Mùi thơm thoang thoảng xen lẫn mùi rượu hòa quyện vào nhau, trong chốc lát đã nhiễu loạn trái tim cô.
Đối mặt với sự tới gần của hắn, Thư Vãn có chút không biết làm sao, cô theo bản năng di chuyển về phía cửa xe.
Nhưng bên trong xe quá chật hẹp, cô chỉ dịch chuyển hai cái, sau lưng đã dán vào cửa.
Quý Tư Hàn một tay chống lên cửa sổ xe, đem cô nhỏ gầy ôm vào trong ngực.
Đôi mắt hoa đào lạnh như tuyết kia, nhàn nhạt quét mắt nhìn cô một cái, rơi vào trên sợi dây chuyền kim cương trên cổ.
Một lúc lâu sau, bên tai truyền đến tiếng cười khinh miệt, "Xem ra tân kim chủ đối với cô cũng không tệ lắm.”
Hắn rất ít khi cười, phần lớn thời gian đều là mặt lạnh.
Nhưng nụ cười này so với lúc mặt lạnh còn đáng sợ hơn.
Thư Vãn muốn giải thích, nhưng ba chữ "tân kim chủ" lại khiến cô trầm mặc.
Từ lúc Lâm Trạch Thần giới thiệu cô là người phụ nữ của anh ta, lời giải thích đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Quý Tư Hàn thấy cô không nói lời nào, cũng không giải thích, thần sắc chợt tối sầm lại.
Anh giơ bàn tay thon dài xinh đẹp lên, sờ từ gò má cô ra sau tai.
Đầu ngón tay lạnh lẽo, Thư Vãn nhịn không được rùng mình một cái.
So với cảm giác buồn nôn Lâm Trạch Thần mang đến, Quý Tư Hàn chạm vào khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Một loại không khí căng thẳng ép tới mức cô không thở nổi.
Sau khi ngón tay xuyên qua tóc cô, Quý Tư Hàn chế trụ gáy cô, kéo cô đến trước mắt mình.
Hắn hạ giọng lạnh giọng hỏi: "Hai người ngủ lúc nào, ngủ mấy lần rồi?”
(Nam chính đúng bị thần kinh rồi, bao giờ mới ngược nam chính, trời ơi tớ muốn ngược nam chính.)
Hơi thở của đàn ông, theo khoảng cách xộc vào mũi cô.
Trái tim Thư Vãn không ngừng tê dại, ngay cả thân thể cũng mềm nhũn.
Cô thầm mắng mình không có tiền đồ, vội vàng quay đầu tránh đυ.ng vào anh, người đàn ông lại đột nhiên khống chế cổ cô.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vết hôn trên cổ cô, thanh âm cơ hồ lạnh đến tận xương tủy: "Hai người vừa mới làm?"
Sắc mặt Thư Vãn trắng bệch, vội vàng giơ tay lên, che lại nơi bị Lâm Trạch Thần hôn: "Không có, chúng tôi chưa từng làm gì cả.”
“Cô cảm thấy tôi sẽ tin sao?”
Ánh mắt hắn nhìn cô, tựa như đang nhìn một người chết, lạnh đến mức khiến người ta sợ hãi.
Thư Vãn không ngừng run rẩy, nhưng vẫn cố gắng giải thích, "Mặc kệ anh có tin hay không, tôi chưa từng làm với anh ta.”
“Vậy sao?”
Quý Tư Hàn nở nụ cười lạnh lẽo gượng gạo: "Có làm hay không, kiểm tra một chút sẽ biết.”
Hắn đột nhiên kéo lễ phục của cô ra.
Thư Vãn kinh hô một tiếng, ôm chặt hai tay che thân thể mình.
Còn chưa kịp hỏi hắn muốn làm gì, hắn đã xé rách quần cô.
Cơ hồ trong nháy mắt, dưới thân đã bị đẩy ra, động tác vừa nhanh vừa tàn nhẫn.
Không được phép đã bị xâm phạm, Thư Vãn đau đến cả người phát run.
Cô nắm lấy bả vai Quý Tư Hàn, tức giận mắng hắn là một tên khốn kiếp.
Quý Tư Hàn dường như không nhận ra, ngón tay thon dài không ngừng thăm dò cái gì đó.
Quý Tư Hàn, anh có bệnh hay không, mau buông tôi ra!
Thư Vãn vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, dùng sức nắm lấy bả vai hắn, móng tay ghim vào sâu trong da thịt nhưng hắn cũng không chịu buông tay.
Sắc mặt cô ửng đỏ, chỉ có thể cắn răng quay đầu lại, thấy trợ lý Tô không lên xe, lúc này mới tìm về chút tôn nghiêm.
Nhưng theo thời gian động tác của hắn càng hung ác, Thư Vãn lại càng cảm thấy xấu hổ.
Quý Tư Hàn, rốt cuộc anh muốn làm gì!
Cô tức giận đến phát điên, trên khuôn mặt bạc tình lạnh lẽo của hắn, lại không có bất kỳ biểu tình nào.
Động tác vội vàng thô bạo, phảng phất không phải đang làm chuyện xấu hổ, mà là đang nghiệm chứng cái gì đó.
Thư Vãn chịu đựng đau đớn khó chịu, ngước mắt đánh giá thần sắc của hắn, sắc mặt xanh mét, mày kiếm nhíu chặt, giữa hai lông mày cũng ẩn chứa sự phẫn nộ.
Lúc hắn tức giận chính là dáng vẻ này, trước kia cô sẽ rất sợ hãi hắn như vậy, nhưng bây giờ, cô có chút không hiểu rõ hắn...
“Quý Tư Hàn.”
Thư Vãn gọi một tiếng, người đàn ông lại không có phản ứng, vẫn cố chấp như cũ, kiểm tra đi kiểm tra lại.
Cô đè tay anh lại, nhắc nhở: "Đừng quên, là anh không cần tôi nữa, nếu đã không cần thì đừng chạm vào tôi!"
Giọng nói của cô rất lạnh, giống như núi tuyết mùa đông giá rét, khiến bàn tay thon dài hơi dừng lại.
Khi hắn ngước mắt lên, đuôi mắt đỏ tươi, như ngọn lửa dưới địa ngục thiêu đốt lòng người.
“Bán cho Lâm Trạch Thần nên không cho tôi đυ.ng vào?”
Giọng nói của hắn rất êm tai, thanh thúy dễ nghe, rất có từ tính.
Nhưng lời hắn nói ra, cũng khó nghe đến cực điểm.
Một chữ "bán", đem tôn nghiêm của cô giáng xuống bùn đất.
Cô từng bán mình cho hắn, cho rằng không dùng một xu nào của hắn, sẽ khiến hắn thay đổi ấn tượng.
Lại không nghĩ tới ở trong mắt hắn cô chỉ là một cô gái tùy ý mà thôi.
Trong lòng Thư Vãn giống như bị kim đâm, đau nhói, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy bỗng nhiên nở nụ cười.
“Quý tổng.”
Cô dùng hai tay ôm lấy cổ của hắn, ý cười dịu dàng nói: "Anh ta mua tôi, đương nhiên cũng không muốn để cho người khác chạm vào, đây là quy củ anh dạy tôi, chẳng lẽ anh đã quên?"
Sắc mặt Quý Tư Hàn có chút âm trầm, "Cô nói cái gì?”
Thư Vãn hơi ngẩng cằm lên, ghé vào tai anh, nhẹ giọng nói: "Tôi nói, thật ra tôi vừa lừa anh, tôi và Lâm tổng đã sớm làm, tối hôm qua làm ba lần, hôm nay hai lần, hiện tại tôi đã là người phụ nữ của anh ấy, kính xin Quý tổng đừng xằng bậy.”