Chương 64: Giận

Kể từ lúc Hạ Minh đem thuốc tránh thai cho Hy Tuyền vào buổi chiều hôm sau, hai người họ bắt đầu giận dỗi không nói với nhau một lời nào, nhất là Hy Tuyền. Mỗi ngày cô đều đến trường từ lúc sáng sớm, học xong liền lập tức về KTX, sau khi ăn bữa tối liền đến thư viện ngồi lỳ đến chín giờ tối mới trở về đi ngủ, cô làm vậy là để tránh mặt anh. Mặc dù buổi chiều mưa hôm ấy là cô tự nguyện dâng hiến cho anh, nhưng trong lòng cô lại dấy lên nỗi sợ hãi, sợ mọi người phát hiện ra cô và anh đã đi quá giới hạn, sợ bố mẹ phát hiện, sợ bọn họ còn quá trẻ rồi mọi chuyện sẽ chẳng đi đến đâu. Hơn nữa cô chưa thật sự có sự chuẩn bị tốt cho chuyện ấy mặc dù trong lòng cô rất yêu Hạ Minh, cô mới chỉ là một cô gái mới vừa tròn mười sáu tuổi, còn quá ít kinh nghiệm để đương đầu với chuyện vừa xảy ra.

Trong trường, nếu có tình cờ đυ.ng mặt với Hạ Minh, cô cũng lập tức xoay người bỏ đi. Bởi hành động này của Hy Tuyền khiến Hạ Minh không kịp nói một lời nào với cô cho nên anh cũng không cách nào hiểu được hành động kỳ quặc của cô, do đó thái độ của Hạ Minh dạo này với đồng bạn cũng lạnh lùng hẳn đi.

Hy Tuyền thực sự rất buồn bực, nhiều lần Hạ Minh muốn tìm cô để giải thích mọi chuyện, nhưng cô đều dùng hết lý do này tới lý do khác để từ chối gặp mặt anh. Hết thảy đều do cái chiều mưa chết tiệt ấy mà ra. Nhìn thấy anh, không được nói chuyện với anh, không thấy anh cười trong lòng cô như muốn phát điên lên vì nhớ anh!

“Hy Tuyền ơi Hy Tuyền, chuyện quái gì đang xảy ra với mày thế này. Mày không muốn mất anh ấy chứ con ngốc?.” Hy Tuyền thầm rủa mình, cô ấy quyết định hôm nay sẽ vỡ sự im lặng mà gặp anh.

Khi vừa hết giờ học, Hy Tuyền bước vào nhà vệ sinh nữ liền nghe thấy mấy đồng bạn nữ cùng trường đang nhỏ to bàn tán gì đó. Đứng trước gương sửa sang lại đầu tóc một chút, vừa muốn đi ra thì Hy Tuyền nghe thấy một cô trong số họ lên tiếng, “Không biết gần đây Hạ Minh xảy ra chuyện gì nhỉ? Hình như anh ấy rất ít nói và lạnh lùng.”

“Mấy đứa lớp khác nói mấy hôm trước tụi nó nhìn thấy Hạ Minh bị con nhỏ Hy Tuyền dắt tay vào khu rừng sau khuân viên trường. Không phải anh ấy đang hẹn hò với con nhỏ đó chứ? Không thể nào? Mắt thẩm mỹ của anh ấy tệ đến thế sao!” Một cô khác che miệng cười nói.

“Sao cậu dám nói xấu thần tượng của tớ?”

“Mình không có ý đó! Hạ Minh là người rất tuyệt vời! Các cậu cũng biết rõ điều đó hệt như mình mà. Nhắc đến chuyện đó mới nói, mặc dù mình có rất nhiều bạn trai theo đuổi mình, nhưng trong số họ, không có một người nào có thể được như Hạ Minh. Đẹp trai, học giỏi, con nhà giàu. Các cậu nhìn vào cơ thể của anh ấy mà xem, Mình tin chắc là đứa nào có diễm phúc được lên giường với anh ấy một lần sẽ không bao giờ quên được.Ôi chỉ nghĩ đến đó thôi chân mình đã quíu hết lại rồi đây này. Thật khiến người ta đau lòng mà!”

Đứng ở bên ngoài một lúc lâu, nhưng Hy Tuyền cũng chỉ lẳng lặng nghe hết tất cả chứ không hề lên tiếng. Nhưng tận sâu thẳm đáy lòng, cô lại cảm thấy rất khó chịu. Đám nữ sinh này đúng là không biết xấu hổ, lại có thể đứng giữa nơi công cộng mà bàn tán mấy chuyện xấu xa thế này. Suy nghĩ một hồi, cô cũng quyết định đi vào. Con người luôn có ba vấn đề cấp bách cần phải giải quyết, cho dù đám học sinh nữ này có đáng ghét tới mức nào thì cô vẫn phải ưu tiên giải quyết vấn đề sinh lý trước tiên.

Bốn, năm nữ sinh đứng túm tụm ở đó, buôn chuyện hết sức hăng say chứng tỏ đề tài này “Hot” tới mức nào. Vì thế bọn họ không những không để ý thấy Hy Tuyền bước vào, mà ngược lại, câu chuyện ngày càng rôm rả hơn, từ chuyện bé đã được xé ra thành chuyện lớn.

“Này, không phải là Hạ Minh đã thay đổi đối tượng rồi chứ? Dạo này cái con kia cũng không thấy tìm Hạ Minh như trước nữa.”

“Haizz, cho dù nó có tìm đi chăng nữa thì mọi người sao có thể biết được. Nhưng đối với Hạ Minh, anh ấy đâu thiếu người theo đuổi, mẹ, đỉa mà đòi đeo chân hạc.” Một sinh viên nữ cất giọng mỉa mai cô bạn vừa lên tiếng.

“Ây da, tớ thật sự muốn quan hệ với Hạ Minh một lần. Các cậu cũng thấy rồi đấy, cái tướng ấy mỗi khi lên giường, chắc làm cho phụ nữ “siêu hồn lạc phách” khiến họ thỏa mãn tới mức muốn chết đi ấy chứ.”

“Điều đó là đương nhiên rồi. Hạ Minh khôi ngô tuấn tú cùng đẹp trai như vậy khiến phụ nữ vừa nhìn thấy anh ấy đã trở nên mê muội rồi. Hơn nữa…” Sinh viên nữ kia nói tới đây đột nhiên hạ thấp giọng, thì thầm, “Cái đó của anh ấy rất lớn à nha…”

Sau khi nói xong câu đó, đám sinh viên nữ đều bật cười hỉ hả.

Ngay sau đó những tràng cười khả ố đó, bọn họ lại bắt đầu rôm rả bàn luận những chuyện liên quan tới Hạ Minh. Thanh âm của họ càng lúc càng lớn khiến Hy Tuyền không muốn nghe cũng không được. Cô vốn định nhẫn nhịn chờ cho đám nữ sinh kia rời khỏi nhà vệ sinh nhưng không ngờ bọn họ càng bàn tán càng thấy nghiền, càng nói càng hăng say, hình như không có ý định rời khỏi chỗ này khiến Hy Tuyền không có cách nào có thể đi ra được.

“Phiền bạn cho mình qua một chút.” Hy Tuyền khẽ lên tiếng nói với một nữ sinh có mái tóc màu bạch kim đang đứng chắn trước bồn rửa tay.

Nữ sinh đó khẽ dịch ra một chút nhưng rồi thoáng nhìn qua Hy Tuyền. Sau đó quay sang các nữ sinh viên khác cười cười. “Tôi còn tưởng là ai chứ. Hóa ra là con đỉa trên chân Hạ Minh đây mà.”

Mấy nữ sinh khác đều đồng loạt quay ra nhìn Hy Tuyền. Vẻ cười cười trên khuôn mặt bọn họ lộ rõ ý mỉa mai, giễu cợt.

Hy Tuyền cũng không buồn để ý tới thái độ của đám người này. Sau khi rửa tay xong, nhẹ nhàng cầm lấy khăn bông lau tay, cô đang định xoay người muốn rời đi thì…

“Hy Tuyền, cô đứng lại!” Nữ sinh tóc bạch kim vừa nãy xông lên chặn ngay trước lối đi. Hai tay cô ta khoanh trước ngực, dáng vẻ hết sức kiêu ngạo. Sau khi dùng ánh mắt đầy vẻ phán xét nhìn Hy Tuyền một lượt từ đầu cho tới chân, cô ta lên tiếng.

“Thật sự tao luôn tự hỏi, tại sao một đứa con gái tầm thường như mày lại xứng đáng trở thành bạn gái của Hạ Minh được chứ? Anh ấy là công tử nhà giàu, hào hoa phong nhã, còn mày cùng lắm cũng chỉ là một con vịt xấu xí mà thôi. Đừng có mơ tưởng đến một ngày nào đó Hạ Minh sẽ phát sinh tình cảm với mày. Anh ấy tuyệt đối không để ý tới mày đâu.”

Hy Tuyền cảm thấy có chút nực cười, không nghĩ tới những tình huống thường gặp trong mấy bộ phim ngôn tình lại rơi vào đúng bản thân mình như thế này. Cô khẽ chớp mắt rồi nhìn về phía mấy cô gái tóc vàng, tóc đỏ đang đứng trước mặt, nhẹ nhàng lên tiếng.

“Nếu như tôi nói tôi sẽ không bỏ cuộc thì các cô sẽ đánh tôi sao? Sẽ nghĩ ra đủ mọi thủ đoạn để uy hϊếp tôi chắc?”

Nữ sinh tóc vàng không ngờ Hy Tuyền sẽ trả lời bình tĩnh như vậy, đứng ngẩn người ra. Nhưng liền đó, một nữ sinh khác lập tức bước lên. Cô ta sở hữu một vóc dáng cực kỳ mê hồn toát lên vẻ quyến rũ đầy nữ tính.

“Hy Tuyền, tất cả mọi người trong trường không ai là không biết bạn cả. Chúng tôi đâu có khùng điên tới mức gây khó khăn cho bạn chứ. Chúng tôi cũng biết bạn là tuyển thủ Tennis xuất sắc của trường, học hành cũng tạm ổn nhưng đó là chưa đủ để bạn theo đuổi Hạ Minh. Chúng tôi chỉ muốn lấy tư cách bạn học, xem xét tình hình thực tế mà nhắc nhở bạn một chút mà thôi. Hạ Minh, anh ấy căn bản không hề thích bạn. Đối với anh ấy, bạn chẳng qua chỉ là một tấm bia đỡ đạn cho những cô gái khác không theo đuổi anh ấy mà thôi. Thực sự chúng tôi không muốn nhìn thấy bạn phải tổn thương, chỉ đơn giản như vậy.”

“Nói như vậy nghĩa là tôi còn phải cám ơn các bạn?” Hy Tuyền khẽ nở nụ cười thể hiện rõ sự bình tĩnh tới cực điểm. Điểm này cô thừa hưởng từ tính cách của cha cô ấy.