Chương 7

Lãnh đạo

đi mua cháo …

Là cho ta…

Này, trái với quy luật tự nhiên đi.

Lãnh đạo ngành con tin, nhất quán

tương đối nghiêm túc.

– nhất quán: trước sau như một

Chưa bao giờ ăn thức ăn ngoài, càng sẽ không

mua

thức ăn ngoài.

Mà lúc này, hắn lại xách

một

hộp cơm

bị hắn ghét bỏ xuất hiện ở cửa —— “Cháo Khoai từ

xương sườn.”

Con tin cảm động

lại khẩn trương.

Trước cái

nhìn chăm chú của hai vị lão đại, vùi đầu đem cháo uống cạn sạch.

Lúc này thân thể hắn khôi phục không ít, chỉ là thời điểm sử dụng một số động tác lưng sẽ

đau, như bị sái cổ.

Lãnh đạo hỏi thăm chuyện đã xảy ra.

Con tin cứ dựa theo

lời cảnh sát giải thích, đơn giản miêu tả một lần.

Tổng giám đốc không nhịn được thổn thức,

bảo

người ta an tâm dưỡng thương.

Sau khi hai vị rời đi, con tin nằm nhoài trên bệ cửa sổ nhìn ra ngoài trời.

Bầu trời đêm yên tĩnh, mặt đất lại náo nhiệt.

Bên trong thành phố đèn đuốc, có một khuôn mặt sáng ngời sau cửa kính, cảnh sát tiên sinh đang ngồi.

Đó là một nhà hàng cơm kiểu Tây cạnh bờ sông.

Ngồi đối diện hắn

là cô gái đáng yêu, trong mắt yêu thương lưu luyến.

“Anh

mặc âu phục thật là đẹp mắt.”

“Có đúng không?”

“Lần đầu thấy anh mặc, rất thích hợp anh.”

Cảnh sát tự nhiên khó nói là mượn, chi mỉm cười.

Nữ nhân cảm thấy được hắn cười có ý đồ riêng. Hơn nữa tự cho là đã đoán được

ý nghĩa bữa tối này.

“Nghe nói nơi này phải đặt chỗ trước rất lâu, nghĩ như thế nào lại tới đây?”

“Không có gì, muốn đưa em đi

ăn một bữa ngon.”

“Chỉ đơn giản như vậy?” Nữ nhân hấp háy mắt, “Em nghe người ta nói, anh

gần đây

hình như

có tới

tiệm vàng a.”

“Nghe ai nói?”

“Chính là người nào đó a.”

Lúc này, điểm tâm ngọt bày lên.

Nữ nhân nhìn bánh hoa, nhìn lại cảnh sát một chút.

“Vậy anh

có đi qua chưa?”

Cảnh sát gãi đầu một cái, “Có người chứng kiến, anh cũng không phản bác được.”

Nữ nhân cười vui vẻ, múc

lên một muỗng

bánh hoa, tinh tế thưởng thức.

Bên trong ngọt ngào, tựa hồ có một chút mùi vị kim loại!

Lại múc

một muỗng, liếc mắt nhìn cảnh sát một cái.

Cảnh sát lộ ra nụ

cười có chút

lúng túng.

Nhưng mà, bánh hoa

ăn sạch hết, vẫn

chưa phát hiện

nhẫn kim cương trong tưởng tượng.

Mùi vị kim loại chỉ là do

cái muôi inox mà thôi. (:)) ảo tưởng quá cô ơi)

Nữ nhân khó tránh khỏi thất vọng.

Cảnh sát đương nhiên đau lòng, lại không thể nào giải thích. Hắn cũng không thể nói, ngày hôm nay mới vừa

mua được

nhẫn, ra cửa lại đυ.ng phải giặc cướp đi.

Ai sẽ tin

a?

Thiên hạ sao lại có

giặc cướp không có mắt như thế.

Dám động tới

nhẫn kim cương của cảnh sát!

Về đến nhà, cảnh sát càng nghĩ càng giận bất bình.

Vì vậy, cho người chất phát kia một tin nhắn ngắn —— “Anh vẫn có hiềm nghi.”

– người chất phát là biệt danh mới của cảnh sát cho con tin.

Một lát sau thu được

câu trả lời—— “Biết rồi, ngủ ngon.”