Chương 4: Của cho là của nhục

"Lúc đó bác gái đã sử dụng quan hệ để cho em nhận được vai này, nếu không có vóc dáng xinh đẹp thì quy tắc ngầm là không thể tránh khỏi."

Nghe thấy Diệc Phi nói vậy, Tri Lâm cau mày, nói: "Mẹ em? Trương Sắt?"

"Ừm."

"Thật ra mẹ tôi rất tốt. Chỉ là tất cả thời gian đều dành cho công việc, nếu không..." Tri Lâm dừng một lát rồi lại nói: "Ít nhất thì bà ấy vẫn là một người mẹ tốt."

Diệc Phi kéo lấy bả vai của Tri Lâm, nói vào tai của cô: "Nếu như chúng ta còn tiếp tục nói chuyện thì sẽ làm ảnh hưởng đến thời gian của người khác đấy. Cảnh quay đầu tiên của chúng ta chuẩn bị được quay lại rồi... Anh rất phấn khích."

"Tay của anh định cứ quấn lấy tôi như vậy sao?"

Diệc Phi liếc mắt đưa tình, ánh mắt có chút vô tội, nói: "Nếu như anh buông ra thì chỉ sợ sẽ có người phụ nữ nào đó đến quấn lấy anh đấy. Honey à, đến lúc đó em phải làm sao bây giờ?"

Đối với câu hỏi này, Tri Lâm chỉ trả lời lại vô cùng bình tĩnh: "Anh cũng đâu có bán mình cho tôi đâu."

Diệc Phi cười nói: "Trái tim của anh đã được đóng dấu ấn dành riêng cho em. Nó tương đương với việc anh đã bán mình cho em rồi."

Tô Dực chào hỏi những người khác xong quay lại thì đã nghe thấy những lời này của Diệc Phi, sến đến đỏ mắt, xổ ra: "Dù cho hai người có rải cơm chó ở đây thì cũng nên suy nghĩ đến những người khác còn đang cô đơn lẻ bóng chứ.”

Diệc Phi không thèm để ý đến Tô Dực mà nắm tay Tri Lâm: "Chúng ta đi vào trường quay thôi."

Tô Dực vẫn đứng đó gọi điện thoại: "Vợ yêu à! Em mau đến đây đi! Anh ở đây bị cho ăn cơm chó này."

Ở đầu dây điện thoại bên kia, giọng nữ hét lên đầy tức giận: "Tô Dực! Em mang thai ba tháng, anh đã không đến để chăm sóc cho em thì thôi! Vậy mà còn để cho một người phụ nữ mang thai như em ở nhà một mình. Thấy anh hy sinh cho anh em của anh như vậy nhưng sao lại không thấy anh hy sinh vì em chứ!"

Tô Dực vừa nghe thấy thì cúi đầu nhận lỗi: "Nam Nam à! Bảo bối của anh! Anh sai rồi! Sau khi làm xong anh sẽ lập tức về nhà quỳ bàn giặt quần áo.”

"Tốt nhất là vậy!"

Điện thoại bị tắt.

Vương Nam Nam cũng là đối tượng Diệc Phi bị ép đi xem mắt. Nhưng trong một lần ở gần nhau Tô Dực lại gặp phải ánh mắt của Vương Nam Nam, sau đó hai người liền trải qua ba năm cố gắng đầy khó khăn, cuối cùng thì cũng thu được trái ngọt.

Trong văn phòng, Triệu Gia Hào mới hô lên: "Action!"

Tri Lâm lập tức nhập tâm vào nhân vật, cô chậm chạp đi về phía sau lưng Diệc Phi và nói với vẻ mặt vô cùng kích động: "Bao Văn! Anh biết không? Em đã thích anh suốt chín năm, sau khi ra nước ngoài em cũng không có lấy một người bạn trai! Tất cả là vì em thích anh!”

Diệc Phi quay lại đối mặt với Tri Lâm. Anh cau mày, nói với vẻ mặt nghiêm nghị: "Viên Viên à! Hiện tại anh đã hiểu tấm lòng của em. Nhưng mà anh và Nại Nại đã kết hôn rồi! Em là một cô gái rất tốt nhưng anh không thể phản bội lại tình cảm bảy năm của anh và Nại Nại được!"

Tri Lâm ôm lấy Diệc Phi. Từ trong đôi mắt của cô, nước mắt chậm rãi trào ra từ đôi mắt chứa đầy hy vọng xa vời của cô, cô nói thật to: "Em thích anh! Dù cho phải làm người thứ ba thì em cũng sẵn lòng!"

Diệc Phi gỡ tay của Tri Lâm, đẩy một cái làm cho Tri Lâm bị ngã về phía sau. Anh đứng với vẻ mặt lạnh lùng, nói với thái độ kiên quyết: "Không được! Anh không thể làm tổn thương Nại Nại, cũng không thể hủy hoại danh tiếng của em! Viên Viên à! Anh nghĩ rằng em không thích hợp để tiếp tục làm việc cùng anh. Anh sẽ đưa cho em tiền lương tháng này."

Tri Lâm đứng dậy chạy đến nắm lấy tay của Diệc Phi, cô rưng rưng nói: "Bao Văn! Em đã yêu thầm anh suốt chín năm. Em đã phải cố gắng rất nhiều mới có thể lấy hết can đảm để tỏ tình với anh. Vậy mà anh lại có thể nhẫn tâm từ chối em ư? Bao Văn! Anh không thể quay lại nhìn em dù chỉ một lần sao?"

Diệc Phi đưa lưng về phía Tri Lâm, thái độ vẫn vô cùng kiên quyết: "Viên Viên! Anh và Nại Nại đã kết hôn rồi! Anh sẽ không cho em cơ hội bước chân vào thế giới của anh và Nại Nại đâu! Em hết hy vọng đi!"

Đột nhiên: "Cut! Cảnh này qua."

Ngay lập tức, Diệc Phi đỡ Tri Lâm dậy rồi hỏi: "Có bị thương không? Sao lúc nãy không ngã lên trên đệm đã trải sẵn? Đâu cần phải tích cực như vậy chứ, cảnh này cũng đâu phải cảnh quay thật đâu."

Tri Lâm nói nhỏ: "Mọi người đều đang ở đây! Anh có thể kiềm chế chút không?"

Triệu Gia Hào đi đến, cầm lấy tay của Tri Lâm đầy xúc động, nói: “Bộ “Tình nồng không phai” này, lúc tôi mới làm đạo diễn lần đầu, lúc đó cô bị tôi hô NG rất nhiều lần trong cảnh này. Hôm nay, khả năng diễn xuất của cô đã đến trình độ cực kỳ điêu luyện. Kết thúc toàn bộ cảnh quay mà tôi không hề phải hô NG…”

Diệc Phi không giữ được bình tĩnh, anh tìm một vị trí rồi kiên quyết chen vào giữa hai người.

Tri Lâm và đạo diễn Triệu đều cười gượng gạo.

Triệu Gia Hào nói với Diệc Phi: "Chúng ta đều là bạn bè tốt nhiều năm rồi! Không phải là chỉ bắt tay mà cậu cũng ghen đấy chứ!”

Nghe thấy vậy, Diệc Phi nghiêm túc: "Đương nhiên là phải ghen rồi! Nếu như hương vị của món ăn đúng khẩu vị thì rất khó tìm được món thứ hai như vậy. Vẫn nên ngăn chặn cỏ dại.”

Diệc Phi nhìn Tri Lâm vô cùng chân thành nhưng khi cô nhìn thấy lại nhanh chóng tránh đi. Sau khi cô nghe thấy những lời này thì lập tức giả vờ như chưa từng nghe thấy gì cả.

Triệu Gia Hào cười rồi nói với Tri Lâm: "Cô xem! Cậu ấy đã nói đến như vậy rồi mà cô còn không chịu tỏ thái độ gì sao."

Tri Lâm vừa liếc qua lại thấy ánh mắt vô cùng lưu luyến của Diệc Phi, cô nói đầy ngượng ngùng: "Anh ấy là người chồng tốt."

Lại nói, nghe cách gọi anh Hách và người chồng tốt này hình như không có gì khác nhau.

Diệc Phi ôm lấy bả vai của Tri Lâm rồi hôn lên một bên mặt của Tri Lâm khiến cho Triệu Gia Hào ở bên cạnh phải trố mắt đứng nhìn.

Sự quang minh chính đại này hình như có chút bỉ ổi.

Tri Lâm bị Diệc Phi hôn thì lại ngơ ngác. Cô bị đánh lén!

Ở bên cạnh, Triệu Gia Hào giả vờ ho vài tiếng sau đó kéo tay Diệc Phi đi. Ở chỗ cách Tri Lâm hai ba mét thì nói nhỏ: "Tất cả chúng ta đều đang có việc. Cậu xem, bây giờ cũng đã là giữa trưa rồi. Chúng ta nên về nhà thôi."

Diệc Phi vỗ vai Triệu Gia Hào, vừa cười đầy gian xảo vừa nói: "Chúng ta là bạn tốt đã bao nhiêu năm rồi! Cùng đến tâm sự chút chuyện cũ với bạn bè của tôi đi."

Triệu Gia Hào thật lòng giơ hai tay đầu hàng, nở nụ cười chế giễu: "Không cần đâu! Cậu dẫn cô ấy đi, tôi đến đó làm nền à! Tôi cũng đâu có ngu!"

"Vậy thì hôm nào đó khi tôi tụ tập các mấy anh trai thì nhất quyết tôi sẽ không dẫn cô ấy theo."

Triệu Gia Hào xua tay: "Để ngày khác đi. Nếu không, chắc là tôi phải tự mang theo củ sạc rồi."

"Tôi cũng phải cảm ơn anh vì đã đồng ý giúp tôi. Nếu không thì thật sự là tôi không biết phải làm sao để có thể tập hợp những người ở trong đoàn làm phim trước kia… Là bạn tốt của anh nên tôi và cô ấy đi trước một bước. Tháng này tôi và cô ấy sẽ cứ diễn theo kịch bản, quay như hôm nay cho xong, lại phải làm phiền anh rồi."

"Chúng ta đã biết nhau nhiều năm như vậy rồi. Không cần nói những lời khách sáo này đâu, nên giúp thì sẽ giúp."

Diệc Phi đi về phía trước mấy bước, sau đó quay đầu: "Ngày mai gặp nhau lúc tám giờ nhé."

Chỉ mong là sẽ không gặp. Triệu Gia Hào muốn tránh mặt lúc hai người rải cơm chó.

Diệc Phi quay lại bên cạnh Tri Lâm, nắm lấy vai cô, khi nhìn thấy cô ngạc nhiên thì nhún vai.

“Honey à, em vẫn giữ cảnh giác như vậy sao."

"Anh có thể nghiêm túc được không? Những điều khoản kia anh nhúng nước rồi à?"

Diệc Phi níu lấy vạt áo của cô, cố gắng nháy mắt giả vờ đáng thương: "Thỉnh thoảng anh lại không thể có một hai cơ hội vi phạm sao?"

Diệc Phi làm vậy để trêu cô làm cho Tro Lâm cảm thấy buồn nôn. Anh thật sự rất giống yêu tinh.

"Yêu tinh."

"Ừ."

Tri Lâm thấy vậy thì lập tức bước đi. Diệc Phi cười trộm một lát rồi cũng đuổi theo.

Diệc Phi cũng đã hỏi một vài câu ở trên mạng, chủ yếu là làm sao để bắt chuyện với loại người kín miệng như cô.

Kết luận là da mặt dày, chơi xấu và chuyên tâm thả thính.

Nếu trái tim của cô là một bông hoa héo úa thì sau khi bị tưới nước mưa dễ chịu hết lần này đến lần khác thì sẽ không đến mức chết héo, không sống nổi nữa.

Bỗng nhiên, Tri Lâm cười rồi nói với Diệc Phi: "Ngày mai là thứ bảy dẫn Lyly và Will cùng đến trường quay đi. Tôi nhớ lũ trẻ."

Bình thường cô rất ít khi cười, trong này chắc chắn có bẫy. Nhưng mà anh lại không thể từ chối. Được đến đâu thì hay đến đó! Buổi tối cứ gọi cho ông bà nội của chúng xem sao.

"Được, ngày mai sẽ đưa bọn chúng cùng đi."

Tri Lâm thấy Diệc Phi đồng ý thoải mái như vậy thì trong lòng lại cảm thấy có gì đó là lạ.

Nhớ đến những gì mà anh đã làm, Tri Lâm hỏi: "Chắc hẳn là anh đã tốn không ít tiền để làm được những chuyện này."

"Anh cam tâm tình nguyện vì em. Dù cho có phải trở nên nghèo hèn, trắng tay thì anh cũng vẫn sẽ moi tim móc phổi vì em."

Cuối cùng cũng đến trường học của hai đứa trẻ, Tri Lâm vừa xuống xe đã nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Lyly cùng với khuôn mặt lạnh như tiền của Will.

Tri Lâm ôm Lyly vào trong lòng, hỏi: "Hôm nay ở trường có vui không?"

Lyly cười, trả lời hồn nhiên: "Vui lắm ạ."

Ở bên cạnh, Will lầm bầm qua kẽ răng: "Không vui."

Tri Lâm buông Lyly ra rồi ngồi xuống hỏi Will: "Tại sao lại không vui?"

Tri Lâm không ngờ rằng đột nhiên Will lại nổi giận, chỉ vào Diệc Phi rồi nói: "Mẹ! Tại sao mẹ lại ở cùng với chú ta?"

"Will! Con sao vậy?"

Will cầm lấy tay của cô, uể oải không vui mà giục cô thoát khỏi l*иg giam, Will vừa đi vừa nói: "Mẹ à, chúng ta mau quay lại Anh thôi, đừng ở đây nữa."

Tri Lâm không có cách nào di chuyển, cô nói: "Will à, sao lại thế này?"

Sắc mặt của Will càng thêm u ám, cẩn thận suy tính thật lâu rồi mới nói: "Chính tên xấu xa này đã bỏ rơi mẹ!"

Tri Lâm nghĩ rằng Will đã biết chuyện gì đó, cô kéo vai Will đến trước mặt Diệc Phi.

"Chú ấy là bố của con."

Diệc Phi ngồi xuống, cười nói: "Nhóc con, bố có chỗ nào giống với người xấu sao?"

Will liếc Diệc Phi đầy lạnh lùng rồi quay đầu. Trong lòng khinh bỉ, nở nụ cười xấu xa.

"Bây giờ cũng đã rất giống."

Diệc Phi giống như bị đánh một gậy thật mạnh, cố gượng cười: "Con thích chơi trò chơi điện tử không?"

Will nhe răng: "Ấu trĩ."

Diệc Phi vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng, lại hỏi: "Vậy con thích gì?"

Will liếc anh: "Chuyện này có liên quan gì đến chú sao?"

Diệc Phi đứng lên, anh nở nụ cười khiến Tri Lâm muốn nổi da gà. Sau đó kéo Will sang bên cạnh, thì thầm thương lượng: "Nhóc con, con phải biết rằng ta là bố của con. Con nói món đồ con thích đi, bố sẽ mua cho con."

"Của cho là của nhục! Tôi sẽ không bị mua chuộc đâu."

Tên nhóc này tuổi tác còn nhỏ mà đã biết của cho là của nhục sao? Nhưng mà... Anh làm nhục cậu bé này bao giờ?

Anh đang gặp phải một kẻ địch có thái độ cứng rắn hay là con ruột của anh thế này.

"Nếu như con không chấp nhận thì bố cũng sẽ không để cho cô ấy rời khỏi bố đâu, nhóc con…”

Will ngắt lời Diệc Phi: "Cứ chờ xem."

Diệc Phi trợn mắt há mồm, đứa nhỏ này ăn gì mà lớn vậy? Không coi người bố là anh ra gì thì thôi đi, ngay cả nói chuyện cũng không chịu nể mặt.

Lyly đột nhiên lại gần, ánh mắt tròn vo nhìn chằm chằm Will, hỏi: "Anh à! Anh đang nói chuyện gì với bố vậy?"

Will trả lời với khuôn mặt lạnh lùng: "Anh đang nói chuyện với không khí."

Những người khác: "..."

Cả nhà đều ở trên xe nhưng bầu không khí lại chìm trong im lặng.

Về đến nhà, Diệc Phi mới phát hiện rằng cậu bé này vẫn luôn kẹp giữa anh và Tri Lâm. Diệc Phi cảm thấy vô cùng đau lòng, đứa nhỏ này đang hố bố nó sao?

Vì muốn thể hiện tính cách ân cần tinh tế của anh nên Diệc Phi chủ động nhận nấu bữa trưa. Tuy nhiên, Will lại đứng cạnh nhìn anh đầy cảnh giác như thể anh sẽ bỏ độc vào đồ ăn vậy.

Tri Lâm xem phim hoạt hình cùng Lyly mà không biết rằng ở phòng bếp đang bùng lên trận lửa chiến lạnh thấu xương.

Sau khi nấu xong đồ ăn thì Diệc Phi bê ra, ở phía sau còn có một cậu bé theo đuôi. Đã bẫy bố về đến tận nhà rồi nhưng vẫn còn phải bám theo không buông. Nếu như không biết thì còn tưởng rằng cậu bé đang trông chừng tù nhân cũng nên.