Đối mặt với ánh mắt chuyên chú của hắn, tràn ngập cảm giác áp bách giống như sắp sửa cắn nuốt con mồi, cô không tự giác bị cỗ khí thế kia ngăn chặn.
Cô muốn tránh ra, nhưng trước động tác của cô, Lôi Đình Lạc đã nhìn ra ý đồ, đương nhiên không cho cô cơ hội, trước tiên đem cô vây chặt ở trong lòng.
"Buông ra!" Cô lạnh nhạt nói.
"Làm không được, một năm nay tôi không có lúc nào không nhớ tới em, vì tìm em tôi không có một ngày buông tha, nay thật vất vả tìm được em, tôi nói cái gì cũng không buông ra, thậm chí hiện tại đã muốn mang em về nhà. Đừng giãy dụa, em không phải đối thủ của tôi, mà tôi cũng không muốn thương tổn em."
Tiếng nói ôn nhu thâm tình khàn khàn của hắn khiến cô do dự, xác thực, cho tới bây giờ hắn cũng không có thương tổn cô, ngược lại là cô cào hắn bị thương, khóe miệng của hắn còn lưu lại vết thương tối hôm qua.
"Tôi không biết, đối với tôi mà nói anh là người xa lạ, có lẽ — tôi cần thời gian." Thái độ của cô bắt đầu có chút hoá mềm.
"Được, tôi cho em thời gian, nhưng em phải nghỉ việc ở nơi này, chuyển đến chỗ của tôi đi."
"Cái gì? Làm sao có thể —"
Cắt ngang kháng nghị của cô, hắn lạnh lùng nói: "Không có gã đàn ông nào có thể chịu được người phụ nữ của mình bị người khác mơ tưởng, nếu có người nào dám chạm vào em, tôi sẽ gϊếŧ hắn, hơn nữa tôi muốn bảo đảm cho em sống những ngày sung túc. Trong thời gian này, trừ khi em nguyện ý, nếu không tôi sẽ không chạm vào em, yêu cầu này không tính là quá đáng chứ!"
Cô cố gắng khiến cho mình bình tĩnh, cũng cố gắng tìm lý do cho có lệ. "Tôi mới đến nơi này làm việc không bao lâu, hơn nữa đã ký hợp đồng, đêm nay bảo tôi nghỉ việc là không có khả năng, cũng không dễ ăn nói với ông chủ."
"Yên tâm đi, Tương Bình, Lôi tiên sinh đã giúp cô trả tiền vi phạm hợp đồng." Một phụ nữ trung niên xinh đẹp tham gia cuộc nói chuyện của hai người, mới vừa vào cửa liền thân thiết gọi tên của cô, thân mật như hai người có quen biết.
Tương Bình híp mắt đánh giá người phụ nữ kia. "Cô là?"
"Tôi là Vân Mộng a, chính là bà chủ của khách sạn Vân Mộng này, sao cô lại quên? Trước kia cô cùng Lôi tiên sinh còn tham gia lễ khai trương của tôi đấy, nếu không phải Lôi tiên sinh nói cho tôi, tôi còn không biết cô chạy tới nơi này làm, cô cũng thật là, sao lại không nói trước cho tôi một tiếng?"
Tương Bình bán tín bán nghi thay phiên nhìn hai người trước mắt, bà chủ khách sạn không ngừng kể chuyện của cô và Lôi Đình Lạc, trong khoảng thời gian ngắn Tương Bình phân không ra thiệt giả, cũng không biết phải quyết định thế nào.
"Vấn đề em lo lắng đều giải quyết, như vậy em sẽ không còn lý do để từ chối rồi?" Hắn cười.
Tương Bình mím môi không nói, tình huống này dường như không phải do cô quyết định, có thể đoán trước nếu cô không đáp ứng, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua nếu không đạt được mục đích, ít nhất hứa hẹn của hắn còn có thể nhận, bởi vậy cô mềm xuống.
"Em không nói lời nào tôi coi như em đồng ý." Lôi Đình Lạc khẽ vuốt môi của cô, cực kỳ khıêυ khí©h, nhưng mà cũng chỉ như thế, hắn cũng không có hành vi vượt qua." Đêm nay tôi sẽ phái người đưa em đến nhà mới, ngày mai sẽ phái người đi lấy hành lý của em, nắm chắc thời gian tạm biệt với bạn của em đi!"
Thâm tình nhìn cô trong chốc lát, Lôi Đình Lạc liền rời khỏi phòng, để lại hai gã thủ hạ bảo vệ cô.
Vân Mộng đi theo ở phía sau hắn, tiến lên hỏi nhỏ: "Như vậy được không? Lôi tiên sinh, ngài lừa cô ấy nói cô ấy là người phụ nữ của ngài, ngộ nhỡ bị cô ấy biết là giả, hoặc là ngày nào đó cô ấy khôi phục trí nhớ, vậy làm sao bây giờ?"
"Trước khi cô ấy biết, tôi sẽ khiến cô ấy yêu tôi." Ngữ khí Kiên định biểu hiện ra quyết tâm chắc chắn thành công của hắn.
"Ai nha, không từ thủ đoạn như vậy, rất lãng mạn nha, nếu có người đàn ông nào cũng đối với tôi như vậy thì thật là tốt."
"Tiền thù lao diễn trò vừa rồi, ngày mai sẽ gửi đến trong tài khoản của cô."
"Cám ơn Lôi tiên sinh, ngài thật sự là rộng rãi hào phóng, yên tâm đi, tôi sẽ coi trọng cô dâu của ngài, tuyệt không để cho kẻ khác chạm vào một cọng lông tơ của cô ấy." Có tiền có thể sai ma khiến quỷ, bà chủ mừng rỡ cam đoan liên tục.
Đột nhiên hủy bỏ hợp đồng với khách sạn, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông xa lạ tự xưng là người đàn ông của cô, lại đột nhiên cô phải dọn đến chỗ xa lạ, đối với Sở Tương Bình mà nói tất cả chuyển biến dường như rất giống vở kịch.
Phỉ Phỉ biết bạn tốt sắp hoàn lương, ở một bên hưng phấn mà chúc mừng, đồng thời than thở chân mệnh thiên tử của mình vì sao còn chưa xuất hiện.
"Vận khí của cô thật tốt, lại có thể gặp được người đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền như vậy, có rảnh phải nhớ trở về thăm tôi nhé!" Phỉ Phỉ lưu luyến không rời nói.
Nhưng đáy lòng Tương Bình kỳ thật cũng không cao hứng, ngược lại cảm thấy bất an, vì thận trọng, cô hướng Phỉ Phỉ hỏi: "Vị Lôi tiên sinh kia cô có biết không?"
"Ai không biết hắn? Lôi tiên sinh ở hắc bạch lưỡng đạo đều rất được hoan nghênh, thế lực của hắn rất lớn."
"Vậy hắn thật là bạn trai của tôi?"
"Hẳn là đúng! Theo tôi được biết Lôi tiên sinh từ trước kia cũng rất mê luyến cô, hắn cao lớn anh tuấn, người đàn bà nào cũng thích hắn. Hơn nữa cô cũng từng đề cập qua có một người bạn trai tốt với tôi, cô nói bạn trai của cô cao lớn anh tuấn, thân thủ rất cao, tôi nghĩ là hắn không sai, dù sao đàn ông cao lớn anh tuấn lại có công phu tốt không nhiều lắm, mỗi lần nói chuyện đến hắn vẻ mặt của cô liền ngọt ngào vô cùng."
Vậy sao.. .? Cô và Lôi Đình Lạc thật sự là một đôi tình nhân?
Nghe người phụ nữ kêu Vân Mộng nói, Lôi Đình Lạc có tài có thế, phụ nữ thích hắn vô số kể, nhưng mà hắn chỉ chuyên tình cho cô. Cuộc sống ở một chỗ cùng hắn chẳng những không lo, Lôi Đình Lạc cũng hứa hẹn vì cô sẽ tìm bác sĩ tốt nhất giúp cô khôi phục trí nhớ.
Có lẽ đây là an bài tốt nhất, tất cả chỉ có thuận theo tự nhiên .
Sở Tương Bình chuyển đến khu nhà cao cấp mà Lôi Đình Lạc an bài cho cô, chỗ kín đáo rời xa huyên náo, phòng ở thoải mái rộng mở mà cơm áo lại không lo, cũng có chuyên gia xử lý tất cả giúp cô, cô chỉ cần hưởng thụ việc hắn toàn tâm che chở là được.
Cuối cùng cô cũng được gỡ bỏ lớp hoá trang thành vũ nữ, rốt cuộc không cần trang điểm đậm tươi đẹp ở trên mặt, cũng không cần phun keo xịt tóc lên đầu. Giờ phút này, thay trang phục màu trắng mộc mạc ngồi ở ban công nhìn trời, mặc cho gió lạnh tháng sáu thổi tán mái tóc của cô, trầm tư ở tiếng chim hót, hương hoa buổi sáng sớm, cô giống một tiên nữ không thuộc nhân gian khói lửa này, mà Lôi Đình Lạc ở ban công bên kia nghỉ chân thật lâu, si ngốc nhìn cô hồi lâu.
Tương Bình rốt cục phát hiện hắn, vốn một thân lơi lỏng trong nháy mắt chuyển thành cẩn thận, cô đối hắn vẫn có cảnh giác.
"Nhìn em giống như đang trầm tư, cho nên không lập tức gọi em, toàn thân trang điểm rất đẹp." Vừa lòng khi thấy cô mặc quần áo do mình tỉ mỉ chọn lựa, hắn thích cô mặc trang phục như vậy, nó thể hiện hương vị phụ nữ đặc biệt của cô.
"Cám ơn anh chuẩn bị tất cả cho tôi, kỳ thật tôi chỉ muốn những bộ quần áo nhẹ nhàng cùng phòng ở đơn giản là tốt rồi."
"Nơi này chính là nhà em, em có thể tận tình sử dụng, không nên khách khí."
"Nhà này là của anh?"
"Một phần sản nghiệp."
"Nghe nói anh rất có thế lực, ở hắc bạch lưỡng đạo đều rất được hoan nghênh, phụ nữ thích anh rất nhiều, vì sao anh lại chọn một phụ nữ trong khách sạn?"
"Em ở trong này trầm tư, là đang nghĩ đến vấn đề này?" Hắn cố ý khıêυ khí©h cô.
Tránh đi ánh mắt giống như nhìn thấu của hắn, Sở Tương Bình lập tức nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, tôi đã xem qua ảnh chụp anh kêu người mang đến cho tôi, nhưng vì sao đều là ảnh chụp mình tôi, không có ảnh hai người chúng ta chụp chung?"