"Nhuyễn Nhuyễn, sao mặt con lại đỏ như vậy?" Mẹ Cố Á Thu đi ra rót nước, đúng lúc nhìn thấy Tô Nhuyễn quay lại, vừa thấy mặt cô đỏ bừng, liền đi tới, kiểm tra sắc mặt của cô, "Bị sốt sao?"
“Không, con không sao ”Tô Nhuyễn khẽ cúi đầu, sờ soạng đi thay giày.
“Rửa tay rồi ăn cơm đi.” Thấy cô không sốt, Cố Á Thu xoay người đi vào phòng bếp.
Tô Nhuyễn đáp lại rồi lên lầu giấu chiếc MP4 và tai nghe dưới gối trước khi vào phòng tắm.
Khi cô đang rửa tay, cô chợt nhớ đến cảnh ở nhà của Kha Tung Ứng.
Anh cẩn thận vặn vòi cho cô.
Nước chảy ào ào vào đầu ngón tay, kɧoáı ©ảʍ liên tục sục sạo tứ phía, cảm giác tê dại giống như lúc hắn nắm lấy đầṳ ѵú nàng ... Nàng run run ngón tay đỏ mặt tắt vòi.
“Gần đây ở trường con có thấy vui không?” Cố Á Thu hỏi.
"Hả, không, không có.” Tô Nhuyễn trầm giọng hỏi trong khi ăn rau mà mẹ cô đã để trong bát, “Sao vậy ạ?”
“Không có sao?” Cố Á Thu rót một cốc nước và đặt nó bên cạnh cô, "Mẹ cảm thấy gần đây con rất vui.”
Tô Nhuyễn trong lòng run lên, cắn đũa nói: “Có lẽ…kì nghỉ hè sắp đến rồi.”
“Một năm làm việc vất vả nữa.” Cố Á Thu gắp một miếng thịt cho cô, "Hãy thi thật tốt và cố gắng kiếm học bổng.”
"Vâng.” Tô Rân gật đầu, "Con sẽ cố gắng.”
Buổi tối tắm rửa xong, Tô Nhuyễn xuống giường lấy MP4 dưới gối ra, lần mò ấn nút nguồn, đeo tai nghe vào, bắt đầu nghe nhạc.
Mới học cấp 2, cô đã được nghe cùng cô bé cùng bàn, lúc đó cô không biết tắt mở máy, cô bé đó đã dạy cô, sau này đổi người cùng bàn, cô không bao giờ được nghe nhạc bằng tai nghe.
Cho đến khi ... gặp anh.
Ban đêm cô vô tình ngủ quên khi nghe nhạc, cô dậy muộn vào ngày hôm sau, Cố Á Thu ở tầng dưới đã gọi cô nhiều lần thì cô mới nghe thấy.
Cô mặc vội quần áo và rửa mặt, vội vàng xỏ giày mà không kịp ăn sáng.
“Đừng lo lắng, bạn học của con vừa tới mua đồ ăn sáng. Nhân tiện, mẹ sẽ để cậu ấy chở con đi.” Cố Á Thu bước vào, cầm lấy thanh chỉ đường nhét vào tay cô, dẫn cô đi ra ngoài.
Tô Nhuyễn đã nghe thấy giọng của Kha Tung Ứng.
Thật gần, thật thấp, với một nụ cười.
"Chào buổi sáng! Tô Nhuyễn !” Kha Tung Ứng chở cô bằng xe đạp, sau khi dừng đèn giao thông, anh đưa đồ ăn sáng trong giỏ cho cô, “ăn chút gì đi.”
Tô Nhuyễn sờ sờ hộp sữa còn ấm và chiếc bánh bao.
Cô nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn."
Cô cảm thấy càng nợ anh nhiều hơn
Cô cắn một miếng bánh.
Nó thật thơm.
Kha Tung Ứng vui mừng khi thấy cô ăn bánh, anh đạp xe vào trường, bác bảo vệ nhìn thấy Tô Nhuyễn đang ngồi ở ghế sau với chiếc bánh trên tay, ông tròn mắt nhìn ngạc nhiên.
Cô ăn một nửa chiếc bánh bao, cô đã no sau khi uống một vài ngụm sữa ấm.
"Không ăn nữa sao?” Kha Tung Ứng dừng xe lại, cầm lấy bánh bao còn lại trên tay cô, nhìn vết răng nhỏ trên đó, cổ họng khẽ động, "Nếu em không ăn thì anh ăn được không?
Tô Nhuyễn sắc mặt có chút đỏ lên. "Nhưng tôi ăn rồi."
Kha Tung Ứng cắn một miếng, "Chậc chậc, em ăn cái gì đều ngon."
Tô Nhuyễn: "..."
Anh uống hết phần sữa còn lại của cô bằng vài ngụm lớn, " Chậc chậc, ngon thật! "
Tô Nhuyễn mặt đỏ tía tai đi lên lầu.
Kha Tung Ứng ném vỏ bánh vào thùng rác, đuổi theo cô, và hỏi bằng một giọng thấp, "Đêm qua em có nhớ anh không?"
"Không." Tô Nhuyễn đã cho anh một cú sốc, "Đừng nói như vậy."
"Vậy sao? ”Kha Tung Ứng tiến lại gần, giọng nói trầm thấp, câu cuối nghe hơi ngớ người.
"Tiểu bảo bối."
"Anh nhớ em cả đêm."
-------------
Hôm qua mình bận chút xíu, xin lỗi các bạn vì sự chậm trễ này :<<
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!