anh cũng vì em trai anh.”

“???” Tình nhân trước của anh cùng em trai anh đang ở bên nhau.

Bùi Dục Uyên thần sắc trịnh trọng, cảm thấy có một số việc vẫn là muốn nói cho cô biết, miễn cho kẻ ngốc này lại miên man suy nghĩ.

“Bảo bối, trước khi đến với em, anh đúng là có hai mối tình, nhưng mà anh thề, anh cùng bọn họ là trong sạch cái gì cũng không có phát sinh qua. “

Meo meo meo? Cái gì cũng chưa phát sinh qua là có ý tứ gì…?

“Trong 28 năm qua, em là người phụ nữ duy nhất, cũng là trong cuộc đời này, cô gái nhỏ làm anh yêu thương luyến tiếc.” Đôi mắt anh nhìn cô, ánh mắt ôn nhu thâm tình lại kiên định.

Lý Tinh La ngơ ngác mà nhìn anh.

“Thương em yêu em còn không kịp, anh như thế nào sẽ không cần em? Hả? Cho nên đừng khóc được không?” Bùi Dục Uyên thanh âm trong bóng đêm chậm rãi nghe như tiếng đàn, nhẹ nhàng an ủi lòng Lý Tinh La.

“Đau em? Yêu em?” Lý Tinh La làm như không tin nhìn anh.

Bùi Dục Uyên thở dài, chống lại cái trán của cô, bất đắc dĩ lại cưng chiều, “Đúng vậy, anh thương em đau em vô cùng, yêu em yêu vô cùng, sao có thể sẽ không cần em?”

Lý Tinh La nghe được anh nói như vậy, nước mắt lại sắp vỡ đê.



Toàn tâm toàn ý, toàn tâm toàn ý, cô rốt cuộc là chờ được anh nói anh yêu cô rồi.

Bùi Dục Uyên thật cẩn thận đem cô bế lên, “Việc của Đoạn Vũ Kỳ giao cho anh xử lý, em không cần lại khóc được không? Anh muốn em vui vui vẻ vẻ.” Về sau, anh tuyệt đối sẽ không lại làm em khổ sở như vậy.

“Chỉ cần được ở bên cạnh anh, em liền rất vui vẻ!” Lý Tinh La rơi lệ, ỷ lại mà cọ cọ ngực anh.

“Được, anh đây liền cả đời bồi ở bên cạnh em.” Anh muốn hàng năm cùng em mừng sinh nhật vui vẻ.

“Em không vui nói với anh, em vui vẻ cũng nói với anh, anh cùng em chia sẻ.”

Ngày hôm qua lăn lộn đến rạng sáng, cô gái nhỏ đôi mắt sưng đỏ vì khóc mới chịu ôm anh ngủ, hiện tại vẫn đang ngủ ngon lành. Bùi Dục Uyên nhẹ nhàng mà lấy tay đang kê cho cô ngủ ra, cẩn thận vì miệng vết thương vừa được thoa thuốc. miệng vết thương lúc này đã có chút sưng đỏ nhiễm trùng, sợ làm đau cô, anh còn thổi nhẹ nhẹ.

Việc ngày hôm qua anh không muốn tái diễn lại lần nào nữa, ai làm tổn thương cô cần phải trả giá thật đắt!

Bùi Dục Uyên đáy mắt lạnh băng, đang định đi ra ngoài, trên giường cô gái như là đột nhiên phát hiện không thấy người ôm mình, mơ mơ màng màng sờ soạng tới lui, không tìm được vòng tay ôm ấm áp, gấp đến độ giống như trẻ sơ sinh nhỏ giọng hừ hừ.

Bùi Dục Uyên bước đi đến bên người cô, cơ thể cúi xuống ôn nhu mà ôm cô, một bàn tay đặt ở trong tay nhỏ của cô, một bàn tay còn nhẹ nhàng vỗ vỗ an ủi cô, kiên nhẫn mười phần mà an ủi, “Ngoan, ngủ đi, ngoan a…”

Cùng với âm thanh quen thuộc lại trầm thấp, cô gái nhỏ dần dần an ổn đi vào giấc ngủ. Bùi Dục Uyên nhẹ nhàng mà rút tay mình ra, người trên giường lại rầm rì một tiếng.

Anh luyến tiếc nhìn cô ủy khuất, nhưng nếu là còn như vậy hẳn là hôm nay anh không ra khỏi cửa được, Bùi Dục Uyên có chút đau đầu.

——

“Bùi tổng tìm tôi? Tốt tốt tốt, tôi lập tức tới!” Đoạn Vũ Kỳ nhận được điện thoại của thư ký Tống, hưng phấn không thôi, cô ta liền biết, Bùi Dục Uyên nhất định sẽ tìm đến cô ta.

Lý Tinh La, cô hiện tại có phải hay không như chó nhà có tang?





Nhìn trong lòng ngực ôm gối đầu của mình, Lý Tinh La trên đùi cũng kẹp một cái gối đầu, Bùi tổng cuối cùng cũng yên tâm mà ra khỏi cửa.

Trong lúc ngủ mơ Lý Tinh La chép miệng một chút, ngô, rất mềm.