Chương 36: Trói vào giường

Edit: Smile" (Smilinggg02)

"Cơn gió mùa hạ khiến em nhớ mãi, em đã được nghe câu nói "Anh yêu em" thật rõ ràng..."

(Bài cơn gió mùa hạ )

Đồng hồ báo thức ở trên đầu giường kêu lên, Tiêu Tiêu nhắm hai mắt, duỗi tay về phía trước, sờ lên màn hình di động, tắt đồng hồ báo thức đi, tiếp tục ngủ.

Nhưng mà nhắm mắt chưa tới mười giây, cô chợt nhớ đến cái gì đó, đột nhiên mở to hai mắt, chết tiệt, hôm nay phải đi học.

Cô xốc chiếc chăn trên người lên, bước hai chân xuống sàn, cảm giác mềm mại khiến Tiêu Tiêu sững sờ một chút.

Đây là...

A, quên mất, tối qua ngủ cô ở nhà Từ Hoàng cả đêm, xong rồi, đồng phục, đồng phục chưa giặt.

Cô lại cúi đầu nhìn chính mình, thân thể thoải mái, không có cảm giác dính nhớt nhát như tối qua, chắc là Từ Hoàng lau sạch cho cô.

"Tiêu Tiêu, dậy rồi sao?"

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Tiêu Tiêu hoàn hồn, giọng khàn khàn trả lời: "Dậy rồi."

"Ra ăn sáng đi."

Từ Hoàng mở cửa, đi vào, đứng trước mặt cô, "Anh nấu cháo thịt nạc Bắc Thảo cho em."

"Cậu làm sao biết tôi thích trứng Bắc Thảo?" Tiêu Tiêu ngạc nhiên.

"Mọi thứ của Tiêu Tiêu anh đều biết hết." Cậu rũ mắt, dường như nhớ tới cái gì đó, môi cong cong.

Tiêu Tiêu đối với cậu càng trở nên đề phòng, quả nhiên là biếи ŧɦái, cô thích cái gì đều điều tra kỹ càng.

"Tôi..."

Lời còn chưa nói ra, tay cô đã bị người khác kéo đi, nhịn không được kéo cô ra phòng khách.

Phòng cách bày một bàn cơm, trên bàn có một tô cháo thịt nạc trứng Bắc Thảo còn bốc khói, cùng một dĩa bánh quẩy.

Mới vừa nhìn thấy bụng thật sự có chút đói, Tiêu Tiêu cũng không khách khí với cậu, suy nghĩ tìm một vị trí ngồi xuống để ăn, không nghĩ tới Từ Hoàng bám dai như vậy, cậu kéo cô xuống, nhưng cũng không có thả ra ngay mà trực tiếp kéo cô ngồi lên đùi mình, múc một muỗng cháo, thổi cho hết nóng rồi đưa lên miệng cô.

Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm muỗng cháo được thổi nguội bên miệng, đè xuống khó chịu trong lòng, bình tĩnh nói: "Không cần, tôi tự ăn được."

"A."

Từ Hoàng làm động tác há miệng, ý bảo cô ăn hết cháo.

Tiêu Tiêu chuẩn bị cự tuyệt.

"Nếu Tiêu Tiêu không ăn hết, hôm nay không cần phải đi học."

Lời uy hϊếp của Từ Hoàng khiến lưng Tiêu Tiêu cứng đờ, "Cậu nói lời này là có ý gì?"

Từ Hoàng buông chiếc muỗng xuống, thần sắc lãnh đạm: "Tiêu Tiêu, hai lần hoan ái cũng không thể kiềm hãm du͙© vọиɠ của anh đối với em, nếu có thể, anh muốn trói em vào giường cả đời."

Tiêu Tiêu hai mắt trừng lớn, giọng nói khô khốc: "Cậu, cậu đừng có nói bậy."

"Tiêu Tiêu có thể thử xem đó có phải là nói bậy hay không." Từ Hoàng một lần nữa cầm muỗng lên, "Đương nhiên, lúc Tiêu Tiêu mang thai còn cần phải vận động, lúc đó chắc rằng không thể trói Tiêu Tiêu lại được."

Khi nói, cậu vẫn lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.

"Cậu đừng có nằm mơ, tôi sẽ không mang thai." Lời nói điên rồ của cậu khiến Tiêu Tiêu hoảng đến không để ý lời nói.

Cô vừa dứt lời liền cảm thấy hối hận, những lời này có thể chọc giận Từ Hoàng.

Kỳ lạ là, Từ Hoàng đối với những lời nói này của cô không có phản ứng gì lớn, cậu bình tĩnh múc thêm một muỗng cháo, đưa đến bên miệng cô.

Tiêu Tiêu không dám chọc giận cậu, cô ngừng một lát, mới há miệng, nuốt cháo trong muỗng xuống.

"Tiêu Tiêu, em uống thuốc tránh thai?"

Lúc này không chỉ lưng Tiêu Tiêu cứng đơ, mà thân nhiệt cả người đều giảm xuống mấy độ, cô khó khăn mà nuốt nước miếng.

"Chúng ta hiện tại mới 17 tuổi, không thích hợp làm cha mẹ, qua mấy năm nữa, qua mấy năm nữa chúng ta tốt nghiệp Đại Học, kết hôn rồi mới sinh con, được không?"

Tiêu Tiêu nắm lấy vạt áo cậu, giọng nói sợ sệt hỏi cậu.

Trong nháy mặt vẻ mặt Từ Hoàng sững sờ, cậu ném cái muỗng xuống, nắm lấy bả vai cô, kích động hỏi: "Em nghiêm túc sao? Em thật sự muốn kết hôn với anh?"

Tiêu Tiêu bị cảm xúc kích động của cậu làm cho hoảng sợ, sau khi ổn định tinh thần, cô hạ thấp giọng, ôn nhu nói: "Đương nhiên, yêu đương không phải cuối cùng sẽ kết hôn sao?"

Từ Hoàng cười, cười đến có chút điên cuồng.

"Được, kết hôn, kết hôn, chúng ta kết hôn."