Chương 41: Tấm lòng của nhóc gấu

Chương 41: Tấm lòng của nhóc gấu

Một cái thùng nhựa tầm thường, phong ấn một con gấu bắc cực khổng lồ nặng 800 ký.

Nếu Kiều Thất Tịch không tận mắt chứng kiến, cậu cũng không dám tin được. Thế nhưng Otis đúng là đã thỏa hiệp, ba lần liên tiếp quay đầu lại cậu vẫn thấy Otis ngoan ngoãn ngồi canh giữ bên cạnh thùng.

Kiều Thất Tịch cười trộm mãi không thôi, đồng thời còn cảm thấy ấm áp trong lòng.

Bởi vì cậu biết không phải bé Vàng phong ấn Otis, mà là chính mình.

Ở trong mắt bất kỳ loài động vật nào, săn mồi luôn là một việc rất nguy hiểm, có thể bị thương, chảy máu, cũng có thể một đi không trở lại.

Kiều Thất Tịch đơn độc đi săn trước mặt Otis, không khác gì gửi một thông điệp: Em muốn một mình đi chiến đấu anh dũng, có thể một đi không trở lại, nhưng anh không thể đi theo em, nếu không em sẽ giận không để ý đến anh nữa.

Cho nên tâm tình lúc này của Otis không thể nào bình tĩnh được.

Chỉ là đối phương cưỡng ép yêu cầu, nó không thể không đồng ý mà thôi.

Chàng gấu bắc cực khổng lồ trông có vẻ bình tĩnh nhìn chăm chú vào nhóc gấu rời đi, hiển nhiên trong lòng nó vẫn còn đang trải qua giằng co giữa việc để mặc dung túng hay không tiếc giá nào vẫn phải chọc giận đối phương.

Cuối cùng, nó vẫn không làm ra bất kỳ hành động gì.

Hẳn là suy nghĩ không muốn chọc giận nhóc gấu chiếm thượng phong.

Sau khi rời khỏi tầm mắt của Otis, trong lòng Kiều Thất Tịch khẽ động, như cảm giác được Otis đang lo lắng, vì vậy cậu quyết định tốc chiến tốc thắng, mau chóng mang con mồi về trấn an anh chàng to xác kia.

Trước lúc trở về, Kiều Thất Tịch đã đoán Otis có lẽ sẽ không vui, chính là kiểu không cao hứng.

Nhưng cậu không ngờ rằng, Otis sau khi ngửi thấy mùi máu tươi liền lập tức chạy tới, tròng trắng trong đôi mắt có chút phiếm hồng, toàn thân đều tỏa ra cảm xúc lo lắng bất an.

A, tình hình có vẻ như hơi nghiêm trọng.

Ngày thường Otis rất hướng nội, ít khi lộ ra sự thay đổi cảm xúc quá rõ rệt, nhưng nhóc gấu nào đó rất biết tự giác mà ngẫm lại, dường như mỗi lần cảm xúc của Otis thay đổi đều có liên quan đến cậu.

"Ô ô." Kiều Thất Tịch vứt con mồi xuống, chạy như bay đến ôm Otis một cái, an ủi đối phương một hồi.

Liếʍ láp thì thôi, mới săn một con hải cẩu xong, trên mặt đều là máu.

Nhưng mà Otis không thèm để ý, nó nghiêng đầu cẩn thận giúp nhóc – hình thể sắp bằng mình – gấu liếʍ đi vết máu, mãi đến khi nhóc gấu được liếʍ sạch sẽ, cảm xúc của nó mới trở lại bình thường.

Tâm tình của động vật tới nhanh đi cũng nhanh, thấy nhóc gấu bình an vô sự, Otis liền bắt đầu tận hưởng con hải cẩu báo đốm nằm trên đất kia, không hề khách khí chút nào.

Kiều Thất Tịch cũng ăn, nhưng cậu đồng thời suy nghĩ, xem ra Otis thật sự không thích mình đi săn. Thậm chí việc đó còn khiến cảm xúc của nó dao động dữ dội, như vậy không tốt cho thân thể.

Thôi vậy, lần sau sẽ không đi tra tấn trái tim nhỏ của Otis nữa.

Trên thực tế, trái tim gấu bắc cực không hề nhỏ, những con có thân hình lớn như Otis thường trái tim cũng sẽ to ngang ngửa con người.

Từ hôm đó trở đi, Kiều Thất Tịch rất là thành thật, không hề trốn Otis chạy ra ngoài đi săn. Cho nên trong khoảng thời gian này, tâm tình của Otis đều rất tươi sáng.

Nó không thể chấp nhận việc nhóc gấu rời khỏi tầm mắt của mình đi săn, nhưng mà có thể chấp nhận nhóc gấu cùng đi săn với mình, nó ra sức, nhóc gấu vây xem.

Nhóc gấu Kiều: Hứ, rõ ràng là chia ba – bảy.

Phân công như vậy cũng rất thích hợp, không khiến Otis quá mệt, cũng không khiến móng vuốt của Kiều Thất Tịch trở thành đồ bỏ.

Sự kết hợp giữa hai người cũng ngày càng tiến bộ, sắp trở thành bạn đời tâm giao rồi.

Chuyến lữ hành phương Nam vào mùa hè này, Kiều Thất Tịch làm nũng lấy được quyền chủ động từ Otis, trở thành người dẫn đường cho toàn bộ chuyến đi. Hãy nhìn xem một người đã đi đi về về nhiều lần trên tuyến đường này như cậu có thể ngược gió trở mình từ gà con thành phượng hoàng hay không.

Bơi lội khác với đi săn, Otis có vẻ như không mấy lo lắng, bởi vì nó có thể đi ở bên cạnh mỗi phút mỗi giây mỗi phút, nếu có gì xảy ra, đều sẽ kịp lúc sửa đúng.

Flycam cũng quay lại được tình huống Nam dời năm nay của hai chú gấu bắc cực, úi, phát hiện năm nay hóa ra là Alexander dẫn đường, quá kinh ngạc.

#Mùa hạ năm nay Alexander dẫn đầu chuyến đi#

: Bốp bốp bốp vỗ tay! Trước tiên chúc Otis không bị dẫn đến khu vực cá mập.

: [ che mặt /] [ che mặt /] Thật không, Alexander được lắm, năm nay thế mà lại có thể làm gấu đầu đàn rồi?

: Otis thật là chiều nó, loại việc trọng đại này lại yên tâm giao cho nhóc Alexander vô căn cứ này.

: Tôi vẫn còn nhớ câu chuyện khủng bố khi Alexander dẫn Otis vào hang sói vào mùa hè năm ngoái.

: Không sao, vẫn luôn đi cạnh nhau, có vẫn đề gì Otis sẽ lập tức điều chỉnh.

: Ủng hộ +1, Alexander sớm nên biết tuyến đường biển đi nên bơi như thế nào, mình cảm thấy Otis làm rất đúng.

: Mấy người khen Otis nên dừng lại đi, Alexander gần năm tuổi mới thử dẫn đường, tui cảm thấy Otis chẳng có gì đáng khen cả.

Trên mặt biển, Otis - trên lưng mang vô số tội mà bản thân chẳng hay biết, khi thấy đối phương phán đoán bị lệch khỏi quỹ đạo, thì hành động nó làm ra không phải là sửa dúng, mà là dừng lại không tiếp tục đi theo.

Alexander-vô-căn-cứ biết mình đi trật hướng, vừa xấu hổ vừa nhanh chóng lủi về, một lần nữa chọn phương hướng. Việc không nhớ đường này không thể trách Kiều Thất Tịch, mặc dù cậu đi đi về về đã vài lần, nhưng cậu vẫn mang theo phương thức logic của con người.

Điều này sẽ khiến cậu thế nào cũng sẽ hoài nghi bản thân đi đúng hướng hay không, sau đó trở nên do dự khó lựa chọn.

Gấu bắc cực thuần chủng sẽ không có loại băn khoăn này.

Bọn chúng hoàn toàn tin tưởng vào phán đoán của mình, hơn nữa rất ít khi xảy ra sai sót.

Sau khi quay trở lại bên cạnh Otis, Otis cũng không vì thế mà giễu cợt cậu, trái lại còn cọ cọ nhóc gấu đang không mấy cao hứng, cỗ vũ cậu tiếp tục.

Ây, Kiều Thất Tịch cọ lại Otis, thật ra thứ khiến cậu không cao hứng đó là chiếc flycam đáng ghét trên đầu cơ. Kiều Thất Tịch ngẩng đầu nhìn, cậu rất muốn tiễn nó về nơi sản xuất, nhưng tiếc là không làm được.

Nhóc gấu hai mặt chỉ có thể khóc hu hu cầu mong nó có thể xóa đi đoạn ghi hình mình bơi lộn hướng, làm ơn.

Kiều Thất Tịch thấp kém cầu khẩn không thành công khiến nhân viên công tác thương hại, thậm chí mọi người còn xem đi xem lại nhiều lần những biểu hiện của cậu trong chuyến Nam dời lần này.

Càng quá đáng chính là, những đoạn video Alexander bơi lộn phương hướng được Otis sửa lại còn bị bọn họ máu lạnh vô tình chỉnh sửa cắt ghép thành một bản hoàn chỉnh.

Tổng cộng có tám lần sai, bị ghép thành một đoạn video dài đến năm phút.

Không lâu sau, đoạn video này trở thành tác phẩm liên quan đến Alexander được nhiều like nhất.

Kiều Thất Tịch: Mấy người sai quá sai.

Người yêu thương nhóc gấu thật lòng – Otis, vẫn rất bình tĩnh, như thể nhóc gấu bơi sai tám lần chẳng đáng là gì.

Thậm chí sau khi bò lên bờ, Kiều Thất Tịch cảm thấy ánh mắt của Otis nhìn mình khi đang giúp cậu liếʍ lông còn mang theo ý tán dương.

"..."

Tâm tình của nhóc gấu Kiều phức tạp cực kỳ.

Nói chứ, có phải Otis chưa từng trải qua nên không thấy khác biệt không?

Phàm là một con gấu bất kỳ nào bơi giỏi hơn một chút xuất hiện, Otis chắc chắn sẽ biết nhóc con nhà mình kém đến bao nhiêu.

Nhưng mà chuyến đi đã kết thúc, Kiều Thất Tịch sẽ không tiếp tục nhớ lại trải nghiệm đau đớn lần này.

Dù sao thì còn có cơ hội sau này.

Nếu vậy thì vấn đề là, lần sau Otis còn sẽ để mình dẫn đường ư?

Nhóc gấu Kiều thẹn thùng nghĩ, mặc dù mình bơi sai tám lần, nhưng lần sau mình vẫn sẽ đòi.

Đây là mùa hè nóng bức thứ tư kể từ khi Alexander đến Bắc Cực. Ngựa quen đường cũ, hiện tại đã trưởng thành, cậu đã biết rõ kế tiếp mình sẽ phải đối mặt với điều gì.

Hơn ba năm nay không phải không có tin tốt.

Theo số liệu thống kê chính xác từ con người, khí hậu vòng Bắc Cực đã không còn chuyển biến xấu, ba năm nay cơ hồ ngang nhau.

Mỗi năm, diện tích biển băng không tiếp tục giảm bớt, tất nhiên không có tăng trở lại.

Điều này đối với tất cả các loài động vật dựa vào biển băng để sinh tồn mà nói đều là chuyện tốt.

Không chuyển biến xấu đã là trong cái rủi có cái may, thế nhưng, hoàn cảnh sinh tồn hiện tại ở Bắc Cực vẫn rất cực khổ.

Ngoài năm đầu tiên tương đối may mắn, sau khi lên bờ gặp được cá nhà táng mắc cạn, thì năm thứ hai, thứ ba đều là những năm Otis và Alexander sấp mặt, luôn ăn không đủ no, nhưng không đến mức tổn thương thân thể.

Bọn họ từng chứng kiến một con gấu bắc cực vì quá đói mà nằm bất động trên đất, trông rất đáng thương, hình ảnh đánh sâu vào thị giác cực kỳ, nhưng bọn họ lại bất lực, chỉ có thể lặng yên mà đi ngang qua con gấu bắc cực kia.

Sinh mệnh gặp đe dọa không chỉ có bọn hắn.

Mấy năm nay mỗi mùa hè Otis đều tìm được nơi cố định để tránh nóng, có thể đáp ứng nhu cầu cơ bản. Căn nhà gỗ nhỏ mà Alexander nhớ mãi không quên không còn được bọn họ ghé thăm kể từ năm kia, nguyên nhân rất đơn giản, chủ nhân căn nhà đó đã khôn ra.

Từng trải qua một lần bị gấu bắc cực vào nhà cướp đồ ăn, người nọ sau này không còn dám để đồ ăn thừa lại trong phòng.

Đương nhiên chủ nhà có lẽ không nhất định biết được kẻ trộm là gấu bắc cực, có thể người nọ nghĩ là con người trộm.

Dù sao thì, rượu mạnh bị uống sạch không còn một giọt.

Cái này rất giống tàn dư còn sót lại của con người, của một tên bợm nhậu đáng ghét đến cả cá khô thúi cũng không chừa lại miếng nào.

Không đi ăn vạ nhà gỗ đúng là rất đáng tiếc.

Kiều Thất Tịch vì thế còn tặc lưỡi một đoạn thời gian, con người thật tinh ranh, không ăn được trái cây đóng hộp ngon ngọt quả là đáng tiếc.

Thân là một chú gấu bắc cực đã lâu không nếm được vị ngọt, Alexander ngay cả ngủ đều mơ thấy kẹo, thèm phát khóc. Cậu đoán Otis cũng muốn ăn đồ ngọt giống mình. Này thì dễ xử lý, ong mật luôn xây tổ ở nơi cũ.

Alexander-nửa-tấn định trong bụng sẽ mò tổ ong khi đi ngang qua chỗ cũ, mà "chỗ cũ" của cậu sau vài năm sưu tầm đã được bốn, năm nơi.

Mùa hè năm nay lại là lúc thu hoạch.

Thật ra trong thế giới tự nhiên, không chỉ có Kiều Thất Tịch – chú gấu có bộ não nhân loại, mới sẽ làm như vậy, mà các loài động vật khác cũng có hệ thống ghi nhớ rất hiệu quả. Chúng nó sẽ liên kết ký ức giữa cảm thụ và vị trí cùng nhau.

Ví dụ như nơi từng khiến chúng bị thương thì sẽ không đi lại lần hai.

Nơi có đồ ăn ngon sẽ lại đi thăm dò, chính là đơn giản như vậy.

Otis không phải là một con gấu bắc cực ham ăn. Nếu nó chỉ sống một mình, e rằng nó sẽ chẳng bao giờ có ý nghĩ đi vào rừng hái mật.

Hái mật và Otis-cuồng-dã không hề ăn khớp với nhau.

Hiện tại tất nhiên cũng không để nó làm, nhóc gấu sau khi đạt được chiến lợi phẩm sẽ ngậm trở về chia sẻ với nó.

Hai chú gấu bắc cực vui vui vẻ vẻ hưởng thụ mùi vị ngọt ngào, cùng với tình huống không thể tránh khỏi sau đó – liếʍ lẫn nhau.

Ngay ở bụi cây lùn bên cạnh là đàn ong mật bay quanh, nhưng nay đã khác xưa, sau khi lớn lên Alexander đã không còn sợ ong mật chích nữa. Chúng nó không thể đâm xuyên qua lớp lông dày của cậu.

Mật ong rất nhầy nhụa nên bị dính lên ngực và miệng là điều không thể tránh khỏi, còn có móng vuốt. Nhưng mà Otis liếʍ láp một hồi, thuận tiện dời xuống phần dưới bụng.

Alexander dùng một cái chân đạp mặt ông anh gấu bắc cực vô duyên vô cơ tà răm.

Làm gì thế hửm?

Otis lui về sau né tránh, vì hiện tại nhóc gấu đã không còn là "nhóc" gấu như trước đây, nếu bị một cái bàn chân đó đạp trúng mặt..

* * *ít nhiều gì cũng sẽ bị đau.

Kiều Thất Tịch cũng phát hiện chi tiết này, không khỏi cảm thán, còn nhớ mình lúc ba tuổi, đừng nói là đạp cái chân, dù cho trăm mét lấy đà lao tới thì Otis cũng không thèm để ý.

Ha ha, hiện tại biết sợ rồi?

Nhóc gấu đôi khi vẫn thích bày trò ngay lập tức đứng lên nhào về phía Otis.

Chỉ thấy cậu hai tay ôm cổ Otis, há mồm gào lên vài tiếng, lấy phương thức quyết đấu theo chuẩn gấu bắc cực để mở màn cuộc chiến giữa hai người "đờn ông".

Otis: "..."

Otis híp mắt, liếʍ liếʍ khuôn mặt của gấu (người) yêu, thoạt nhìn rất âu yếm đối thủ của mình.

Một con Alexander tự gào không có ý nghĩa, làm bộ làm tịch vài cái liền thấy chán, vì vậy cậu tụt khỏi Otis đi nghỉ ngơi.

* * *

Truyện được đăng tại W a t t p a d và W o r d p r e s s của Rùa Rabu

* * *

Nghỉ chân dưới bóng cây một hồi, hai chú gấu bắc cực tiếp tục lững thững lên đường.

Không lâu sau, Otis dẫn nhóc gấu đến phòng đá, dạy cho nhóc gấu bài học cuối cùng – tuyệt thực.

Đây là việc gấu bắc cực thường làm.

Mỗi mùa hạ đều có một khoảng thời gian bọn chúng tìm một nơi ẩn nấp, không ăn không uống cũng không bài tiết.

Những mùa hạ trước, ngay cả nhân viên nghiên cứu đều biết Otis không dừng việc đi săn là vì Alexander còn nhỏ, cần thiết hấp thu dinh dưỡng đầy đủ mới có thể phát triển khỏe mạnh.

Hiện tại Alexander đã trưởng thành, đãi ngộ tất nhiên không còn tốt bằng lúc nhỏ.

"?"

Kiều Thất Tịch còn tưởng rằng đích đến tiếp theo của hai người là đi săn cá voi trắng nữa chứ.

"Ô ô y y."

Kiều Thất Tịch không muốn ngủ, cậu đẩy đẩy Otis, vì sao lại bỏ qua chuyên mục đi săn cá voi trắng thế?

Cậu còn định thông qua quá trình đi săn triễn lãm tư thế hiên ngang oai hùng của mình, để bù lại chuyến đi trên biển quá hố của mình.

Thiếu mất màn đi săn cá voi trắng thì làm sao có thể tìm lại mặt mũi đã vứt đến tận trạm nghiên cứu cơ chứ.

Hu hu.

Chiếc bánh trôi nửa tấn dựa vào Otis làm nũng, muốn đi săn cá voi trắng, đi mà đi mà đi mà .

Otis bị dựa đến nghiêng ngả, phần lưng dán sát vào một tảng đá lớn. Đột nhiên, một cục đá nằm trong khe hở bị hai người đυ.ng rớt xuống rất, vang lên âm thanh rất lớn.

Alexander tức khắc cứng đờ, hiển nhiên đã quên với trọng lượng lúc này của mình, ngươi tới ta đi với Otis không còn gọi là chơi đùa nữa mà phải gọi là phá hoại rồi.

Thế để cậu nhẹ tay lại chút.

"Ô ô y y." Nhóc gấu không biết xấu hổ, tiếp tục dây dưa Otis.

Otis định ôm lấy cậu, vốn là ôm không hết, nhưng dáng vẻ nuông chiều thì mười điểm không bàn cãi.

"Rống.."

Giả vờ rống lên một tiếng, bắt nhóc gấu im lặng đi ngủ.

"Ô ô y y." Muốn ăn cá voi trắng, muốn tìm về mặt mũi, còn chưa tới lúc ngủ.

Alexander tìm mọi cách thể hiện để đối phương biết bản thân không muốn bị chuyển vào nhà đá ngủ sớm như vậy.

Đi ra ngoài chơi đi.

Đi bắt cá voi trắng đi.

Otis quá lười rồi, lười đến mức đi hái rong biển cũng chỉ ưng hái từng bó lớn về ăn cho khỏe.

Otis đưa bàn tay dày rộng của mình ấn xuống đầu nhóc gấu đang làm nũng rồi kéo vào ngực mình, động tác giống như dỗ nhóc gấu ngủ khi còn nhỏ vậy.

Nhân tiện liếʍ lỗ tai.

Liếʍ hai lần cắn một miếng.

Trong lòng phơi phới.

Hơn nửa giờ trôi qua trong tình trạng ông nói gà bà nói vịt, cũng không đúng, thật ra là Otis chỉ giả ngu thôi, lúc thường nó hiểu ý nhóc gấu rất nhanh.

Đến lúc đυ.ng chuyện không muốn chiều theo thì sẽ lập tức giả ngu.

Đây là kết luận cuối cùng của Kiều Thất Tịch. Cậu đã chấp nhận việc Otis sẽ không dẫn mình đi săn cá voi trắng rồi.

Thế thì ngủ chung làm gì nữa?

Không thấy nóng đến phát rồ à?

Alexander rất hiểu chuyện lăn qua một bên khác ngủ.

Vì căn phòng đá này khá nhỏ, cho nên mặc dù cậu dán sát tường ngủ thì vẫn nằm rất gần Otis.

Otis cẩn thận dựa lại đây, tìm một vị trí thật thoải mái ở bên cạnh Kiều Thất Tịch, thõa mãn đi gặp Chu Công.

Kể từ khi lượm được một nhóc con về nuôi, Otis đã lâu chưa tiến vào trạng thái ngủ say.

Tình huống này cũng giống như gấu mẹ sau khi sinh con liền thiếu ngủ vậy.

Hiện tại nhóc con đã lớn, Otis muốn đi ngủ.

Làm sao đễ nắm vững kỹ năng ngủ sâu?

Kiều Thất Tịch hiển nhiên vẫn chưa thuần thục, lúc cậu tỉnh lại thì chỉ mới qua vài tiếng đồng hồ.

Otis còn đang ngủ, hơn nữa ngủ rất say.

May mà không có ngáy ngủ.

Kiều Thất Tịch một mình nhàm chán moi chân, lại không thể đi ra ngoài chơi, không thể đi ra ngoài bắt cá voi trắng, vì vậy chỉ có thể tiếp tục nhắm mắt đi ngủ.

Ngủ, ngủ nữa, ngủ mãi.

Thật là khâm phục đám gấu bắc cực, ưng ngủ một tháng là liền ngủ nguyên một tháng.

Haiz, nhóc gấu trợn tròn con mắt, thật sự không nhịn được, lồm cồm bò dậy lén ra ngoài bắt hai con cá.

Ăn một bữa thật ngon mới có sức ngủ tiếp.

Cực kỳ may mắn là lần ngày cậu thành công đi vào giấc ngủ sâu.

Trong căn phòng đá ven biển, hai chú gấu bắc cực đều rơi vào giấc ngủ say, không hề đi ra hoạt động, vì vậy định vị của hai người bất động, dẫn đến sự chú ý của trạm nghiên cứu.

Bọn họ phái Cục Đá Nhỏ đi thăm dò. Cục Đá Nhỏ một lần nữa bước vào địa bản của hai chú gấu bắc cực, lén lút lãng vãng xung quanh căn phòng một hồi, xác nhận rõ tình huống.

Hóa ra Otis và Alexander đang ngủ.

#Giấc ngủ mùa hè đầu tiên của Alexander#

: Những mùa hè trước không ngủ, sao năm nay lại ngủ vậy? Có phải do đồ ăn khan hiếm không?

Tiều đề khiến ai nấy đều lo lắng.

: Không, đây là hành động thường thấy ở gấu bắc cực, chỉ cần mỡ trong người đủ là sẽ không có việc gì.

: Cười khóc, chắc là vì Otis lười, không muốn bôn ba khổ nhọc đi kiếm đồ ăn cho Alexander giữa cái nắng mùa hè nữa.

: Dù sao thì cũng đã lớn rồi, đãi ngộ không còn như khi còn bé nữa, ha ha ha, Alexander đáng thương.

Thật ra Kiều Thất Tịch cảm thấy mình và Otis đi ngủ cũng tốt, vì lượng mỡ của bọn họ có thể tiêu hao nổi.

Con mồi trên bờ có hạn, vậy thì nên nhường lại cho những gấu bắc cực khác đi, dù sao bọn hắn cũng ăn không được.

Không biết cửa biển năm kia nơi cá heo trắng phì nhiêu hiện nay đã bị con gấu nào chiếm nhỉ?

Cô nàng gấu tình cờ gặp hai năm trước bây giờ ra sao rồi ta?

Cuộc sống ở Bắc Cực trong nhiều năm giúp giấc mộng của Kiều Thất Tịch trở nên phong phú hơn bao giờ hết.

Gần đây, cậu đã ít khi mơ thấy con người, trái lại bóng dáng Otis liên tục xuất hiện.

Tục ngữ có câu, một ngày trên trời bằng một năm ở nhân gian, một giấc ngủ của gấu bắc cực bằng một tháng của loài người.

Trong lúc hai người ngủ, thời gian lẳng lặng trôi qua cực nhanh.

Trong lúc ngủ tất nhiên không phải không có lúc tỉnh lại.

Otis có tỉnh hai lần, thấy Kiều Thất Tịch còn đang ngủ, xung quanh cũng không có gì nguy hiểm, nó bèn liếʍ liếʍ đầu nhóc gấu, rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Cái này cũng giống như sự khác nhau giữa việc nuôi con và không nuôi con vậy, có con thì ngay cả khi ngủ say cũng sẽ giữ một phần chú ý đến nhóc con của mình.

Lúc mới bắt đầu giấc ngủ, hai chú gấu bắc cực không có dính sát rạt nhau vì mùa hè quá nóng, nhưng càng về sau, khi Cực Dạ tiến đến, nhiệt độ giảm xuống, hai người liền tự nhiên ôm lẫn nhau.

Otis ôm từ phía sau Alexander, dù đã trưởng thành, ôm Alexander vẫn có cảm giác mềm mại.

Ha, bởi vì thịt nhiều.

Alexander-may-mắn sau khi tỉnh lại thì phát hiện trời đã tối.

Từng vì sao treo cao trên bầu trời, lấp lánh như đang nháy mắt với cậu.

Alexander một mặt còn đang buồn ngủ, một mặt nhớ lại hùng tâm tráng chí của của bản thân trước đây. Nó dường như đang nói, muốn một lần nữa đảm nhiệm trọng trách dẫn đường về.

Cậu dò đầu ra bên ngoài quan sát, ui cha, trên mặt nước có thật nhiều sương mù, trông khủng bố quá đi.

Thôi thôi, chỉ cần cậu bỏ cuộc đủ nhanh, thất bại sẽ không bắt kịp cậu.

Chỉ là, trong lòng có một giọng nói, nhóc gấu, mi có thể làm được.

Nhóc gấu – đã lấy lại hùng tâm, đạp tỉnh Otis.

"Ngao.."

Tuyết sắp rơi rồi, chúng ta về nhà chưa?

Otis lười biếng nhìn ra bên ngoài, lại ôm đầu tiếp tục ngủ.

Kiều Thất Tịch dịch ra ý của bạn trai mình là: Không phải còn chưa rơi sao?

Được được được, vậy anh ngủ tiếp đi.

Thừa dịp bạn trai ngủ nướng, Alexander ngậm thùng đi ra biển.

Bé Vàng mấy năm nay theo hai chú gấu bắc cực vào Nam ra Bắc, trông vẫn rất tốt, đúng là hàng chất lượng.

Alexander bỏ cá mình bắt được vào thùng, gom đầy một thùng liền cao hứng ngậm trở về nhà đá.

Tặng cho bạn trai sau giấc ngủ say một món quà surprise, mong là anh í thích.

Otis ngửi được mùi cá liền mở mắt, đi ra duỗi người.

Khi nhận được món quà từ Kiều Thất Tịch – một thùng cá biển đầy ắp – nó nhìn chằm chằm một lúc lâu, như là đang muốn hỏi: Tặng cho anh hả? Thật chứ?

Vẻ mặt dại ra trông cực kỳ đáng yêu.

Kiều Thất Tịch: Vâng, vâng, vâng~

Là tặng cho anh đó, mau ăn thử đi.

Ngủ say hơn một tháng, hiện tại cái bụng của Otis rỗng tuếch, nó không thể nào từ chối phần món ngon này, nhưng nó không đυ.ng vào thùng cá biển trước mà lại nhào sang Alexander, ôm cậu vui vẻ lăn lông lốc trên bờ cát.

Cứ như thể sau khi tỉnh dậy, đồ ăn không phải là thứ quan trọng nhất, mà là ôm ấp chán ngán với nhóc gấu mới phải việc chính.

Kiều Thất Tịch có thể cảm nhận sự nhiệt tình của Otis rất rõ.

Sau một hồi vui vẻ, lại vẫn chưa tới lúc ăn cá.

Otis bình tĩnh lại, cẩn thận liếʍ láp nhóc gấu mới vừa đi ra biển về.

Bộ lông của nhóc gấu ướt sũng, cần phải liếʍ sạch, ngay cả những bộ phận nhạy cảm, ví dụ như đôi mắt, cũng cần phải chăm sóc.

Otis liếʍ một lượt những nơi cần chú ý của nhóc gấu.

Rốt cuộc, sau khi mọi thứ đều đã hoàn tất, không còn việc gì khác nữa, thì Otis mới nhìn sang thùng cá, sung sướиɠ cắn lấy một con, ăn một cách ngon lành nhưng vẫn rất văn nhã.

Nó ăn, Kiều Thất Tịch ngồi xem, trong lòng vui vẻ hết chỗ nói.

"Ngao!" Nhóc gấu kêu lên một tiếng mềm mại, trong lòng thầm nghĩ, thấy không Otis, thật ra em cũng mạnh mẽ giống như anh.

Cho nên, xin đừng lo lắng khi thấy bạn trai mình đi săn một mình nữa nhé.

[Thảo Luận - Góp Ý] Các Truyện Edit Của Rùa Rabu