Chương 9: Chưa đến lúc

“Tôi không đi!”

Hai bố con thờ ơ nhìn dáng vẻ phản đối của Will, sau đó không thèm để ý đến cậu bé nữa mà tiếp tục nói.

“Daddy, con muốn chơi đu quay ngựa gỗ.”

“Được, chúng ta đi chơi cái đó thôi.”

Tri Lâm bế Will lên, nói nhỏ vào tai cậu bé: “Khi nào đi chơi về mẹ sẽ dẫn con đi nhà sách, đến lúc đó thì con muốn mua sách gì cũng được.”

Will không có năng lực kinh tế cảm thấy không thể tin được, hô lên: “Really?”

Sau khi Diệc Phi dụ dỗ được Lyly để cô bé ngoan ngoãn xem phim hoạt hình thì đi lên sân thượng vẫy tay với Tri Lâm.

Tri Lâm thấy vậy thì thả Will xuống rồi ngồi xuống nói với cậu bé: “Con mau đi xem phim hoạt hình với em gái đi, nếu không thì… Lời hứa sẽ mất hiệu lực.”

“Con biết rồi.”

Nhìn thấy Tri Lâm xoay người đi về phía Diệc Phi thì nụ cười trên khuôn mặt của Will cũng biến mất, khuôn mặt lạnh dần. Xem ra cậu bé không có cách nào để ngăn cản được rồi.

Cần phải thay đổi chiến lược!

Tri Lâm nhíu mày nhìn chằm chằm vào Diệc Phi. Diệc Phi đóng cửa kính lại cẩn thận, sau đó ôm eo Tri Lâm, dịu dàng nói: “Honey à, em nên bớt nghe lời của thằng nhóc ấy đi.”

“Anh Hách, hành động của anh…”

Diệc Phi áp vào một bên má của Tri Lâm, anh ngửi thấy mùi sữa tắm trên người cô, khẽ nói: “Honey, cho anh ôm một chút.”

Tri Lâm nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Will ở bên ngoài thông qua lớp cửa kính thì đẩy nhẹ Diệc Phi ra, nói: “Will đang nhìn kìa.”

“Honey...”

Will đẩy cửa ra, đôi mắt lạnh lùng trừng Diệc Phi đang đứng ở ngay cửa.

Cậu bé ra vẻ không để ý đến Diệc Phi đứng đó, đi thẳng đến trước mặt Tri Lâm nói: “Mẹ, chúng ta đi thôi.”

Tri Lâm bế Will lên, gật đầu đồng ý. Nhìn thấy bóng dáng Tri Lâm dần dần nhỏ lại rồi biến mất, Diệc Phi cảm thấy không nỡ, thầm mắng thằng nhóc này dám gài bẫy bố nó!

Bốn giờ chiều, Diệc Phi lái xe ô tô từ công ty đến đón Tri Lâm và hai đứa bé.

Ở trên xe, từ đầu đến cuối Will vẫn luôn đeo chiếc balo trên vai, trưng ra vẻ mặt không thoải mái, đôi mắt đen láy trừng Diệc Phi. Đến khi chuẩn bị xuống xe, Tri Lâm nhìn sang Will, lúc này cậu bé mới chịu thôi cái ánh mắt lạnh lùng, gian xảo đó đi.

Diệc Phi nhìn thấy Lyly ngồi trên con ngựa trắng ở bên đu quay ngựa gỗ, cô bé vừa thấy anh thì không ngừng vẫy tay, hét lên: “Daddy.”

Diệc Phi cũng vẫy tay đáp lại cô bé rồi chạy tới. Trong lúc bố và con gái đang chơi đùa vui vẻ thì Tri Lâm dắt Will đến nhà sách ở kế bên công viên.

Tháng năm ở Moscow, làn gió mát mẻ của mùa hè từ từ thổi, xuyên qua cửa kính, dường như còn có thể xuyên qua lớp quần áo thổi vào tận bên trong.

Ở bên ngoài khách sạn tư nhân, Tri Lâm vẫy vẫy tay với Diệc Phi rồi thong thả đi tới chỗ anh, hỏi: “Hôm nay chúng ta sẽ đi đâu?”

Diệc Phi nắm tay Lyly cũng chậm rãi đi tới, đáp: “Đi ăn món ngon.”

Sau đó bọn họ đến một nhà hàng ở Moscow, gọi món trứng cá muối Moscow, cá chua lạnh, bánh mì lúa mạch đen, súp cải ngồng đỏ Moscow.

Diệc Phi dịch cái ghế lại gần Tri Lâm, anh chỉ vào trứng cá muối rồi nói: “Honey à, món trứng cá muối này được làm từ trứng cá tầm, có giá trị dinh dưỡng cao, rất tốt đối với việc bồi bổ sức khỏe của em.”

Tri Lâm nhìn thấy Diệc Phi cầm thìa định đút cho mình thì thẳng tay giật lấy chiếc thìa, nói: “Tôi tự ăn được rồi.”

Anh lại tiếp tục nói bên tai cô: “Anh biết, nhưng mà anh muốn em có thể thư giãn một chút mà.”

“Anh im đi.”

Tri Lâm nói xong trừng mắt với Diệc Phi sau đó cầm thìa lên. Một thìa đầy ắp trứng cá muối trơn mềm, lấp lánh trong suốt, còn ánh lên một chút vàng kim sáng bóng.

Diệc Phi cười cười rồi đưa một cái đĩa trắng bên trên có whipping cream và bánh mì trắng nướng sang trước mặt Tri Lâm.

“Em không thể uống rượu được vì vậy nên ăn kết hợp với những thứ này sẽ làm bớt mùi của trứng cá muối. Em lấy một lát bánh mì, phết một chút whipping cream là được. Nếu như em muốn cảm nhận được vị tươi thì cứ ăn thêm trứng cá muối.”

Tri Lâm nghe theo những gì mà Diệc Phi nói, phết một ít whipping cream lên bề mặt của trứng cá muối rồi kẹp nó vào bên trong miếng bánh mì trắng.

Cô cảm nhận được bên trong miệng bánh mì trắng mềm xốp có vị bơ ngòn ngọt, trứng cá muối nổ tanh tách trong miệng, cả khoang miệng đều ngập tràn hương vị tươi mát. Sau khi Tri Lâm nuốt xuống thì nhìn sang Diệc Phi, gật đầu đầy thỏa mãn.

Đột nhiên Lyly nhảy xuống khỏi ghế, kéo ống tay áo của Diệc Phi, nở nụ cười ngọt ngào: “Daddy ơi, cái bánh mì siêu to khổng lồ kia cứng quá đi à.”

Diệc Phi nhìn thoáng qua ổ bánh mì to bị cắm một cái dĩa lớn thì nở nụ cười, bế Lyly ngồi lên đùi anh rồi nói: “Cái đó là bánh mì lúa mạch đen, nếu muốn cắt lát ra thì phải phết thêm một ít mỡ bò hoặc ăn cùng với súp subo thì mới ngon.”

Lyly chớp chớp đôi mắt to tròn đầy vô tội nhìn Diệc Phi rồi chỉ vào bánh mì lúa mạch đen, nói: “Daddy, Daddy, con muốn ăn bánh mì lớn, con không với tới.”

Nhất định phải trở thành một người bố tốt trước mặt cô bé để tranh thủ tăng độ hảo cảm lên.

Bánh mì lúa mạch đen là loại bánh mì được làm chủ yếu từ bột mì, hoa bia và muối. Về cách làm thì sau khi để lên men ba lần thì đặt vào một lò nướng đứng lớn cùng với một khúc gỗ sơn tiêu ở trong khu rừng phía Đông Bắc (hoặc là Xylosma Congesta và các loại gỗ khác). Loại bánh mì lúa mạch đen này bên ngoài cứng và dai, không giòn còn bên trong thì mềm xốp.

Diệc Phi cắt ổ bánh mì lúa mạch đen thành từng miếng. Theo từng lát cắt của anh, hương thơm của rượu, cây ăn quả và axit lactic từ bên trong ổ bánh mì ùa ra, thơm nức mũi. Anh phết một lớp mỡ bò lên trên bề mặt miếng bánh mì lúa mạch đen vừa cắt, sau đó đặt nó ở trước mặt Lyly.

Khi Lyly cầm lấy cái dĩa định ăn thì Diệc Phi cười cười rồi múc một chén súp cải ngồng đỏ đặt bên cạnh miếng bánh mì, nói: “Nếu con ăn chung với chén súp cải ngồng đỏ chua ngọt này để đỡ ngấy thì sẽ ngon hơn nữa.”

Nhìn thấy cảnh một nhà hòa hợp như vậy thì Will không chịu được, tìm cách gây phiền phức.

“Bố ơi bố!” Will đột nhiên mím môi cười rồi nói: “Vậy súp cải ngồng đỏ này thì sao?”

Mặc dù thừa biết Will chỉ giả vờ hỏi, không có ý tốt nhưng Diệc Phi vẫn mỉm cười như cũ trả lời: “Món súp cải ngồng đỏ của Moscow này rất đặc biệt, con có chắc là mình muốn nghe không?”

Will gật đầu.

“Vậy được thôi.”

Diệc Phi để Lyly ngồi ở chỗ của mình còn anh thì đi sang ngồi bên cạnh Will, vô cùng nhiệt tình nói cách làm món súp cải ngồng đỏ.

Súp cải ngồng đỏ của Moscow có nguyên liệu bao gồm: thịt bò, bắp cải, cà rốt, củ dền, sốt cà chua, cà chua tươi, mỡ bò hoặc mỡ trâu, hương diệp, tỏi, đường trắng, sữa chua dầu, muối tinh, bột tiêu mỗi thứ với một lượng vừa đủ. Các nguyên liệu phụ thì có thể dựa vào tình hình thực tế mà thay đổi linh hoạt.

Diệc Phi vừa nói xong, đôi môi mỏng của Will mím thành một đường, cậu bé dịch cái ghế ra.

Diệc Phi: “…”

Anh cảm giác như mình đã bị thằng bé chơi xỏ, không khác gì thằng hề biểu diễn trong rạp xiếc. Chỉ khác ở một chỗ là sau khi anh nói xong cách nấu món súp cải ngồng đỏ thì không có ai cười cợt cả.

Tri Lâm nhìn thấy vẻ lúng túng của Diệc Phi thì trừng mắt với Will, nói: “Will, con làm như vậy là không tốt.”

“Con xin lỗi mẹ.”

Will cúi đầu, trong giọng nói lộ rõ sự tủi thân. Thằng bé có rất nhiều tâm sự, không ai có thể biết được thằng bé đang nghĩ gì, điều duy nhất mà thằng bé có thể làm là tự kiềm chế bản thân mình.

Tri Lâm nhíu mày, ghé sát vào bên tai Will nói: “Dù gì đi chăng nữa thì đó cũng là bố của con, cho dù con không thích bố nhưng ít nhất cũng phải tôn trọng bố.”

Will nhỏ giọng trả lời: “Dạ.”

Không biết là Diệc Phi đã đến ngồi bên cạnh Tri Lâm từ lúc nào, anh cười nói: “Không sao đâu, thằng bé cũng chỉ là trẻ con thôi mà.”

“Anh Hách, anh là bố của thằng bé, không thể quá nuông chiều nó được. Hơn nữa anh chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người bố, vì vậy trong việc dạy dỗ con cái thì anh không thể hiểu bằng tôi được.”

Xem ra lần này Tri Lâm đang vô cùng nghiêm túc, Diệc Phi cũng không muốn khiến cho cô ghét mình, vì vậy xấu hổ cười cười cho qua rồi không dám nhắc lại.

Lúc này, Diệc Phi nhìn thấy Will liếc mình thì không biết tại sao anh lại muốn đánh cho thằng bé một trận nữa. Khi anh đắc ý, hả hê thì thằng bé nhìn anh bằng ánh mắt xa cách, ghét bỏ. Còn khi anh bị mắng thì thằng bé lại vô cùng vui vẻ.

Lyly đi tới, bò lên trên ghế của Diệc Phi, cười nói: “Daddy, mặc dù mẹ và anh trai đều không thích ăn cá nhưng con rất thích ăn, daddy gắp cho con một miếng có được không?”

Diệc Phi đỡ Lyly lên, nói: “Được chứ.”

Cách làm món cá chua lạnh Moscow dựa trên cách làm các món ăn tươi lạnh, có vị chua đặc trưng. Cá chua lạnh cũng được coi như là một trong ba loại đồ ăn vặt nổi tiếng nhất ở Moscow.

Món cá chua lạnh có vẻ ngoài màu hồng nhuận rất đẹp, vị chua ngọt. Bởi vì cá đã được rán sơ qua nên bên ngoài giòn rụm, bên trong mềm mại, Lyly vừa thử một miếng thì hai mắt cô bé đã phát sáng lên.

Sau khi một nhà bốn người ăn xong thì Diệc Phi dẫn mọi người ngồi tàu cao tốc đến Saint Petersburg. Trong thời gian mọi người ở Moscow thì đã đi dạo điện Kremlin, quảng trường Đỏ, buổi chiều thì tham quan Cung điện Mùa Đông và Cung điện Mùa Hè của Peter Đại Đế.

Buổi tối, sau khi cơm nước xong xuôi thì Diệc Phi dẫn cả nhà đã đi du lịch mệt mỏi cả ngày trời trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Vốn dĩ Diệc Phi định sắp xếp để mình và Tri Lâm ở cùng một phòng nhưng mà còn chưa kịp làm gì thì Will đã đưa ra một đề nghị đó là anh và thằng bé sẽ ở cùng một phòng.

Xuyên qua lớp rèm cửa có thể nhìn thấy bầu trời đêm đen nhánh, Will mở to mắt, thỉnh thoảng còn lấn sang chỗ bên cạnh của Diệc Phi, lấn đến mức Diệc Phi lăn khỏi giường luôn.

Cũng may là có lò sưởi, Diệc Phi ngồi dưới mặt đất cũng không lạnh lắm, hỏi: “Nhóc con, bố và con có thù với nhau à?”

Will nằm trên giường, nhắm mắt lại, trả lời: “Không có.”

Diệc Phi thừa biết Will chỉ giả vờ ngủ vì vậy đỡ thằng bé dậy, hỏi: “Vậy nhóc con, sao con lại đối xử với bố như vậy?”

Will vẫn nhắm chặt mắt, lần này không trả lời gì.

Diệc Phi thấy Will mãi không trả lời, anh cầm điện thoại di động để ở trước mặt của thằng bé, nói: “Nhóc con, con xem xem bây giờ là mấy giờ rồi, có vẻ như chúng ta không nên ngủ nữa đâu.”

Will mở mắt, nói: “Tôi cũng nghĩ vậy.”

“Nhóc con, chuyện quá khứ giữa bố và mẹ của con đều đã qua rồi, lẽ nào con không thể tha thứ cho bố được sao?”

“Hừ, chú đúng là phiền phức thật đấy.”

Will lại nằm xuống.

Diệc Phi nhìn ra được rằng nhất định Will đang giấu giếm anh một chuyện rất lớn.

Nếu như thằng bé đã không muốn ngủ, thì anh sẽ không để cho thằng bé ngủ được.

Diệc Phi cố ý ôm chặt lấy Will, cuối cùng thì Will cũng không thể không tỉnh lại, giận dữ nói: “Họ Hách kia, chú đừng có trêu chọc tôi nữa!”

Trong màn đêm, Diệc Phi nhếch mày, cố tình giả vờ thoải mái nói: “Lần trước không phải là do con nói hãy đợi đấy trước sao? Lần này bố chỉ có thù tất báo thôi.”

Đêm đã khuya, Will buồn ngủ đến mức không thể chịu được nữa rồi, nói: “Tôi nói vậy đó thì sao? Chú là người lớn, không lẽ không biết rằng Trung Quốc có câu “oan oan tương báo khi nào mới dứt” sao?”

“Ai da, rõ ràng là do nhóc con khơi mào trước mà, bây giờ lại nói câu “oan oan tương báo khi nào mới dứt” nữa. Hơn nữa dù gì bố cũng là bố ruột của con mà, bố con chúng ta không thể chung sống hòa bình được hay sao?”

Will ôm đầu nằm xuống, nói: “Hừ, cho dù tôi có nói thì chú cũng sẽ không tin.”

Diệc Phi khó hiểu nói: “Nhóc con, con không nói thì sao biết được bố sẽ không tin?”

Will nhắm mắt lại, nói nhỏ một câu: “Tôi chỉ muốn nói một câu thôi, đừng có đặt ham muốn cá nhân lên trên tất cả.”

Nửa đêm, gió thổi lạnh, vô cùng thoải mái nhưng Diệc Phi lại không tài nào ngủ được. Buổi sáng, anh mang con mắt gấu trúc sang gặp Tri Lâm. Diệc Phi phờ phạc chào hỏi với Tri Lâm xong thì lại chạy về phòng ngủ tiếp.

Hai ba tiếng sau, lúc Diệc Phi tỉnh lại thì nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Will ở ngay bên cạnh.

Will lạnh lùng: “Mẹ tôi gọi.”

Nghe vậy, Diệc Phi tràn đầy sức sống, đứng bật dậy. Anh vừa định đi ra ngoài thì dừng lại, hỏi: “Tại sao hôm qua con không nói hết tất cả với bố?”

Giọng nói của Will mang hàm ý sâu xa: “Bây giờ vẫn chưa đến lúc.”

Nhìn thấy bóng lưng Diệc Phi đi ra ngoài, sẽ không trải qua những việc như trước đây nữa chứ?