Vài hôm sau, khi những vết thương cũ trên người Dương đã lành hết, hắn chính thức thách đấu Nga và Việt.
“Nếu thắng thì muốn gì đây người mới?” – Nga hỏi.
“Tất cả mọi thứ của hai người.”
Việt vừa nghe xong thì cười như điên, nụ cười điên dại khiến kẻ khác rợn người. Đúng là kẻ có thể chế ngự được Hoàng chó điên thì phải điên hơn cả hắn.
Nga cũng cười kinh kỉnh coi thường.
Chỉ có Tuyết là không tỏ thái độ, chờ đợi màn combat.
“Lên đi.” – Nga nói.
Trận đấu diễn ra vô cùng cam go, hai đối thủ cân tài cân sức, Nga vừa đánh được một đòn thì ngay sau đó cũng bị Dương phản công. Trận đấu mãi không kết thúc, Nga bắt đầu sốt ruột chuyển hẳn sang tấn công chứ không vừa công vừa thủ nữa mặc kệ bản thân có bị thương. Tốc độ là sức mạnh của Nga nhưng cố công khiến Nga trúng đòn nhiều nên tốc độ bị giảm đi. Dương nhân ngay cơ hội đó túm lấy cổ Nga giơ lên cao.
“Nhận thua đi.” – móng vuốt của Dương đặt ngay mạch máu của Nga, chỉ cần động thêm một chút là cô sẽ đứt cổ.
Nga không tin nổi mình lại thua một con sói mới đến nhưng thực tế là cô đang nằm trong tay Dương rồi.
Cực chẳng đã Nga đành phải nói: “Chị Tuyết, em thua rồi!”
Dương nghe được câu này liền thả Nga ra.
Tuyết vỗ vai an ủi Nga, cô đúng là có những học trò xuất sắc mà.
Mấy hôm trước Dương theo Tuyết về nhà, nghĩ đến việc Việt muốn trả thù cho đàn em nên Tuyết đã huấn luyện đặc biệt cho Dương.
Nga là do một tay Tuyết dạy dỗ, Dương luyện tập với Tuyết nhiều chắc chắn sẽ qua được cửa Nga nhưng Việt thì lại khác. Nếu đấu tay đôi chưa chắc Việt đã thua Tuyết, nếu không phải Tuyết từng cứu mạng Việt thì Việt đã không trung thành với Tuyết đến giờ. Cũng chính vì vậy mà Tuyết không biết rõ nếu đấu hết sức thì mình hay Việt sẽ thua. Tuyết chỉ có thể cho Dương biết những chiêu thức mà Việt thường dùng, ít ra có chuẩn bị mà ra sân vẫn hơn là không biết gì.
Kết quả đúng như mọi người dự đoán, Dương gặp bất lợi nhiều hơn.
Nếu Dương bị đánh năm lần thì chỉ đánh trả lại được hai lần, hơn nữa mỗi đòn Việt ra đều rất nặng tay, dù không chết nhưng cũng phải mất rất lâu mới có thể hồi phục, còn Dương thì độ nặng nhẹ khi ra tay còn tùy may rủi.
Mỗi lần Việt ra tay là tim Tuyết đều run rẩy nhưng cô phải cố không thể hiện ra ngoài.
Nga ở bên cạnh xem thì sướиɠ đã đời, hò reo cổ vũ vì có người trả thù thay mình.
Dương lại gặp bất lợi, ăn đòn liên tiếp từ Việt, mà toàn là đấm vào mặt.
“Ôi trời, phí cái gương mặt đẹp trai này quá nhỉ. Tuyết thích mày chẳng qua cũng vì cái mặt này thôi, một con cẩu đẹp mã.” – Việt nhăn nhở công kích Dương.
Dương nhổ máu trong miệng ra, cười khẩy: “Nhắc đến chó thì tao lại nhớ đàn em của mày đấy. Hoàng chó dại phải không nhỉ? Nó là chó dại, thế thì mày là chó điên à?”
“Thằng chó này, mày còn dám nhắc đến em tao!” – Việt điên lên xông vào đấm Dương túi bụi.
Tuyết không giữ được bình tĩnh nữa, rướn người lên trước, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
Ấy vậy mà Dương không hề tránh, cứ để Việt đánh mình.
Đến lúc Việt mỏi tay rồi, cú đánh chậm lại, Dương mới dùng tay mình chặn nắm đấm của Việt.
Lúc này mặt mày Dương đã sưng húp, mắt không mở nổi nữa.
“Mày biết… lúc Tuyết nghe tao kể… tao kể tao gϊếŧ Hoàng chó dại… Tuyết đã nói… đã nói gì không?” – Dương thều thào, thở không ra hơi.
“Tuyết bảo… bảo nó… là con chó dại… không biết kiểm soát… bản thân. Chết rồi… càng đỡ… đỡ lo.”
Vì Dương cứ vừa thở vừa nói nên Việt phải căng tai tập trung nghe.
Nhân lúc Việt mất cảnh giác, Dương lao tới cắn cổ Việt, cùng lúc dùng cả mười móng vuốt xiên vào cổ Việt muốn lôi đầu Việt ra.
“Dừng lại!” – Tuyết hét lên.
Lời Tuyết làm Dương lưỡng lự trong giây lát nhưng chỉ một cái chớp mắt buông lỏng đó thôi đã đủ để Việt phản công, thoát ra khỏi móng vuốt của Dương, còn đạp cho Dương một cái bay ra xa cả mét.
Cả Tuyết và Nga cùng lúc lao tới. Tuyết kéo Dương ra xa còn Nga bảo vệ Việt.
“Đủ rồi. Dừng lại ở đây thôi.” – Tuyết lên tiếng đanh thép.
“Em biết anh không phục nhưng nếu vừa nãy chị Tuyết không lên tiếng thì giờ anh đã bay đầu rồi.” – Nga giữ Việt lại, cổ Việt bê bết máu.
“Lần này coi như hòa đi.” – Tuyết nhìn Việt rồi nhìn Dương.
Vốn là phương án giải quyết hòa bình nhưng cả Việt và Dương lại đều thích hơn thua.
Dương hít vào lấy hơi, chưa kịp lên tiếng thì Việt đã nói trước: “Hòa cái con khỉ khô. Thua thì thua, ông đây nhận. Lần này tao thua nhưng lần sau thì không đâu. Có giỏi mai đấu tiếp.”
“Được rồi anh.” – Nga kéo Việt đi.
“Nhớ đấy, kiểu gì tao với mày cũng phải đấu thêm lần nữa.” – Việt đã đi xa rồi vẫn còn cố ngoái đầu nói lại.
Dương thở phì phò, mãi mới nói nên câu: “Tao thắng là được rồi, ai rảnh đấu lại.”
Tuyết nghe xong muốn cười mà không nổi.
Cô đỡ Dương dậy, hỏi: “Sao rồi?”
“Uống được không ít máu của nó rồi, không chết được.” – Dương nói rồi đứng thẳng người, vươn vai, chứng minh cho Tuyết xem.
Lúc này Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm: “Về thôi.”