Chương 34: Rơi xuống nước
Rời khỏi phòng, đã hơn 11 giờ, vừa bước ra đến cửa liền nhìn thấy Hạ Mộc Lạo.
Hạ Mộc Lạo dựa người vào cửa phòng 889, vẻ mặt có chút đăm chiêu nhìn tôi và Hoa Thần, ôn hòa phun ra một câu:” Hai vị, trời sắp tối rồi.” ( Cái nì mà gọi là ôn hòa á? Sặc mùi dấm !!!)
Tôi dám khẳng định cú điện thoại kia là do hắn gọi đến.Khuôn mặt nóng bừng, lùi ra sau vài bước.
Hoa Thần thản nhiên nhìn hắn một cái, trầm mặc không lên tiếng.
Hạ Mộc Lạo lại mở miệng,” Bể bơi đã bao trọn rồi, hai người đi ăn điểm tâm trước, tôi ở dưới bể bơi chờ.”
Nói xong lạnh lùng xoay người đi, lưu lại cho tôi và Hoa Thần một cái bóng dáng.
…………………………………………….
Cạnh bể bơi, trong tay tôi cầm khăn tắm, lẳng lặng ngồi ở một bên nhìn Hoa Thần và Hạ Mộc Lạo đang trầm mình dưới nước.
Diện mạo hai người thật không thể khủng hoảng hơn, dáng người đẹp không cần nói, lại có tiền. Nếu là thật lòng yêu nhau, thì có thể xưng là hoàn mĩ tình nhân được rồi.
Một cơn gió nhẹ lay buồn khẽ phả vào mặt, vài lọn tóc dài chấm đến thắt lưng không nghe lời theo gió bay múa, nâng tay hất hất tóc, quay đầu lại đã nhìn thấy Hoa Thần ở phía bên kia ngoắc tay. Hỏi anh:” Có chuyện gì?”
“ Khăn tắm.”
Tôi cầm khăn tắm đi đến chỗ Hoa Thần, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của Hạ Mộc Lạo đang nhìn mình chằm chằm. Trong lòng nhảy dựng lên, chân trượt dài, tôi còn chưa kịp phản ứng, cả người đã rơi vào trong nước.
Tôi từ trước tới nay chưa bao giờ rơi vào tình huống này, tôi không giãy dụa, nhắm mắt lại, nước từ từ khuếch tán trên đỉnh đầu.
Cái bể bơi chết tiệt này tại sao lại sâu như vậy? Mẹ mới phẫu thuật được mấy tháng, mẹ vẫn còn cần tôi, nếu tôi chết, mẹ biết phải làm sao bây giờ?
Không! Tôi mới có 18 tuổi, không thể chết đuối ở đây được. Ai cứu tôi với? Hoa Thần, cứu tôi! Hạ Mộc Lạo, cứu tôi!
Đột nhiên bên hông bị ôm chặt, một cỗ lực đạo kéo tôi lên khỏi mặt nước.
Sau khi lên bờ, trợn tròn mở mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt của Hoa Thần. Mặt hắn không chút thay đổi, đôi mày rậm nhíu chặt lại:” Đồ ngốc! Vừa mới nghĩ cái gì thế hả?”
Tự biết mình sai, tôi cúi đầu tránh đi ánh mắt của Hoa Thần, thấp giọng nói:” Không có gì.”
Tôi quả thật không có bất cứ một suy nghĩ nào, chỉ là thấy ánh mắt của Hạ Mộc Lạo nhìn mình, nói không sợ hãi là giả, chỉ mong lần này qua đi, về sau không cần gặp lại hắn nữa.
Hôm nay mùng 2 tháng 10, tôi đã bị hắn làm sợ đến mức rơi xuống nước, thiếu chút nữa thì bỏ mình, không biết vài ngày còn lại sẽ phát sinh ra chuyện gì nữa đây.
Hoa Thần không truy vấn nữa, Hạ Mộc Lạo bơi lại đây, băng ra một câu:” Không nghĩ gì mà ngay cả bước đi thôi cũng không được? Bản thân không biết bơi thì lúc đi đường phải chú ý một chút chứ!”
Đồ chết tiệt. Khinh thường không thèm quay đầu lại nhìn hắn. Ánh mắt dừng ở trên vai, quần áo thấm nước dính chặt vào người, những vệt hôn ngân ở trước ngực bị lộ ra ngoài không bỏ sót.
Đang chuẩn bị đưa tay kéo áo, Hoa Thần đã thay tôi đem quần áo khô đến trước mặt:” Đi thay quần áo trước đi.”
Một dòng nước ấm thảng qua tim, tuy rằng chỉ là tình nhân, nhưng anh đối với tôi cũng không phải vô tình.