Chương 9

Trong tiếng bước chân hỗn loạn, liên tục có người từ phía sau toa tàu điện ngầm chạy về phía trước, như một đám khỉ bị đốt mông

Tuy nhiên, toa tàu điện ngầm đang di chuyển bị đóng kín, không có chỗ nào để chạy trốn.

Rất nhanh, một đám sương mù màu trắng từ tận cùng tầm mắt ập đến với tốc độ cực nhanh, nuốt chửng toàn bộ toa tàu.

Người ta mắc kẹt trong sương mù, giơ tay không thấy năm ngón, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Tiếng của hệ thống vang lên.

[Nhiệm vụ mới: Loại bỏ đám sương mù nhỏ trên tuyến đường tàu điện ngầm số một.]

[Phần thưởng nhiệm vụ: Một gói quà tân thủ.]

Thẩm Quyết không hề động đậy.

Cậu ngồi trên ghế, nhìn vào trò chơi âm nhạc trên điện thoại di động đã dừng lại do mất kết nối, chuỗi combo công đức* dừng lại ở con số sáu mươi sáu nghìn sáu trăm sáu mươi sáu, tiếc nuối thở dài.

(*điểm giành được trong trò chơi Electronic Mokugyo)

Hệ thống không hiểu: [Tại sao ký chủ lại không hành động? Cậu đang đối mặt với sương mù đấy! Sương mù đó!]

Thẩm Quyết cũng không hiểu hỏi lại: "Tại sao tôi phải hành động?"

Cậu tắt trò chơi, chuyển lại sang phần mềm nghe nhạc trong máy, nói: "Theo thống kê, xuất hiện thiên tai sương mù cấp thấp trong phạm vi thành phố, thời gian trung bình để lực lượng phòng vệ thành phố đến và giải quyết là mười phút, tối đa không quá mười lăm phút. Cách tốt nhất mà người thường đối mặt với sương mù là chờ đợi cứu hộ tại chỗ."

Thiên tai sương mù.

Đó là tên mà loài người đặt cho thảm họa ngày tận thế bất ngờ ập đến này.

Năm 2044, thiên tai sương mù đầu tiên trong lịch sử loài người được ghi nhận đã bùng phát ở nước M, khiến thành phố đông dân nhất của nước M bị lụi tàn. Cả thế giới chấn động.

Do sương mù không thể loại bỏ, sự lây nhiễm liên tục lan rộng, ba năm sau, Nước M buộc phải sử dụng vũ khí hạt nhân. Một thành phố từng tỏa sáng như viên ngọc trong lịch sử loài người từ đó biến thành tro bụi.

Tuy nhiên, mọi chuyện chưa kết thúc, mà chỉ mới bắt đầu.

Trong hơn ba mươi năm qua, sương mù vẫn liên tục ập đến, hai phần ba lãnh thổ toàn cầu trở thành vùng đất lụi tàn, sương mù phủ kín, dị chủng hoành hành.

Dân số thế giới giảm đi bốn phần năm, người sống sót tập trung trong các căn cứ, khó khăn sinh tồn và phát triển.

Dựa vào màu sắc của sương mù, mức độ nguy hiểm của thiên tai được phân loại từ F đến SSS, màu sắc tương ứng của sương mù lần lượt là: trắng, hồng, đỏ, cam, vàng, xanh lá, xanh lam, xanh dương, tím.

Một thiên tai sương mù cấp A có thể khiến một thành phố với dân số hàng trăm nghìn người lập tức sụp đổ trong nháy mắt, trở thành sào huyệt sinh sản của một loại dị chủng nào đó, hơn nữa liên tục lan truyền lây nhiễm ra bên ngoài.

Còn thành phố mà Thẩm Quyết đang sống được người sống sót gọi là "Eden".

Đó là bởi vì, thành phố này từ khi được xây dựng chưa bao giờ bị lụi tàn, đến nay vẫn duy trì trật tự và văn minh trình độ cao.

Đối với cư dân sống trong "Eden", chờ đợi cứu hộ tại chỗ, quả thực là một phương pháp không tồi.

Hệ thống im lặng một lúc rồi nói: [Ký chủ, nếu cậu đọc kỹ nội dung tiểu thuyết sẽ biết, một số người trong lực lượng phòng vệ không đáng tin cậy. Hơn nữa, cảm giác về thời gian bên trong sương mù và bên ngoài không giống nhau, mười phút bên ngoài có thể trở thành một giờ ở đây, mà một giờ đã đủ để dị chủng xé xác mọi người trong toa tàu thành từng mảnh.]

Thẩm Quyết không phản bác.

Tích tích tích…

Đột nhiên, điện thoại của mọi người trong toa tàu liên tục phát ra âm thanh thông báo tin nhắn.

Thẩm Quyết mở phần mềm liên lạc màu xanh.

Ở hàng đầu tiên vẫn là "Bạn đời cừ khôi", nhưng hàng thứ hai lại xuất hiện một nhóm chat lạ.

Tên của nhóm chat là "Người lao động vui vẻ", số lượng thành viên trong nhóm đang nhanh chóng tăng lên.

Sau nửa phút, con số này dừng lại ở một con số một nghìn bốn trăm bốn mươi bốn đỏ rực.

Sương mù ẩm ướt lượn lờ trong toa tàu.

Bầu không khí kỳ quái lan tỏa.

Thẩm Quyết nhìn chằm chằm vào nhóm chat xuất hiện trên điện thoại, khẽ thở dài.

"Có vẻ như bữa tối sẽ bị trì hoãn."

***

Tiếng bước chân liên tục vang lên khắp khoang máy bay, các bác sĩ và y tá mặc áo blouse trắng đang bận rộn đi lại giữa các hành lang.

Máy bay bay qua vùng đất hoang tàn, mặt đất phủ đầy xác nhện.

Các thành viên của đội càn quét dị năng “Thự Quang” đang nghỉ ngơi và chữa trị trong máy bay.

Ống tiêm chứa thuốc được cắm vào cánh tay, nhưng lớp vảy trắng phủ bên trên vẫn như có ý thức tự chủ, không ngừng chuyển động và phập phồng, những chiếc gai xương hình dạng kỳ dị chui ra từ kẽ hở, quấn quanh cánh tay như mạch máu.

Bác sĩ nhìn vào máy đo chỉ số lây nhiễm trong tay, thở dài, "Tình hình của cậu không mấy khả quan."

Ông ta vẫy tay gọi y tá bên cạnh, "Tăng liều lượng."

Y tá nghe vậy lấy một ống thuốc mới, đổ vào ống tiêm, tăng tốc độ tiêm.