Chương 13: Anh quỳ xuống và đặt một tay lên gia huy trên ngực

Nói xong, không đợi thiếu nữ váy đỏ gật đầu hay lắc đầu, Ngu Hoài đã nhẹ nhàng nghiêng người, quỳ một gối xuống, một tay đặt lên gia huy trước ngực, ngước mắt nhìn cô, nở ra một nụ cười thương mại.

Đây thoạt nhìn là một tư thế khá hèn mọn, nhưng khi Ngu Hoài làm lại không cảm thấy thấp kém chút nào, lưng anh duỗi thẳng như một cây cung, nhìn Omega đang ngơ ngác trước mặt, vẻ mặt chuyên chú, đôi môi của anh cong lên thành hình vòng cung.

Ánh đèn của bữa tiệc chiếu xuống, chiếu vào trong ánh mắt màu xám đậm của Ngu Hoài, giống như ngọn nến lung linh trong đêm mưa mù mịt. Chiếc váy đỏ của cô gái có màu sắc rực rỡ, hai má Ngu Hoài không khỏi nhiễm một chút đỏ bạc... Thay vì nói, đây là người hầu giúp chủ nhân đánh giày, chi bằng nói tư thế này của anh giống như một chàng trai xinh đẹp đang cầu hôn cô gái mình yêu.

"Tôi…"

Cô gái váy đỏ cúi đầu sững sờ nhìn một lúc lâu, trong lúc nhất thời không thể nói ra nửa chữ khó nghe.

Lúc này, không chỉ có cô, mà rất nhiều người có mặt ở đây đều có cùng một suy nghĩ trong lòng——

Nếu người Alpha này có xuất thân tốt hơn một chút thì ngon rồi. Nếu như anh cũng là con của thủ tướng, như vậy đừng nói là con gái nhà quý tộc, cho dù là sánh đôi với hoàng nữ cũng rất xứng...

Sắc mặt của cô gái váy đỏ thay đổi mấy lần, cô nhìn chằm chằm vào Ngu Hoài một lúc lâu, sau đó đột nhiên quay mặt đi, lẩm bẩm nói: “Quên đi, thật nhàm chán.”

Cô cũng không đề cập đến yêu cầu vừa rồi, chỉ vội vàng nói "Đứng lên đi" nói xong thì chuẩn bị rời đi. Rồi trước khi rời đi, dường như cô chợt nhớ tới điều gì, nên dừng lại hỏi: "Anh đã gặp cha tôi chưa?"

Ngu Hoài đứng lên, lễ phép lắc đầu.

"Sau này tránh xa nhà của chúng tôi ra, tôi không muốn nhìn thấy cái bản mặt của anh nữa."

Cô gái nhỏ nói xong, cầm lấy "Ước hẹn vàng trong biển" bị bỏ quên đặt ở một bên, kéo theo cô gái váy vàng cùng nhau rời đi.

".... Thật nguy hiểm! "

Elsa ở bên cạnh căng thẳng hồi lâu, lúc này rốt cuộc mới thở phào nhẹ nhõm: “Xem ra cô ấy cũng không có tâm địa xấu như vậy, thật sự không có nhờ anh đánh giày cho mình.”

Trong tay Ngu Hoài còn cầm một mảnh lụa nhỏ, anh không nói lời nào, ngược lại người vừa mới được anh đỡ lên, anh trai Beta Murray của cô gái váy đỏ, lại ngượng ngùng quay sang Ngu Hoài nói lời xin lỗi: "Thực xin lỗi, có phải tôi đã liên lụy đến anh hay không? Vừa rồi anh không cần phải cản tôi, dù sao thì đó cũng chỉ là tôi đánh giày giúp cho em gái thôi…” Thực sự xin lỗi, hay không ấy tôi sẽ đi tìm em ấy để nhận sai, tôi sợ em ấy sẽ làm khó anh ..."

"..."

Ngu Hoài liếc mắt nhìn hai má đầy mồ hôi lạnh của Murray, nghĩ thầm, trong yến hội này vậy mà vẫn còn có người thành thật đáng quý như vậy?

Làm anh không khỏi nghĩ đến, trước kia mình từng nuôi một con chó nhỏ, cũng có điệu bộ ngơ ngác như người này cũng trơ

trọi giống hệt như vậy, khi đó Ngu Hoài còn sống ở một nơi vô cùng đổ nát, cửa sau có một bậc thang dài, lúc anh rời đi bước từng bước xuống bậc thang dài, tiếng giày quân đội vang vọng buồn tẻ ... Sau này con vật cưng mới hiểu ra, mỗi khi Ngu Hoài bước lên bậc thang, nó sẽ cắn ống quần của anh, rồi sẽ dùng cơ thể của nó để tạo thành một vòng tròn quanh mắt cá chân của Ngu Hoài.

Nghĩ rằng, dù sao đây cũng là một Beta nam, nên mình không cần phải kiêng dè anh ta, Ngu Hoài nắm lấy tấm lụa trong tay — Vốn dĩ nó được dùng để đánh giày cho cô gái mặc váy đỏ — Anh đến gần Murray, lau mồ hôi trên mặt Beta giống như đang lau cho một chú chó con, anh cười nói: "Không sao đâu."

Ngu Hoài chớp chớp mắt: "Cô ấy không phải thật sự tức giận, cô ấy chỉ cần anh đừng nói nữa là được."

"Đừng lãng phí thời gian với tôi nữa, anh đi khiêu vũ đi."

Đầu tiên, Murray là bị hành động thân mật của Ngu Hoài làm cho hai má đỏ lên, nhưng sau khi nghe được câu này, sắc mặt lại không được đẹp cho lắm, anh ta tủi thân nói: "Không ai nguyện ý nhảy cùng với tôi cả.”

Động tác của Ngu Hoài dừng lại, nhưng rất nhanh đã hiểu ra.

Thật ra Murray rất ưa nhìn, nhưng có thể là do quanh năm anh ta thiếu tự tin, nên lưng hơi khom luôn có vẻ không thể thẳng được. Giữa một nhóm Alpha và Omega quyến rũ, nếu không có giao tiếp tốt, lại không quan tâm đến lời mời của các gia tộc nhỏ chỉ mang ý vị thuần túy là muốn trèo cành cao, thì họ thực sự sẽ bị biến thành kẻ tồn tại chỉ để bị bỏ lại phía sau.

Lúc này chắc hẳn trong vòng tay của Cố Quân Các đang có một vòng tay mềm mại ấm áp bao bọc, nên chắc sẽ không chú ý tới mình... Ngu Hoài suy nghĩ một chút về chú chó con kia, mỉm cười đưa tay về phía Murray: "Nếu như anh không thấy ghét bỏ, thì tôi mời anh nhảy một bài, anh thấy thế nào? Chỉ là kỹ năng khiêu vũ của tôi rất bình thường.”

Vừa nói, Ngu Hoài vừa lui ra nửa bước, bày ra một tư thế mời khách tiêu chuẩn.

Khóe mắt anh hơi cong, mỉm cười nhìn Beta trước mắt, dưới hàng mi dài rậm rạp, con ngươi giống như hai quả cầu thủy tinh màu xám dịu dàng.

Murray hoàn toàn choáng váng.

Hầu như tất cả những ai bị ánh mắt này nhìn trúng đều sẽ không khỏi ảo tưởng... Như thể họ đang được yêu thương sâu đậm vậy...