Chương 35: Cường bạo

Edit: Tinh Hoà (SterlingBrigh)

Ý cười dần dần mất, Từ Hoàng chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng, không có một chút ấm áp, giống như một khối băng lạnh lẽo.

Trái tim nhỏ của Tiêu Tiêu bắt đầu đập nhanh, cô thậm chí không dám đối mặt trực diện với Từ Hoàng.

"Tiêu Tiêu không thích anh?"

Không những không có nụ cười, mà ngay cả lời nói cũng giống đầy gió.

Tiêu Tiêu khẩn trương mà mím môi, "Thích hay không thích gì đó, còn quá sớm, chúng ta còn chưa hiểu rõ về nhau."

Thân thể cô đột nhiên bị đẩy ngã xuống, cả thân thể trần trụi, đôi chân thon dài, trong mắt Từ Hoàng ẩn chứa đầy du͙© vọиɠ, mặt cậu không cảm xúc đem hai chân Tiêu Tiêu tách ra.

Tiêu Tiêu sửng sốt, "Cậu muốn làm cái gì?"

"Tiêu Tiêu không ngoan."

Cậu cởϊ qυầи, để lộ ra côn ŧᏂịŧ đã cương cứng, áp sát ở trước huyệt khẩu khô khốc, không có âu yếm, không có trêu chọc, thô bạo cắm vào bên trong tiểu huyệt.

"A... Đau quá... Đi ra ngoài... Đi ra ngoài..."

Tiêu Tiếu đấm đánh vào ngực cậu, khóe mắt chảy nước mắt vì đau, cô đau quá, thậm chí còn đau hơn so với lần đầu tiên cắm vào.

"Từ Hoàng... Tôi đau quá... Không cần, cầu xin cậu." Cô vừa khóc vừa cầu xin hắn.

Nhưng mà Từ Hoàng dường như không nghe thấy lời cô nói, hai mắt cậu đỏ hoe, dùng sức thọt vào rút ra, qυყ đầυ thô tô phá tan mỗi tầng nếp nhăn, ngang ngược đâm vào chỗ sâu nhất bên trong cô.

Lần nào cậu cũng dùng hết sức, cứ như thể mỗi lần thọc vào rút ra là lần cuối cùng lao tới. Bởi vì tiểu huyệt khô khốc không có dâʍ ŧᏂủy̠ bôi trơn nên lúc đầu cậu đâm vào cũng không được nhanh, nhưng sau đó tiểu huyệt mẫn cảm từ từ chảy ra nước dưới sự châm chọc lặp đi lặp lại của cậu, có dâʍ ŧᏂủy̠ bôi trơn, động tác của cậu mới nhanh hơn không ít.

Vì để cắm càng sâu vào trong cơ thể của cô, cậu lôi kéo hai đùi cô, để cô quỳ gối ở giữa hai chân, dùng tư thế này để cắm côn ŧᏂịŧ vào sâu hơn.

Côn ŧᏂịŧ cùng tiểu huyệt phát ra âm thanh giao hợp "Bạch bạch". Đùi của Tiêu Tiêu bị hai viên trứng dái của cậu vỗ vào đến đỏ lên, để trả thù Từ Hoàng đã khiến cô đau đớn, Tiêu Tiêu chịu đựng đau đớn truyền đến từ tiểu huyệt, cô duỗi tay ra, kéo Từ Hoàng xuống.

Từ Hoàng cho rằng cô chủ động muốn hôn, tâm tình tốt lên một chút động tác của cậu cũng chậm lại, khi cong môi cúi đầu đang muốn hôn môi Tiêu Tiêu, phía sau lưng cậu chợt đau.

Là Tiêu Tiêu, cô cào lên phía sau lưng cậu.

Hai tuần nay không cắt móng tay, móng tay vẫn còn sắc bén, một khi móng tay bị rút ra, Tiêu Tiêu không chút lưu tình nào lập tức cào ra mấy đường tơ máu thật dài ở đằng sau lưng Từ Hoàng.

Từ Hoàng kêu lên một tiếng, than nhẹ nói: "Tiêu Tiêu đây là muốn lưu lại dấu vết khi chúng ta làʍ t̠ìиɦ sao?"

Tiêu Tiêu cau mày, vẻ mặt đau khổ, trong lòng hừ lạnh một tiếng, dấu vết? Tôi nhổ vào, xem tôi có cào chết cậu không.

"A --"

Hung hăng mà cắm lộng vào mị thịt của tiểu huyệt, cảm xúc tê dại tràn đầy trên trán Tiêu Tiêu, thân thể cô xụi lơ, vô ý thức buông lỏng bàn tay nhỏ đang cào lưng cậu ra.

"Đừng cắm... Đừng cắm nơi đó..."

Tiếng nước càng lúc càng lớn, lớn đến mức dường như cả thế giới chỉ nghe thấy thanh âm nhục huyệt bị người cắm vào.

Tiêu Tiêu ý thức bắt đầu mơ hồ đi.

"Tiêu Tiêu, vợ chồng, chúng ta làm vợ chồng đi."

Từ Hoàng buông bàn tay đang lôi kéo hai chân cô ra, cúi đầu, ôm lấy eo cô, đem tiểu huyệt của cô càng thêm dán vào côn ŧᏂịŧ của cậu.

Thanh âm thọc vào rút ra vang lên liên tục không ngừng, theo thời gian tích tụ, sự tỉnh táo của Tiêu Tiêu cũng dần dần biến mất cùng với loại tình yêu cuồng bạo này.

Theo kỹ xảo cắm lộng của Từ Hoàng, không bao lâu, Tiêu Tiêu liền cao trào, dưới tuân cô một mảnh lầy lội, thân mình mềm đến kỳ cục, không kiên trì bao lâu liền ngủ thϊếp đi. Mà lúc sau Từ Hoàng thọc vào rút gần trăm lần, cuối cùng mới cảm thấy mỹ mãn bắn vào trong cơ thể cô.

*

Nửa đêm, Tiêu Tiêu gặp ác mộng, trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh dậy, quay đầu lại thấy bên cạnh giường lớn không có ai, lạnh như băng, hình như Từ Hoàng sau khi hoan ái cùng cô cũng không có ngủ cùng.

Cô liếc nhìn đồng hồ bên cạnh bàn đầu giường, 3:24 sáng.

Đột nhiên cảm thấy hạ thể muốn đi tiểu, cô run rẩy bước ra khỏi giường, tùy ý mặc vào một chiếc áo sơ mi, lê đôi chân bủn rủn ra ngoài tìm nhà vệ sinh.

Khi cô đi đến góc của lối đi, một căn phòng tản ra ánh sáng thu hút sự chú ý của cô, cô tò mò đứng ở ngoài cửa nhìn vào thì thấy.

Là Từ Hoàng, cậu đang ngồi trên bàn sách, trên tay đang vuốt ve một chiếc hộp màu đỏ sẫm.

Chiếc hộp hình vuông, không to lắm, nhìn hơi giống hộp đựng đồ trang sức.

Cô dừng lại một chút, vốn định muốn rời đi, vừa muốn bước chân đi thì thấy Từ Hoàng đã mở nắp hộp lấy đồ vật bên trong ra.

Tiêu Tiêu híp mắt, nương theo ánh đèn mỏng manh, miễn cưỡng có thể nhận ra đó là một chiếc nhẫn.

Sau khi Từ Hoàng lấy ra chiếc nhẫn, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve những đường hoa văn trên đầu nhẫn, vẻ mặt có chút cô đơn, trong đôi mắt đen ẩn chứa nỗi buồn không thể xóa bỏ.

Tiêu Tiêu vốn định còn muốn nhìn tiếp, nhưng cơn buồn tiểu ở hạ bộ của cô càng thêm lợi hại, cô phải từ bỏ ý định nhìn trộm Từ Hoàng, ngược lại đi tìm nhà vệ sinh.

Nhón gót rời khỏi lối đi, cuối cùng cũng tìm được nhà vệ sinh, sau khi nhanh chóng giải quyết xong vấn đề về thể chất, cô quay trở lại căn phòng ban đầu, nằm xuống và đi ngủ.

Nửa mê nửa tỉnh, cô dường như nghe thấy tiếng bước chân và tiếng mở cửa.

Một lúc sau, cô cảm thấy trán lạnh toát, hình như có người hôn cô, cô không mở mắt ra, cô rất buồn ngủ, sốt ruột vẫy vùng, cố xua đuổi người đã ngăn cản việc cô ngủ, cô không dám mở mắt ra, người nọ tựa hồ bị cô thành công đuổi đi, không hề có động tác khác, không lâu sau cô liền chìm vào giấc ngủ say.