Chương 4

Chương 4

Trước mắt cô, hình ảnh mờ ảo như bị một lớp sương mù che khuất, nước mắt rơi đầy hai má. Cô khóc nấc lên, bóp chặt chiếc điện thoại trong tay. Miệng chửi rủa.

- Đồ đê tiện... anh nên chết đi thì hơn.

Điện thoại lại đổ chuông khiến cô giật mình, vẫn là anh ta gọi. Lần này thì cô đã ấn lên nghe.

- Sao không nghe điện thoại của tôi?

- Vì sao tôi phải nghe chứ?

- Vậy sao bây giờ cô lại nghe rồi, có phải đang sợ? Cô cũng biết sợ hả?

- Anh muốn gì?

Diệu Tuệ không giữ nổi bình tĩnh mà hét lên trong điện thoại. Còn Minh Trí thì lại bình thản như đã đoán được phản ứng của Diệu Tuệ.

- Cô nên làm diễn viên thì hơn nhỉ? Cô gài bẫy tôi, còn quay lại video nữa. May mà tôi nắm được không thì hậu quả ra sao rồi. Đừng có vờ vịt trước mặt tôi nữa...

- Anh đang nói linh tinh cái gì đấy? Đừng có suốt ngày úp úp mở mở như vậy nữa. Tôi không diễn trò gì với anh cả, người bị lừa và bị thiệt là tôi đây nên anh đừng có dở giọng ấy với tôi.

- Có khí phách đấy... đây mới đúng là con người thật của cô.

- Đồ thần kinh...

Diệu Tuệ tức mình ấn tắt máy, ban đầu định sẽ trả lại cái điện thoại nhưng bây giờ không trả nữa. Rõ là anh ta làm mất điện thoại của cô thì bây giờ phải đền cái mới là đúng rồi. Cô ấn xóa cái video chết tiệt kia đi, đã cố quên đi mà hắn còn cố khơi lại cho lòng cô thêm tội lỗi... nhưng... tại sao lại có đoạn video ấy. Lỡ như anh ta dùng nó uy hϊếp cô thì sao? Trống ngực cô đập thình thịch, cảm giác sợ hãi, lo lắng khiến mồ hôi rịn trên trán. Cô ấn lại số vừa gọi đến, nhưng phải gọi đến lần thứ ba mới thấy anh ta bắt máy.

- Có chuyện gì?

- Vì sao anh có đoạn video ấy?

Minh Trí cười thành tiếng.

- Tôi phải hỏi cô mới đúng chứ cô gái? Cô đang muốn tính toán gì với tôi đây.

- Anh điên à? Phòng đấy của anh, người dở trò cũng là anh nên chính anh mới là kẻ cần thôi giả tạo đi ấy. Bực cả mình, đã ăn cắp còn la làng.

- Gặp nhau đi...

Diệu Tuệ chưa kịp từ chối thì điện thoại đã tút dài. Anh ta nói gặp nhau đi rồi gặp ở đâu? Vì sao cô phải gặp anh ta chứ? Không thèm gặp đấy làm gì được chứ?

Cô mở điện thoại lên, danh bạ có mỗi số điện thoại của hắn. Mà số của máy này là gì cô còn không biết nữa. Cô nên đi làm lại sim như vậy anh ta sẽ không có số của cô thì coi như cắt liên lạc. Không biết bây giờ Cẩm Linh thế nào rồi... nghĩ đến em cô lại nén thở dài.

Diệu Tuệ đứng dậy rửa mặt mũi thay quần áo quyết định ra khỏi nhà đi làm sim điện thoại. Cô lững thững đi bộ ra cửa hàng Viettel gần nhà để xin cấp lại sim. Cô nhân viên trực niềm nở nhã nhặn lại có nụ cười xinh xinh đã giúp Diệu Tuệ làm lại sim chỉ trong 10 phút. Cô lang thang sang Coffee house ngồi nhâm nhi cafe ngắm phố xá tấp nập người qua lại. Ban đầu định thời gian nghỉ sẽ đưa mẹ đi mua sắm nhưng rồi xảy ra chuyện thế là cô chỉ giam mình trong nhà. Sầu não đã khiến cô bỏ qua bao nhiêu thời gian quý giá mà rồi cũng chẳng giải quyết được việc gì. Thay bằng trốn tránh thì phải chăng nên tìm cách đối diện để thời gian không bị lãng phí. Người ta nên học cách quên đi đau thương và thù hận để không gϊếŧ chết tâm hồn và lí trí của bản thân.

Từ trên tầng 2, cô dụi mắt nhìn xuống để nhìn cho rõ người con gái vừa bước xuống khỏi chiếc xe lexus màu trắng. Trước khi vào quán, cô gái còn thò mặt qua khung cửa kính hôn tạm biệt người đàn ông ngồi phía ghế lái ở trong xe.

Cẩm Linh chỉ vào oder nước rồi mang đi theo. Cô lên chiếc xe đang chờ sẵn rồi biến mất nhanh như lúc đến. Diệu Tuệ nhìn theo đến khi chiếc xe mất hút vào dòng xe tấp nập trên phố. Hai người họ đã làm hòa rồi thì thật tốt. Sao Minh Trí đang đi cùng Cẩm Linh lại đòi gặp cô làm gì? Không phải anh ta cố tình muốn chị em cô từ mặt nhau mới vừa lòng sao?

Hết ngày nghỉ, Diệu Tuệ có mặt tại sân bay để nhận chuyến bay đi London. Dạo này các chuyến bay thương mại bị giảm đi khá nhiều nên tiếp viên hàng không cũng luân chuyển chuyến bay qua lại giữa các hãng.

- Diệu Tuệ, xong chưa em ơi.

- Em ra ngay đây.

Nghe tiếng điều hành viên gọi, cô nhanh chóng nhìn lại hình ảnh mình qua gương một lần nữa rồi ra ngoài hoàn thiện các thủ tục cho chuyến bay đường dài.

Đoàn tiếp viên sau khi hoàn thành kiểm tra cơ bản trên máy bay thì bắt đầu mở cửa đón hành khách lên tàu bay. Diệu Tuệ đứng ngay cửa máy bay check vé và chỉ dẫn hành khách vào vị trí ghế ngồi.

- Cảm ơn, ghế ngồi của quý khách ở hàng thứ ba bên tay phải.

Nụ cười luôn nở trên môi, miệng không ngừng chào đón và chỉ dẫn. Tác phong chuyên nghiệp của một nữ tiếp viên hàng không mang lại tâm trạng vui vẻ cho hành khách.

Minh Trí ngồi vào vị trí của mình, Tuấn Vinh quay sang dò hỏi.

- Sao cậu lại nhấc nhân viên của VN sang đây vậy? Có ý gì với cô ấy hả?

- Không, chỉ là thấy người thích hợp thì đề đạt thôi.

- Cậu và cô ấy có chuyện gì phải không?

- Cậu hôm nay ăn khoai ngứa à?

Tuấn Vinh nhún vai lắc đầu lườm bạn cái rồi ngồi yên vị vào vị trí của mình tập trung chuẩn bị cho chuyến bay.

Minh Trí vì không hẹn được Diệu Tuệ lại bị cô chặn số điện thoại nên mới nhận bay chuyến này khi tổ tiếp viên đưa danh sách có Diệu Tuệ. Trước khi để mọi việc xấu đi, anh cần giải quyết rõ ràng với cô.

Diệu Tuệ bị điều phối bất ngờ nên cô không hề biết mình đang phục vụ chuyến bay mà Minh Trí là cơ trưởng.

- Xin lỗi quý khách, chuyến bay sắp cất cánh nên phiền anh thắt dây an toàn vào ạ.

- Cảm ơn cô.

Diệu Tuệ sau khi đi kiểm tra lại một lượt khoang hành khách mình chịu trách nhiệm thì di chuyển ngồi vào vị trí để máy bay cất cánh.

" Chào mừng quý khách đến với hãng hàng không Asia Airlines chuyến bay Airbus A325 khởi hành tới London. Xin vui lòng thắt chặt dây an toàn và kiểm tra hành lý phía dưới chỗ ngồi hoặc ngăn để hành lý phía trên. Quý khách vui lòng gấp gọn bàn ăn và điều chỉnh ghế ngồi thẳng đứng. Vui lòng tắt các thiết bị điện tử, bao gồm máy tính xách tay và điện thoại di động. Xin quý khách vui lòng lưu ý, hút thuốc sẽ bị cấm trong suốt cả chuyến bay. Cảm ơn quý khách đã lựa chọn Vietnam Airlines. Chúc quý khách có một chuyến bay tốt đẹp."

Máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Heathrow vào 3h15 phút chiều theo giờ địa phương. Diệu Tuệ cùng đoàn tiếp viên hỗ trợ toàn bộ hành khách xuống khỏi máy bay rồi kiểm tra lại toàn bộ các khoang một lần nữa mới lấy vali rời khỏi máy bay.

Suốt một chặng bay dài, sức lực gần như bị hút cạn khi thời gian ngủ không có. Quỳnh Anh đi song song cùng Diệu Tuệ kêu oai oái.

- Cổ và lưng em muốn đau bại cả đi đây chị, lâu không bay đường dài mệt thật đấy.

- Ai bảo xung phong đi theo chị làm gì?

- Hì, em chủ yếu đến đây mua sắm và tận dụng đi chơi. Chúng ta có 3 ngày ở đây nên phải quậy tung London lên mới được. Chị đi cùng em chứ?

- Ừ, nhưng hôm nay phải nghỉ đã, mai rồi đi.

- Tuyệt, chị không làm em thất vọng.

Ra đến phòng nhân viên, Diệu Tuệ nhíu mày nhìn bóng lưng của người đàn ông mà đứng sững lại.

- Chị làm sao đấy? Đừng nói là lại mê cơ trưởng rồi đấy nhé!

- Không có gì?

Diệu Tuệ xoay mặt đi khi thấy Minh Trí nhìn ra. Cô thì né tránh nhưng anh ta thì lại không như vậy mà trực tiếp đi đến cạnh.

- Đưa điện thoại của cô đây?

- Vì sao tôi phải đưa?

- Cô không hối hận chứ?

Quỳnh Anh mắt chữ O mồm chữ A nhìn hai người trước mặt đang gườm gườm nhìn nhau như hai con hổ rình mồi chỉ chực lao vào nhau cắn xé không ai nhường ai. Bốn mắt nhìn nhau không nhân nhượng, không chớp mắt khiến cô và cơ phó thấy mặt giật liên hồi.

Bất chợt Quỳnh Anh bị Diệu Tuệ kéo đi nhanh như cắt, cô mất thăng bằng nên cứ dúi dụi vào người phía trước.

- Chị... chị với anh ấy quen nhau à?

- Không quen

- Rõ là có quen... à không có thù nhau à?

- Em còn hỏi nữa mai chị không đi chơi cùng em đâu.

Quỳnh Anh thấy Diệu Tuệ nổi cáu nên so vai rụt cổ không dám hỏi tiếp mà lặng lẽ đi cùng. Hai người lên xe của hãng ngồi xuống dưới cùng. Quỳnh Anh len lén nhìn Minh Trí khi anh bước lên xe. Ánh mắt của anh lại dừng đúng vị trí của hai chị em nên cô có chút chột dạ.

Khi phi hành đoàn lên đủ thì xe khởi hành đưa họ về khách sạn. Lúc này Quỳnh Anh ghé sát tai Diệu Tuệ nói thầm.

- Em thấy anh ấy nhìn xuống đây ba lần rồi. Không phải hai người là couple đang dỗi nhau đấy chứ?

- Em đừng nhắc anh ta nữa có được không? Lờ đi đừng nhìn nữa.

- Chị bắt em không nhìn trai đẹp có khác gì bắt em ăn cơm mà không có thức ăn không?

Diệu Tuệ không nói lí với Quỳnh Anh nữa mà xoay mặt nhìn ra ngoài đường. Mùa xuân, thời tiết ở đây vô cùng dễ chịu, khí hậu chỉ hơi se lạnh phù hợp cho việc nghỉ ngơi, du lịch. Bên gáy nóng ran, cô liền quay ra liền bắt gặp ánh nhìn không chút thiện cảm của Minh Trí. Cô không né tránh mà còn lườm lại cho bõ tức. Nếu biết anh ta là cơ trưởng thì cô đã không nhận lệnh điều động bất ngờ của trưởng phòng rồi.

Về khách sạn, cô và Quỳnh Anh ở một phòng nhưng trớ trêu thay, phòng của họ là 1506 thì phòng của Minh Trí là 1507. Hai phòng đối diện, chỉ cần mở cửa là nhìn thấy nhau nhưng Diệu Tuệ lại chẳng tìm được lí do gì để đổi phòng hơn nữa cô và Quỳnh Anh là ngoại đạo sang đánh lẻ nên không quen thân ai trong phi hành đoàn. Vì vậy dù không muốn thì vẫn phải nhận phòng đã được chỉ định.

Sau khi ăn tối trở về phòng, vừa tắm rửa định đi ngủ thì Quỳnh Anh lại tót đi chơi cùng Tuấn Vinh. Hai người họ mới quen nhau mà đã bắt sóng nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng.

- Chị, có thể em sẽ overnigh nên chị có thể rủ anh hàng xóm sang chơi cho vui nhé!

- Em đúng là ham vui quá đà mà.

- Chuyện, đời ngắn lắm chị ôi, có cơ hội phải vui chơi hết mình cho đời nở hoa chị ạ.

- Ừ, nay chị mệt nên chỉ muốn ngủ thôi. Đi với anh ta thì cẩn thận một chút.

- Bà chị cứ cổ hủ quá! Em đi đây, sống thoáng ra một chút cho đời hào nhoáng chị nhé! Bye chị yêu, ngủ ngon nhá!

Quỳnh Anh nhanh chóng quẩy lên tay chiếc túi xách hàng hiệu rời khỏi phòng. Mùi hương nước hoa sực nức vẫn còn vương trong phòng.

Diệu Tuệ đau đầu nên lục tìm efferalgan uống. Cô mở cửa ban công nhìn ra thành phố tấp nập, ồn ào náo nhiệt. Ngồi trên ghế mây, gió thổi nhè nhẹ nên Diệu Tuệ dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, cô cảm nhận được người mình nhẹ bẫng như được ai đó nhấc lên đưa về giường.

Cô nhấc đôi mắt nặng trĩu của mình lên để thoát khỏi cơn mộng mị thì bắt gặp một khuôn mặt phóng đại trước mắt.

- Anh... tại sao anh lại vào được phòng tôi?

Đáp lại cô chỉ là nụ cười nửa miệng của Minh Trí, anh ta vẫn cúi mặt sát bên người cô mà không có ý định lảng tránh.

- Ngủ ngoài ban công không sợ trúng gió chết sao hử?

Bên má cô bị tay anh ta vỗ vỗ vài cái. Cô tỉnh hẳn ngủ mà ngồi bật dậy lùi người vào sát thành giường. Ám ảnh kinh hoàng của ngày hôm ấy vẫn theo vào tâm trí cô đến bây giờ. Cảm giác tội lỗi vẫn đeo bám lấy cô khi nhìn thấy anh ta.

- Cảm ơn anh, bây giờ thì anh về được rồi.

- Không phải cô đang bị sốt sao? Tôi ở đây với cô, dù sao bạn cùng phòng với cô cũng sẽ không về đây sớm.

- Không cần, anh ra khỏi phòng tôi ngay... ra đi.

Minh Trí nắm lấy bàn chân nhỏ nhắn đang cố sức đẩy mình rời xa anh của Diệu Tuệ, đôi mắt ánh lên ý cười cợt nhả.

- Sợ sao? Không phải là chúng ta chưa từng? Cô cũng đâu phải dạng xử nữ mà hành động như một con chiên ngoan đạo vậy?

Sau câu nói là một lực kéo không quá mạnh nhưng đủ để cả người Diệu Tuệ trượt dài xuống giường. Cô nhìn anh ta lắc đầu.

- Anh muốn gì ở tôi chứ?

- Muốn gì sao? Chẳng phải cô muốn leo lên giường của tôi còn gì?

- Không... buông tôi ra.

Diệu Tuệ khua tay chân loạn xạ, móng tay cào vào mặt Minh Trí một đường sắc lạnh. Đôi mắt thâm thúy lạnh lẽo nhìn cô như muốn gϊếŧ người, những ngón tay thon dài chạm lên vết xước hằn đỏ đã rớm máu trên mặt.

- Chị em cô mang tôi ra làm con rối, cô nghĩ mình có thể tẩy trắng bản thân sao? Muốn chơi thì tôi chơi với cô đến cùng.

Diệu Tuệ hét lên trong vô vọng.

- Đến tột cùng là tôi phải làm sao để anh buông tha cho tôi chứ? Tôi đã làm gì anh hả?

- Làm gì thì bản thân cô phải rõ hơn ai hết. Cô phải nhận lấy hậu quả mà mình đã gây ra.

Nói rồi Minh Trí ghim chặt lấy hai cánh tay của Diệu Tuệ không cho làm loạn.

Diệu Tuệ mặt biến sắc, sự sợ hãi dường như tan biến, dù cô có cố giải thích thì hắn cũng không tin. Cô nhìn sâu vào mắt hắn cười nhạt.

- Được, vậy tôi chờ. Không chỉ tôi mà anh cũng sẽ như vậy. Chúng ta sẽ cùng kéo nhau xuống địa ngục được chứ?

Từ trong đôi mắt sâu thẳm ánh lên tia giận dữ.

- Cô cũng gan lớn lắm. Tôi sẽ cho cô biết cái cảm giác muốn đối đầu là thế nào?

Minh Trí giật chiếc váy ngủ trên người của Diệu Tuệ xuống gằn giọng.

- Cô muốn bán thân, muốn đàn ông thì tôi sẽ cho cô.

Nghĩ đến việc đã từng trải qua với anh ta chỉ toàn đau đớn, đến mức cô phải đến bệnh viện vì màиɠ ŧяiиɧ bị xé rách dẫn đến bên trong bị xuất huyết. Lời bác sĩ vẫn văng vẳng bên tai "Lần đầu tiên mà làm ra thể loại này mà cô cũng chịu được sao, loại đàn ông chỉ biết sướиɠ một mình thì đừng cho họ thỏa mãn thêm nữa."

Khi cô kịp hoàn hồn thì trên người cả hai đã chẳng còn gì nữa. Cô biết dù mình có chống đối thì anh ta cũng sẽ không dừng lại, cuối cùng người chịu đau sẽ là cô. Vậy nên coi nằm im như một khúc gỗ, chẳng quấy phá, chẳng gào thét mà mặc kệ anh ta.

Cô bị anh ta giữ chặt mặt cho nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh hơn đá kia đang tức giận, cô cũng nhìn thẳng vào đôi mắt ấy không chút sợ sệt. Lúc này tự dưng cô lại buột miệng.

- Có ai dạy anh hiểu thế nào là cầm thú không?