Chương 65: Ghen

“Nhưng nhìn vào tình hình hiện tại, so với tôi thì xem ra các bạn còn đáng thương hơn nhiều ấy chứ. Thế nên, hãy lo cho bản thân mình trước đi. Kỳ thực tôi cũng muốn nhắc nhở các bạn một điều. Nếu đã sớm đã hiểu Hạ Minh đến như vậy, sao không không trở thành bạn gái của anh ấy cho tôi xem. Suốt ngày chỉ biết quanh quẩn vài ba cái chuyện giường giường chiếu chiếu, đúng thật là nhàm chán.”

“Hy Tuyền, mày nói vậy là có ý gì? Mày đang cười nhạo chúng tao có đúng không?” Một nữ sinh trong hội tức giận lên tiếng.

“Tôi cười nhạo các bạn để làm gì cơ chứ? Các bạn muốn ở đây bàn luận về vấn đề gì, thích người nào, ghét người nào đó cũng chẳng có liên quan gì tới tôi. Thậm chí là các bạn muốn trở thành người yêu của Hạ Minh tôi cũng không quan tâm.”

Hy Tuyền lại cười nhẹ rồi tiếp tục cất tiếng, “Chẳng qua tôi chỉ cảm thấy những lời nói của các bạn vừa rồi ngộ nhỡ bị người khác nghe được thì họ sẽ nghĩ thế nào về ngôi trường mà chúng ta đang học đây? Người ta sẽ cho rằng, cái trường này chỉ toàn đào tạo nên những kẻ háo sắc mà thôi. Nếu để cho người ngoài hình thành nên loại suy nghĩ đó, thực sự sẽ chẳng tốt đẹp gì. Vì thế các bạn hãy tự giải quyết mọi chuyện cho tốt đi.” Nói xong Hy Tuyền liền quay người bỏ đi bỏ lại mấy cô nữ sinh kia đang bị chọc cho tức phát điên lên.

Chậm rãi bước đi dưới ánh mặt trời ấm áp mới khiến Hy Tuyền có cảm giác là mình còn sống. Nói cô không tức giận là nói dối. Đám người kia muốn đem Hạ Minh ra bàn tán rồi gây chuyện thị phi thì cũng chẳng liên quan gì tới cô. Đằng này lại còn chuyển mục tiêu sang cô nữa chứ. Đúng thật là nực cười!

Còn nữa, yêu một người đào hoa như Hạ Minh với cô thật là khổ. Chắc chắn kiếp trước cô mang nợ anh nên kiếp này cô mới yêu anh đến điên cuồng như vậy. Thật đáng chết! Mà sao cô lại đen đủi như thế cơ chứ, gặp phải đúng người đàn ông như anh ta.

Trong khuôn viên của trường có một rừng cây nhỏ. Đi qua rừng cây đó không bao xa là tới Hồ Tây cảnh sắc nơi đây vô cùng mỹ lệ. Mỗi năm tới mùa này, những con thiên nga xinh đẹp từ khắp nơi lại bay về, đậu ở hai bên hồ. Hy Tuyền rất thích nơi này, vì nó khiến cô nhớ tới câu truyện cổ tích “Mười hai con thiên nga”. Truyện nói về một cô công chúa hiền lành xinh đẹp gặp được một người đàn ông mà nàng đem lòng yêu thương. Nhưng do bị phù phép khiến không thể cất tiếng nói nên cô công chúa đã bị người đàn ông đó hiểu lầm, rồi bị đổ oan, suýt chút nữa bị đem đi xử tử.

Thực sự Hy Tuyền cũng không thích câu chuyện cổ tích này lắm. Nếu như đã yêu nhau thì tại sao lại không tin tưởng nhau? Cho nên, cho tới tận bây giờ cô vẫn không tin vào những câu chuyện cổ tích hay ít nhất cũng nghĩ rằng: Sẽ không có câu chuyện cổ tích nào xảy đến với mình cả.

Khi Hy Tuyền vừa từ trong rừng cây đi ra, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống mặt đất, bao phủ lấy toàn bộ thân thể cô nhưng cũng không làm cho cô cảm thấy ấm áp một chút nào. Ngược lại cô càng cảm thấy lạnh hơn.

Bỗng Hy Tuyền chợt đứng khựng lại, hai mắt trừng lớn nhìn cảnh tượng trước mặt.

Hy Tuyền đang trong cơn tức giận, lại chứng kiến một cảnh tượng khác làm cho cô tức điên lên. Ở ngay gần đó, hai nữ sinh đang bám chặt lấy Hạ Minh như là keo dính vậy. Dưới ánh nắng mặt trời cảnh tượng này càng trở nên chướng mắt hơn, làm cho sự tức giận đang hừng hực trong người chỉ chực bùng phát, chỉ muốn nổ tung. Cô không nói gì liền sải bước về phía trước, đi về hướng của Hạ Minh.

“Hy Tuyền!” Hạ Minh nhìn thấy cô, nét mặt anh bỗng trở nên cực kỳ vui vẻ.

Thấy cô lủi thủi đi vào rừng cây anh liền đuổi theo cô, vừa mới bắt kịp cô thì bị hai cô gái này dính chặt lấy. Muốn đẩy bọn họ ra, nhưng không ngờ “công phu keo dính chuột” của bọn họ quá lợi hại, nhất định bám chặt lấy anh ta không chịu buông. Thấy Hy Tuyền chủ động đi đến, Hạ Minh trở nên vô cùng phấn khích.

Nhưng ngay lập tức Hạ Minh nhận ra có điều gì đó bất thường. Sắc mặt Hy Tuyền lúc này xám xịt lại, hô hấp có chút nặng nề, ánh mắt cũng vô cùng giận dữ.

Hạ Minh cảm thấy có chút kì lạ khi chứng kiến Hy Tuyền đang bước tới trước mặt mình với tốc độ cực nhanh như sao băng xẹt ngang bầu trời, điều đó làm cho anh sững sờ mất một lúc. Dáng vẻ hung dữ của cô như muốn ăn tươi nuốt sống hai người con gái đang dính chặt lấy cơ thể của anh vậy. Ánh sáng tỏa ra từ đôi mắt giống như hai ngọn lửa, làm cho hai cô nữ sinh kia có chút hoảng sợ không dám cử động nữa.

“Các bạn không biết xấu hổ là gì sao?” Hy Tuyền cất tiếng đầy lạnh lùng. Giọng nói của cô lúc này hệt như cơn gió lạnh chui ra từ khe hở trong lòng đất vậy. Trước kia, Hạ Minh chưa từng chứng kiến biểu hiện nào của cô như lúc này.

Hai cô nữ sinh kia thấy thế tưởng Hy Tuyền đang ghen, cùng đưa mắt nhìn nhau. Đột nhiên, theo phản xạ, hai cô gái liền nới lỏng cánh tay đang bám riết lấy Hạ Minh. Trong đó có một cô không chịu an phận, khó chịu lên tiếng. “Bạn bị điên à, chúng tôi thích Hạ Minh thì liên quan gì đến bạn chứ?”

“Đúng thế!” Cô gái còn lại cũng hùa theo.

Thực ra hai cô gái đều nhìn thấy sắc mặt của Hy Tuyền lúc này. Sắc mặt cô rất hung dữ khiến ai nhìn thấy cũng bị dọa cho hết hồn hết vía. Nhưng vì sĩ diện nên bọn họ chỉ có thể miễn cưỡng chảnh chọe lại một chút.

“Thích? Các cô dựa vào cái gì mà nói thích cậu ta? Các cô có biết thế nào là thích không? Thứ mà các cô gọi là thích chẳng qua cũng chỉ là sự ham muốn về thể xác, muốn lên giường với cậu ta mà thôi! Tôi thực sự không hiểu các người được giáo dục như thế nào mà lại có thể vứt bỏ hết lễ nghi, phép tắc cùng lòng tự trọng của bản thân như vậy. Đường đường là những cô gái trẻ tuổi mà chẳng khác gì gái làng chơi, đê tiện hết mức. Các người không thể thiếu đàn ông có đúng không?” Hy Tuyền chẳng nể nang ai liền mắng một tràng. Càng nói càng tức, càng nói càng hăng máu.

Hạ Minh mới đầu rất ngạc nhiên, ngẩn người ra. Nhưng sau đó lại cảm thấy thích thú, ngưỡng mộ dáng vẻ của Hy Tuyền lúc này.

Hai cô gái kia không ngờ Hy Tuyền lại mắng mình khó nghe đến như vậy. Sự ngượng ngùng trên khuôn mặt dần chuyển thành sự phẫn nộ. Nhưng vì đang ở trong trường lại ở trước mặt Hạ Minh nên bọn họ không muốn bản thân bị mất hình tượng, chỉ đành kìm nén mà nhỏ tiếng.

“Không biết từ đâu chạy ra một con điên như thế này? Đúng là đầu óc có vấn đề!” Nói xong hai người họ vội vàng xoay người bỏ đi.

“Đầu tôi có vấn đề? Tôi thấy có vấn đề là đầu của các cô mới đúng! Hai người có biết tôi là bạn gái của cậu ấy không. Hai người có biết tôi và Hạ Minh…” Hy Tuyền tức giận bước nhanh về phía trước, nhưng liền bị Hạ Minh kéo lại, cũng cắt ngang lời cô đang định nói.

“Được rồi, đừng đuổi theo nữa.” Hạ Minh xoay người Hy Tuyền lại, cúi xuống nhìn cô. “Hy Tuyền, em bị sao vậy? Hôm nay em giống như ăn phải thuốc nổ vậy.”

Hy Tuyền nhìn Hạ Minh, ánh mắt càng muốn phát hỏa hơn.

“Anh đúng là đồ ngựa đực! Đàn ông các anh chẳng lẽ không lên giường thì sẽ chết sao? Chẳng lẽ không có phụ nữ thì không sống nổi sao? Chẳng phải đều nói tìиɧ ɖu͙© và tình yêu không thể tách rời nhau còn gì? Vậy tại sao đàn ông các anh lại hạ tiện đến mức đó? Có thể lên giường với nhiều người con gái khác nhau, thậm chí không thèm quan tâm là quen trong bao lâu: Một ngày hay là mấy tiếng? Các anh chỉ là cỗ máy phát dục thôi sao? Các anh còn có chút nhân tính nào không? Còn chút liêm sỉ nào không. Mới không gặp em có một tuần mà anh đã đi lại với những cô gái khác, anh xem em là gì của anh chứ?”

Lần này người chịu trận là Hạ Minh. Anh bị mắng tới tấp, té tát vào mặt nên nhất thời không kịp phản ứng xem rốt cuộc là có chuyện gì đang vừa xảy ra. Đang định mở miệng hỏi thì liền nhìn thấy Hy Tuyền đã quay đầu chạy đi một đoạn xa rồi.