Chương 17: Thư tiểu thư, Quý tổng tìm cô

Nghe Thư Vãn nói có thể giúp anh ta lấy được hạng mục, Lâm Trạch Thần nhất thời hứng thú.

Hạng mục Thành Tây tháng sau bắt đầu đấu thầu, lão gia tử nói nhà họ Lâm nói chỉ cần hắn có thể lấy được hạng mục này thì sẽ giao vị trí người thừa kế cho hắn.

Nhưng lần này đối thủ cạnh tranh là Cố thị đến từ đế đô, đây chính là xí nghiệp đứng đầu số một số hai trong nước, nếu muốn đánh bại Cố thị trong lĩnh vực chuyên nghiệp là khó khăn rất lớn, lúc này hắn mới muốn thông qua cách lấy lòng Quý Tư Hàn để giành được hạng mục này.

Nhưng Quý Tư Hàn lại quá khó.

Lần này nếu không nhờ Quý Lương Xuyên hỗ trợ giới thiệu, ngay cả người cũng không gặp được.

Cho nên muốn lấy lòng Quý Tư Hàn, gần như khó lên trời.

Nếu Thư Vãn có thể giúp anh ta lấy được hạng mục, đương nhiên là tốt nhất, nhưng mà...

Hắn có chút nghi hoặc hỏi Hướng Thư Vãn: "Nếu trong tay em có nhược điểm của Quý Tư Hàn, vậy sao không uy hϊếp hắn để thượng vị?"

Thư Vãn vội vàng nói: "Ai nói tôi không có, tôi từng uy hϊếp, tôi nói muốn làm bạn gái hắn, nhưng hắn không đồng ý.”

Lâm Trạch Thần híp mắt nhìn cô: "Anh ta không đồng ý yêu cầu của cô, cô đi uy hϊếp anh ta cũng vô dụng.”

Thư Vãn thề son sắt nói: "Lần này nếu anh ta không đồng ý, tôi sẽ gửi video cho Ninh đại tiểu thư.”

Lâm Trạch Thần hơi nhíu mày: "Em vì không muốn tôi chạm vào em nên mới đề nghị như vậy.”

“Đúng vậy.”

Vẻ mặt Thư Vãn thản nhiên: "Tôi đã nói với anh rồi, tôi không có cách nào thân thiết với người tôi không yêu, nếu tôi yêu một người sẽ tự chủ động, giống như đối với Quý tổng vậy, nhưng Lâm tổng lại chờ không được, em lại không muốn bị anh chơi, cũng chỉ còn cách này mà thôi.”

Lâm Trạch Thần cho rằng sau khi cô bị mình vạch trần tâm tư, sẽ lựa chọn giải thích, lại không nghĩ tới cô trực tiếp thừa nhận, điều này khiến Lâm Trạch Thần có chút kính trọng.

Muốn nói mấy ngày trước cô xảo diệu thuyết phục anh ta, để cho anh ta cảm thấy cô là một người thông mình thì hôm nay cô lại làm cho hắn có chút bội phục.



Hắn vốn tưởng rằng Thư Vãn đối với tiền tài, quyền thế không có tâm tư gì, lại không ngờ thứ người ta coi trọng là người thừa kế Quý thị.

Khó trách đối với hắn không có hứng thú gì, hóa ta tâm tư người ta đặt ở nơi cao hơn mình.

Bất luận là đầu óc, dã tâm, thủ đoạn, hay là đánh cờ, hòa giải, người phụ này đều rất lợi hại.

Nói không chừng giao cho cô, thật đúng là có thể giúp anh ta lấy được hạng mục Thành Tây, chỉ là......

Lâm Trạch Thần bắt lấy cằm Thư Vãn, bảo cô quay đầu nhìn về phía mình, "Nếu em làm hỏng, tôi sẽ để các anh em luân phiên chơi bạn thân của em.”

Anh biết Kiều Sam Sam là điểm yếu của Thư Vãn, chỉ cần Kiều Sam Sam còn sống, Thư Vãn vĩnh viễn phải nghe lời mình.

Trái tim Thư Vãn, tức giận đến run rẩy, cô cắn răng nói, "Anh yên tâm đi.”

Lâm Trạch Thần lúc này mới buông cô ra, hơi có chút đáng tiếc nói: "Vốn là muốn cùng em ân ái sau đó lại chơi mấy trò kí©h thí©ɧ. Nếu hiện tại em đã bài xích như vậy, vậy thì tạm quên chuyện này đi, chờ em cầm hạng mục về chúng ta lại chậm rãi trao đổi tình cảm..."

So với việc cùng nữ nhân chơi đùa, anh ta càng muốn vị trí người thừa kế Lâm thị.

Chỉ cần Thư Vãn có thể lấy được hạng mục Thành Tây, anh ta nguyện ý chờ cô yêu mình lại chạm vào cô.

Nghĩ Thư Vãn sớm muộn gì cũng là của mình, Lâm Trạch Thần cũng không còn lưu luyến không rời nữa.

Anh ta ôm cô hôn một cái, rồi đứng dậy rời đi.

Thấy anh ta đi rồi, Thư Vãn quỳ rạp trên mặt đất, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm thật sâu.

Cô vịn sô pha, chậm rãi đứng lên, cả người đều run rẩy phát lạnh.

Không biết là bị Lâm Trạch Thần dọa, hay là bị Quý Tư Hàn dày vò, tóm lại trái tim của cô đều sắp hít thở không thông.

Tay cô run rẩy lấy thuốc từ trong túi ra uống vài viên thuốc bình ổn trái tim, mới cố gắng chống đỡ thân thể rời đi.

Đang là mùa đông khắc nghiệt, gió lạnh thấu xương, cô còn mặc lễ phục mỏng manh.



Nhưng cô lại không cảm thấy lạnh, cô giống như tượng điêu khắc đi từng bước một về nhà.

Tô Thanh đứng cách đó không xa, bỗng nhiên chạy đến trước mặt chặn đường đi của cô.

Tô Thanh từ trong xe đi ra, tới trước mặt Thư Vãn, cung kính nói: "Thư tiểu thư, Quý tổng tìm cô.”

Thư Vãn làm như không nghe thấy, lạnh mặt, tiếp tục đi về phía trước.

Tô Thanh đành phải ngăn cô lại, "Thư tiểu thư, cô biết tính tình Quý tổng, không thể đắc tội được.”

Đúng vậy, cô chỉ là một cô nhi, làm sao đắc tội được với một người quyền thế ngập trời như Quý Tư Hàn.

Cô không nghe lời hắn, kết cục cuối cùng là gì, chỉ sợ so với Lâm Trạch Thần còn khó đối phó hơn.

Thư Vãn buông tha giãy dụa, ngoan ngoãn lên xe...

Sau khi ngồi xuống, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông ngồi ở ghế sau.

Hắn mặc âu phục quý giá, đeo đồng hồ trị giá ngàn vạn, ngồi xe sang trọng số lượng có hạn, cả người thoạt nhìn cao quý vô cùng.

Mà cô, một thân rượu đỏ, dính dính lại khó ngửi, ở trước mặt anh, tựa như một tên hề nhảy nhót.

Thân phận chênh lệch như vậy, một giây cô cũng không muốn ở lại.

Cô lạnh lùng hỏi: "Quý tổng, có chuyện gì thì nói mau, tôi còn phải vội về nhà.”

Cô ở trước mặt hắn, cho tới bây giờ đều ngoan ngoãn khéo léo, rất ít khi dùng loại ngữ khí này nói chuyện với hắn.

Quý Tư Hàn hơi nghiêng đầu, ánh mắt thâm thúy âm trầm, giống như có thể chụp lấy trái tim cô, khiến người ta kinh hãi.

Thư Vãn theo bản năng tránh đi tầm mắt, hắn bỗng nhiên tiếng sát lại gần...