Chương 1

Đầu mùa hạ, cơn mưa lớn đã cuốn đi cái nóng nực và phiền muộn. Sau cơn mưa, gió Nam chậm rãi dạo chơi trong thành phố rộng lớn, nhịp sống hối hả không vì vậy mà gián đoạn.

Dưới tầng hầm của tòa cao ốc quốc tế Gia Hoa – tượng trưng cho địa vị tài chính ở thành phố A, một chiếc xe bảo mẫu màu đen từ từ tiến vào, sau khi xe đậu ở vị trí cũ thì có người nhảy xuống.

Bộ đồ bóng chày rộng rãi màu xanh chim công tôn lên vẻ xinh tươi rực rỡ, dưới làn váy ngắn là đôi chân thon dài mảnh khảnh, đi đôi giày thể thao được đặt làm riêng, cặp kính mát che khuất gương mặt to bằng lòng bàn tay, chiếc kẹp tóc con thỏ được kẹp sau mái tóc ngắn. Nhìn qua vừa trẻ trung lại vừa gợi cảm dễ thương.

Cô đeo túi xách nhỏ, vội vàng vòng qua đầu xe, nhanh chóng chạy đến thang máy chuyên dụng của chủ tịch ở bên cạnh gara.

Người đại diện Hoa Tỷ ngồi trên xe nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp của cô, sợ cô bị ngã: “Bà cố của tôi ơi, em chú ý chút đi!” Chưa kịp nói xong, người đã biến mất ở cửa tháng máy.

Cô ấy cạn lời, lập tức hung dữ nói thầm một câu: “Cái đồ không có lương tâm.”

Ngẫm nghĩ lại, bản thân là người đại diện xuất sắc đã rút khỏi giới giải trí, làm việc dưới trướng Gia Hoa. Muốn tái nhậm chức dẫn dắt mầm non nào chả được, chứ sao lại trông nom bà cố nội này? Mọi người đều nói người kia không có tiền đồ. Hoa Tỷ vừa lui xe vừa chế nhạo.

Cô ấy đang ở tuyến mười tám, không có kỹ năng diễn xuất, tâm cơ không bằng ai, giống như một tiểu bạch thỏ ngốc nghếch, nhưng quan trọng là leo lên được cái đùi vàng của chủ tịch Gia Hoa thì cần gì chí hướng nữa…

Diễn viên bà cố nội trong miệng Hoa Tỷ chính là người đang đứng trong thang máy – Lý Tinh La. Ngoài khuôn mặt ra thì chẳng có năng lực diễn xuất, bài đăng trên Weibo nhiều nhất chỉ có một hai trăm lượt thích.

Ban đầu khi được sếp Bùi bổ nhiệm dẫn dắt Lý Tinh La, cô vô cùng phấn kích. Đừng nói diễn viễn tuyến mười tám không biết diễn, chỉ cần vào tay cô không có nghệ sĩ nào mà không hot.

Thế nhưng chuyện thần thoại này đã bị Lý Tinh La phá vỡ. Show truyền hình không nhận, quảng cáo không nhận, phim truyền hình không nhận, phim điện ảnh nhận có chọn lọc.

Nếu là người khác, cô chỉ cần tung ra vài chiêu, bảo đảm người đó sẽ ngoan ngoãn nghe lời, còn với Lý Tinh La… Cô thật sự bó tay, chỉ vì lúc ấy sếp Bùi có nói một câu: Cô ấy làm chủ.



Không ôm chí lớn, ngay cả kỹ năng diễn xuất cũng không có, lại còn kén chọn, bé yêu của sếp Bùi nổi lên được mới lạ.

Lúc này, diễn viên tuyến mười tám đang chạy từ buổi đóng máy của đoàn phim đến văn phòng chủ tịch Gia Hoa.

Lý Tinh La nhảy nhót vô cùng vui vẻ! Hơn nữa tháng không gặp, nỗi nhớ nhung giống như thủy triều dâng trào, khó mà kiềm nén được. Cô nhìn vào thang máy dậm lại lớp trang điểm, sau đó nở một nụ cười hoàn mỹ.

“Đinh!”

Lý Tinh La bước ra khỏi thang máy, vừa đi ngang qua phòng trà nước, lỗ tai trắng noãn giật giật, sau đó cô lùi về sau.

Ồ, quả nhiên nơi này là chỗ để tám chuyện.

A: “Hồi nãy vào phòng, tôi thấy sếp Chu và sếp Bùi trông rất xứng đôi…”

B: “Đâu còn cách nào khác, môn đăng hộ đối mà. Tôi đoán sớm muộn gì chúng ta cũng phải gọi Chu Hinh Nguyệt là bà Bùi thôi.”

C: “Ơ, không phải Lý Tinh La…”

B: “Chỉ là một diễn viên được bao nuôi, để cho kim chủ vui đùa, hừ thế mà người nào đó cứ tưởng là thật. Cô nhìn hai người sếp bao nuôi trước đây…”

Lý Tinh La nhướng mày, khẽ cười một tiếng, tiện tay đẩy cửa vào rồi tháo kính xuống.

Cô cười điềm đạm với ba nữ nhân viên, ngón tay nhỏ nhắn thon dài, xanh như ngọc, lướt từ phải sang trái: “Một, hai, ba…”

“Cô Lý, Lý… Chúng tôi…” Một cô gái ấp úng muốn giải thích.



Lý Tinh La lắc lắc đầu ngón tay, cười ngây thơ vô số tội: “Xem ra tôi nên thủ thỉ chuyện này bên gối kim chủ rồi. Nhân viên không chuyên nghiệp, ừm, tôi nghĩ anh ấy cũng không cần.”

Nói xong, không chờ mọi người kịp phản ứng, cô thẳng thừng đi đến văn phòng chủ tịch.

Chu Hinh Nguyệt à? Chậc, cô biết cô ta. Là nữ giám đốc công ty Lịch Thịnh, luôn ngấp nghé Bùi Dục Uyên nhà cô. Không nói đến chuyện thường xuyên mượn danh nghĩa công việc để tiếp cận, còn bày đặt tặng đồng hồ để tỏ lòng biết ơn, cho là cô không biết à? Thật là bực mình! Nghĩ đến chuyện cô ta ở một mình trong phòng với Bùi Dục Uyên, không chừng lại muốn muốn làm chuyện gì bất chính, trong lòng càng thêm bực bội!

Đi đến cửa, không biết Lý Tinh La đang lầu bầu cái gì, chỉ thấy cô hít sâu một hơi, nở nụ cười dễ thương và quyến rũ, thần bí mở cửa: “Cô bé trắng trẻo đáng yêu của Dục Uyên đến rồi đây…”

Tiếng thảo luận trong văn phòng đột nhiên dừng lại.

“…”

“…”

“…”

Cả phòng đều im lặng. Cô bé trắng trẻo đáng yêu đến rồi… Là cái quỷ gì thế!!!

Giờ phút này, trong lòng Lý Tinh La chỉ có hai chữ “MẸ NÓ!” viết hoa.

Nụ cười rạng rỡ vụt tắt, sao có nhiều người vậy? Cô tưởng chỉ có mình Chu Hinh Nguyệt T_T

#Lúc kim chủ đang nghiêm túc mở họp, tôi lại không biết sống chết, ở trước mặt anh ấy làm nũng. Phải làm sao bây giờ? Online chờ đợi! Vô cùng khẩn cấp!#