Chương 26

Tâm trạng anh bỗng dưng âm trầm xuống, “Cậu trước đi ra ngoài.”

Thư ký Tống không biết sắc mặt đó là gì, chỉ cảm thấy ông chủ ánh mắt đầu tiên nhìn đến tư liệu, sau toàn thân phát ra luồng khí lạnh, sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng lại âm trầm, liền chạy nhanh lui ra ngoài.

Nhân viên cao ốc Gia Hoa đều lục tục mà rời đi, chỉ có văn phòng sếp tổng là còn ánh đèn sáng như ban ngày.

“Mười năm bệnh tình”

“Cấp độ nghiêm trọng”

“Có khuynh hướng tự tử”

“Ý thức nhận biết bị hao mòn”…

Càng về sau càng đọc càng thấy ghê người.

Bùi Dục Uyên xem đến lòng đều tan nát.

Anh không thể tin được, hai chữ “nghiêm trọng” đáng sợ này là dùng để hình dung cô gái nhỏ ngây thơ của anh?!

Người này ngày thường ở thương trường bình tĩnh tự nhiên, bày mưu lập kế thế nhưng giờ phút này, người đàn ông toàn thân lại có chút run rẩy.

Thẳng đến khi anh nhìn đến hai chữ cuối cùng “Bình thường”, mới như người chết đuối trồi lên mặt nước hung hăng mở miệng thở hổn hển.

Trên trán bịn rịn mồ hôi theo gương mặt chảy xuống.

Cô thế nhưng đã từng thống khổ như vậy mà sống ở trong bóng tối, một mình một người trải qua năm tháng chịu đựng trị liệu…

Ngày thường cô gặp chút ủy khuất liền hiền lành đáng thương, nước mắt cô gái nhỏ lưng tròng, rốt cuộc là vượt qua mấy năm kia như thế nào?

Ngày thường cô uống thuốc đều phải dỗ dành, không muốn uống liền nũng nịu ôm ôm, cô thống khổ như thế nào chịu đựng các loại tra tấn sinh lý cùng tâm lý mà tiếp nhận trị liệu lâu dài?

Bùi Dục Uyên hốc mắt phiếm hồng.

Lòng tràn đầy chua xót.



Hiện tại cô tốt đẹp như vậy, thiện lương cùng tinh nghịch như vậy, dù là ai cũng sẽ không đem loại bệnh tình này liên tưởng sẽ có phát sinh liên quan tới cô, cô nên được nuông chiều mới đúng, nhưng người nhà lại chưa từng đi thăm cô, một lần cũng không có, thậm chí còn không cho cô trở về.

Trước kia cô có từng kể qua cho anh nghe, cô cũng có nói cô và gia đình đó không còn quan hệ qua lại, chính là lại có chuyện như vậy xảy ra.

Anh siết chặt nắm tay, đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

Trong túi văn kiện là một ít ảnh chụp, tuy rằng có chút mơ hồ, anh liếc mắt một cái là nhận ra cô.

Cô gái trẻ gầy nhom, mặc đồng phục bệnh nhân, cô ngồi trên dãy ghế dài, có tấm chụp cô nằm thẳng dưới sàn nhà lạnh băng, còn có ban đêm yên tĩnh đứng ở cửa nhìn trời tăm tối…

Cô nhìn không tới ánh mặt trời, nhìn không tới ấm áp, nhìn không tới ngày mai… Như thế khắc sâu tuyệt vọng, dù cho cách ảnh chụp, Bùi Dục Uyên đều có thể cảm nhận được.

Hình ảnh đó lặp lại làm cho nơi mềm mại nhất trong tim anh đau đớn, đau đến sắp không thở được.

Bùi Dục Uyên lúc này chỉ cảm thấy phía sau lưng mồ hôi lạnh ròng ròng.

Anh thế nhưng hiện tại mới biết được!

Anh thế nhưng hiện tại mới biết được quá khứ của cô!!! Thần sắc trên mặt người đàn ông là thống khổ lại tự trách.

Lúc này, một tờ giấy kẹp trong xấp ảnh chụp rơi xuống :

“Bùi tổng, đây là tôi đặc biệt phái người đi đến Stockholm điều tra kết quả. Cái này mới là gương mặt thật của Lý Tinh La, người phụ nữ này che giấu anh quá khứ không tốt của cô ta, cô ta không đáng để anh đối xử tốt như vậy. Hy vọng Bùi tổng ngài sớm ngày nhìn ra chân tướng.”

Bùi Dục Uyên đáy mắt đỏ bừng, nắm chặt nắm tay đập thật mạnh lên trên bàn, nội tâm phẫn hận anh đem tờ giấy xé nát.

Quá khứ của cô không có không tốt đẹp! Chỉ có làm anh đau lòng tột cùng, trừ bỏ Lý Tinh La, trên thế giới này, không có người nào đáng giá để anh đối tốt như vậy!!!

Vậy ra phần tư liệu này là muốn mượn cơ hội tới châm ngòi quan hệ của hai người?

Đoạn Vũ Kỳ? Rất tốt, người phụ nữ này là cảm thấy nếu anh biết chuyện này sẽ để Lý Tinh La rời đi khỏi anh sao? Sau đó thì sao? A, tính toán tốt đến như vậy, tốt, tốt, rất tốt.

Không biết tự lượng sức mình. Anh nghiến răng tức giận.



Lý Tinh La một lần cũng chưa kể ra quá khứ bất lực cùng thống khổ của cô cho anh nghe. Anh thế nhưng lại đau lòng cho cô.

Không nói cũng tốt. Quá khứ thống khổ như vậy anh một chút cũng không muốn nghe cô nhắc tới, cô gái nhỏ yếu ớt như vậy, anh làm sao có thể nhẫn tâm nhìn cô tự vạch vết sẹo của mình!

Tưởng tượng đến cô trong lòng ngực mình làm nũng tỏ vẻ đáng thương, anh chỉ hận không đem được hết tất cả điều tốt đẹp dâng lên trước mặt cô, anh chỉ hận chính mình không sớm một chút nhận ra để chia sẻ cùng cô, anh chỉ hận chính mình trước kia không đối tốt với cô nhiều hơn nữa, anh chỉ hận chính mình không dung túng, cưng chiều cô thêm chút nữa, anh như thế nào sẽ nghĩ cô giấu giếm anh đây?

Vận mệnh xóc nảy, tụ tán ly hợp, người đi đến bên cạnh mình còn rất tốt.

Sau này, anh sẽ cho em tất cả những thứ em muốn.

Bùi Dục Uyên đôi tay che mặt, thật sâu mà thở ra một hơi.

Đem hồ sơ bệnh án trên bàn cùng hình ảnh xếp gọn, bỏ vào túi văn kiện, sau đó đem nó khóa ở trong ngăn tủ. Nếu cô gái nhỏ đã không muốn nói với anh chuyện này, anh làm bộ như không biết, cô gái của anh vĩnh viễn sống vui vẻ.

Ở trong văn phòng ngồi ngây ngốc hai tiếng đồng hồ, Bùi Dục Uyên ở trên mạng mà tra tìm tư liệu có liên quan về bệnh trầm cảm.

Xem xong càng thêm đau lòng cùng áp lực.

Anh miễn cưỡng cố gắng làm chính mình bình tĩnh trở lại, muốn làm một bộ dáng bình tĩnh như mọi ngày, không thể làm cô gái nhỏ sinh ra nghi ngờ, đến khi chính mình làm như không có việc gì, anh mới chuẩn bị trở về.

Trên đường còn đặc biệt đi đến tiệm bánh ngọt mà cô thích nhất, mua bánh kem cho cô.

Bùi Dục Uyên ngoài ý muốn đã xem nhẹ ngày hôm nay Lý Tinh La không liên hệ với anh có chút bất thường, anh hiện chỉ nghĩ nhanh chóng về nhà với cô.

Mang theo bánh kem đi ra thang máy, tưởng tượng sẽ thấy bộ dáng cô vui vẻ khi nhìn đến bánh kem, nghĩ xem một chút sẽ chọc cô thế nào.

Hửm? Hiện đã gần11 giờ rưỡi, cửa như thế nào lại không đóng?

Bùi Dục Uyên nhíu mày, bước nhanh về phía trước, trong lòng có loại dự cảm bất an.

Trong nháy mắt đẩy cánh cửa ra, dự cảm được chứng minh là đúng. Phòng khách vốn dĩ thoải mái, ấm áp lại sạch sẽ, lúc này đồ vật bị rơi vỡ tan tác, pha lê vỡ nát cùng mảnh sứ phía trên còn vết máu đã khô…

Bánh kem trên tay “Bang” một tiếng rơi xuống đất.

Bệnh trầm cảm, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu anh.