Chương 15: Tuyết

Sau nửa ngày lăn lộn với đủ mọi tư thế khắp nhà, cuối cùng hai người dừng lại trên giường của Tuyết.

Dương dựa lưng vào đầu giường, vuốt ve mái tóc đỏ dài óng ả của Tuyết.

Tuyết nằm gối cằm lên ngực Dương, dùng móng tay vẽ bâng quơ lên vòm ngực rắn chắc của hắn.

Tuyết nhìn Dương, ngồi dậy, nheo mắt, bóp nhẹ cằm Dương xoay sang hai bên ngắm nghía: “Thật không thể tin được, đẹp trai thế này mà hôm nay mới là lần đầu tiên của anh sao?”

“Em vẫn nghĩ anh ngủ với người sói hả? Không có mà. Trước đây anh sống với mẹ, đâu có biết yêu đương gì.” – Dương ba phần oan ức, bảy phần bất lực.

Tuyết bĩu môi, cô tin Dương chưa từng có ai khác ngoài cô nhưng vẫn nói: “Đàn ông các anh không tin được.”

“Em nói thế để không phải chịu trách nhiệm đúng không? Không biết đâu, em lấy đi lần đầu tiên của người ta, em phải chịu trách nhiệm.” – Dương bắt chước giọng điệu của mấy cô gái trên phim hắn thường xem, vờ khóc lóc.

“Anh xem phim quá 180 phút/ngày rồi đấy.”

“Em phải chịu trách nhiệm với người ta.” – Dương cầm tay Tuyết lắc qua lắc lại uất ức.

“Rồi rồi, thì chịu trách nhiệm. Không lại bảo em là bà già háo sắc chơi xong rồi bỏ.”

Dương cười rồi ngại ngùng hỏi: “Em… không phải lần đầu đúng không?”

Tuyết khiến hắn phát điên, chắc chắn cô có thừa kinh nghiệm.

“Tất nhiên rồi, em hơn anh mấy trăm tuổi, sao có thể là lần đầu của em được.”

“Lần đầu của em… với ai vậy?” – cũng như bao kẻ khác, Dương không tránh khỏi tò mò, còn có cả sự ghen tị.

Dương cứ sợ Tuyết sẽ không vui nhưng cô lại thản nhiên đáp: “Với chồng em.”

“Chồng em? Vậy là mình đang nɠɵạı ŧìиɧ hả?” – Dương ngồi bật dậy, hốt hoảng.

Hắn chợt nhớ lại Tuyết thường xuyên ôm điện thoại vừa nhắn tin vừa cười, hôm sinh nhật còn ra chỗ khác nghe điện thoại.

“Sao? Sợ à? Lúc em bảo dừng lại thì anh nói trừ khi chết cơ mà. Sao giờ đã sợ rồi?” – Tuyết cười trêu chọc.

“Lúc đó… chuyện này… chuyện này khác. Đây là vấn đề đạo đức.” – Dương hoang mang, hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nɠɵạı ŧìиɧ với vợ của người khác.

Tuyết nép vào người Dương, để bầu ngực trần căng tràn mềm mại của mình tiếp xúc với vòm ngực rắn chắc nóng rực của hắn, cô vòng tay ôm cổ hắn, đặt cằm lên vai Dương thì thầm khêu gợi: “Thế giờ biết em có chồng rồi, có muốn dừng lại không?”

Dương cắn rắng, hít sâu, cố kìm nén bản năng, mãi mới suy nghĩ được: “Em ly hôn được không?”

“Được thì sao mà không thì sao?” – Tuyết cắn nhẹ tai Dương khıêυ khí©h rồi hôn lên vai, lên cổ hắn.

Dương nhắm mắt cố kiểm soát bản thân nhưng khi Tuyết chạm vào yết hầu thì Dương lập tức giữ hai vai cô, đẩy ra.

“Nếu được anh sẽ chờ đến khi em ly hôn, còn không thì…”

“Thì sao?”

“Nếu em muốn nhưng không thể ly hôn, anh sẽ giải quyết chồng em.” – Dương bối rối – “Ừ, gϊếŧ thêm một ma cà rồng, nếu em cho phép. Còn nếu em không muốn ly hôn… anh… anh… anh cũng không biết nữa.” – Dương lắc đầu.

“Em không ly hôn được, cũng không muốn ly hôn.” – Tuyết.

Dương đần người ra khiến Tuyết không nhịn được bật cười: “Vì chồng em chết rồi.”

“Hả? Chồng em chết rồi?” – Dương vừa mừng rỡ vừa hoang mang.

Tuyết gật đầu.

“Thế người em hay nhắn tin cùng là ai?” – vẫn còn người này nữa.

Tuyết cau mày: “À, con trai em.”

“Con trai em? Em bảo ma cà rồng không có con được mà. Em lấy chồng có con trước khi thành ma cà rồng à?” – Dương đi hết từ hoảng hốt này đến bất ngờ khác.

“Nó là con trai nuôi của em, à không, con trai nuôi của chồng em mới đúng.”

Tuyết thở dài: “Cũng may ma cà rồng không thể có con, nếu không em không biết sẽ đối xử với nó thế nào nữa.”

“Sao thế?”

“Mẹ em chưa từng yêu thương em nên nếu có con em không biết sẽ phải yêu thương nó như thế nào.”

Dương vòng tay ôm Tuyết vào lòng: “Kể anh nghe đi!”

Tuyết “haiz” một tiếng, kể cho Dương nghe quá khứ của mình: “Ngày xưa, mẹ em là người xinh đẹp nhất vùng, cha em cưỡиɠ ɧϊếp bà ấy, bà ấy mang thai em nên phải lấy cha em. Vì mẹ em quá xinh đẹp nên cha luôn ghen tuông lo sợ, chỉ cần bà ấy cười với người ta một cái thôi là cha sẽ ghen, đánh chửi mẹ. Nghe nói trước đây cha em nhiều tiền lắm nhưng sau khi lấy mẹ em thì ông ấy ăn chơi đổ đốn nên của cải trong nhà cứ thế dần cạn kiệt. Và ông ấy đổ lỗi cho mẹ em, bảo mẹ xúi quẩy nên mới khiến ông ấy tán gia bại sản, ông ấy lại càng được cớ để đánh chửi hành hạ mẹ. Năm em tám tuổi, cha lộn cổ xuống ao chết. Em cứ nghĩ ông ấy chết rồi, mẹ được giải thoát thì bà ấy sẽ yêu thương em nhưng không, cứ nhìn em là mẹ sẽ nhớ đến cha, đến kẻ khiến cuộc đời bà ấy khổ sở nên mẹ lúc nào cũng lạnh lùng với em, bà chưa từng cười cũng chưa từng khóc vì em.”

Tuyết áp má vào vòng tay ấm áp của Dương: “Ngày em bị cắn, mẹ bảo em đợi, bà ấy sẽ về gọi người đến giúp nhưng mẹ không quay lại, bà ấy gọi dân làng đến gϊếŧ em.”

“Hả?” – Dương bị bất ngờ, ôm Tuyết chặt hơn – “Sau đó thì sao?”

“Em bỏ chạy vào rừng sâu, trốn chui trốn lủi một thời gian rồi gặp được Lan, một ma cà rồng từng là thầy thuốc. Lan cưu mang em, dạy em y thuật, bọn em cùng nhau điều chế ra loại thuốc khiến ma cà rồng sợ máu mà em cho anh vào ngày đầu mình gặp nhau ấy. Lan tốt với em lắm, luôn quan tâm chăm sóc em, cô ấy dịu dàng, yêu thương em giống như một người chị gái vậy. Đó là khoảng thời gian yên bình nhất trong đời em, em đã nghĩ mẹ không thương mình cũng không sao vì giờ đã có người xem em như người thân rồi.”

“Vậy giờ Lan đâu rồi?” – Dương hôn lên tóc Tuyết, hỏi cô.

“Chết rồi.” – giọng Tuyết buồn hẳn – “Bọn em đang sống cùng nhau yên ổn thì con người bắt đầu khai thác rừng. Lan tốt bụng cứu một người bị thương nhưng rồi hắn ta lại dẫn người đến gϊếŧ Lan, phá rừng, đốt nhà của bọn em. Em gϊếŧ sạch đám người đó rồi lại chạy trốn, trốn mãi trốn mãi rồi em gặp chồng em - vua của ma cà rồng.”