Hai nghìn năm trước, Thiên Quan Thân Liễu Công của Đại Tần từ sông thi vớt tôi lên. Ông nói: “Đứa nhỏ, vận số của Đại Tần sắp cạn, ngươi đi đi". Hai nghìn năm sau, dưới ánh đèn sáng trưng chốn thành t …
Hai nghìn năm trước, Thiên Quan Thân Liễu Công của Đại Tần từ sông thi vớt tôi lên.
Ông nói: “Đứa nhỏ, vận số của Đại Tần sắp cạn, ngươi đi đi".
Hai nghìn năm sau, dưới ánh đèn sáng trưng chốn thành thị, tôi mở một của hàng quàn linh cữu* và mai táng ở đầu phố.
(*Theo tập tục của người Hán, ngoài trẻ vị thành niên cần phải lập tức chôn cất, thì người thành niên, đặc biệt là những cụ già sống thọ được chết bình yên trong nhà, linh cữu thường hoàn trong nhà ít nhất ba ngày mới liệm xác, đây chính là tục quàn linh cữu - theo siêu thị tâm linh số
Quàn: đặt tạm linh cữu tại một nơi để viếng trước khi mai táng).
Tôi thường dặn dò cháu trai nhỏ của mình rằng: “Con không thể mãi ỷ lại vào ta, một ngày nào đó, ta phải đi về".
“Bà cô phải về nơi nào?”
“Dận Đô".
“Dận Đô ở đâu?”.
“Phía Tây Nam nước Tần”.