Chương 41: Cảnh sát Cao nhớ lại chuyện cũ

Rời khỏi tòa nhà Trùng Minh, Cao Ngọc Hoa và Hạ Minh đều có cảm giác như mình vừa mới đóng xong một bộ phim hành động trong đó cô và anh là hai nhân vật chính trong một nhiệm vụ giải cứu con tin.

Hạ Minh cho đến bây giờ vẫn chưa tin được những gì vừa xảy ra nhưng sực nhớ đến chuyện gì đó anh quay sang hỏi Cao Ngọc Hoa, “ Chị Ngọc Hoa, người mặc đồ đen vừa rồi giải cứu mẹ em là người của chị à?”

Câu hỏi này khiến Cao Ngọc Hoa thoát khỏi cảm giác phấn khích trở lại con người hàng ngày của mình là một cảnh sát, cô trầm ngâm hồi lâu rồi trả lời Hạ Minh, “Em nhắc chị mới nhớ, chị cũng đang suy nghĩ xem người này là ai. Hắn ta có tư thù riêng với Cao Thiên Tường, hôm nay hắn đến Trùng Minh gϊếŧ Cao Thiên Tường trùng hợp gặp lúc mẹ em bị bắt cóc ra tay trượng nghĩa giúp đỡ hoặc hắn là người quen của mẹ em.”

“Không thể nào, mẹ em trước giờ chỉ tập trung vào công việc kinh doanh của Lâm Thịnh, chưa bao giờ qua lại với giới xã hội đen, làm gì có chuyện đó chứ.” Hạ Minh khẳng định như đinh đóng cột.

“Không cần phải cuống lên như thế đồ ngốc, chị nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này.” Nói đến đây Cao Ngọc Hoa nhìn sang Hạ Minh, dưới ánh sáng mờ của đèn trong xe cô nhìn thấy rõ năm ngón tay của mình hằn lên trên má Hạ Minh. Cô đưa một tay ra khẽ sờ nhẹ vào má Hạ Minh rồi xoa xoa, “Chị xin lỗi lúc nãy đã tát em, em có đau không?”

“Không sao đâu chị, lỗi tại em nóng nảy quá!”, Hạ Minh trả lời trong khi mũi anh hít một hơi dài hương thơm nhè nhẹ từ bàn tay ngọc của Cao Ngọc Hoa. Anh lặng lẽ len lén quan sát cô, Cao Ngọc Hoa vẫn mặc trên người bộ cảnh phục bó sát hàng ngày, do căng thẳng lúc tìm cách cứu mẹ anh và lúc dắt tay anh chạy ra bãi xe nên người cô bây giờ đầm đìa mồ hôi ướt đẫm cả chiếc áo cô đang mặc.

Ánh mắt Hạ Minh vô tình liếc xuống một chút liền thấy bộ ngực phập phồng dưới lớp cảnh phục bị mồ hôi thấm ướt bám chặt lấy da thịt của cô khiến anh mê mẩn ngắm nhìn.

Cao Ngọc Hoa không phải một nữ cảnh sát bình thường mà là một mỹ nữ cảnh sát, nước da trắng bóc cùng khuôn mặt xinh đẹp kia nếu mà không có bộ cảnh phục chẳng ai nghĩ cô là một người cảnh sát.

Công việc của cô tuy không thường xuyên phải dãi nắng dầm sương nhưng cũng thường xuyên hoạt động ngoài trời. Vì vậy với nước da trắng như trứng gà bóc của một mỹ nhân thật không hợp với lẽ thường chút nào.

Cao Ngọc Hoa thấy Hạ Minh nhìn chằm chằm vào bộ ngực của mình có chút xấu hổ liền nhớ lại chuyện của cô với Hạ Minh trước đây. Cách đây gần nửa năm cô được cấp trên giao cho điều tra một vụ trọng án về một nhân vật nữ thường xuyên dụ dỗ các chàng trai trẻ quan hệ tìиɧ ɖu͙© sau đó rồi gϊếŧ hại. Lần theo dấu của ả cuối cùng cô cũng bắt được nghi phạm, khi tổ trọng án của cô khám xét nhà ả ta đã thu thập được rất nhiều tài liệu và băng ghi hình liên quan đến việc quan hệ tìиɧ ɖu͙© cũng như bạo da^ʍ với các chàng trai trẻ, đặc biệt là cuốn nhật ký của ả ta đã ghi chép lại tỉ mỉ các tư thế quan hệ và kɧoáı ©ảʍ mỗi lần ả ta đạt được sau khi quan hệ với những thanh niên này.

Cao Ngọc Hoa bỗng nhiên quan tâm đặc biệt đến vụ án kỳ lạ này, trong người cô có một cảm giác rạo rực cực kỳ khó tả mỗi lần xem lại băng ghi hình quá trình phạm tội của nghi phạm, thậm chí cô con đọc rất kỹ cuốn nhật ký của ả ta không bỏ sót một trang.

Cô lén sao chép những đoạn ghi hình này rồi mang về nhà lén lút mở ra xem lại, có lần cô đã vô thức tự sướиɠ ngay trước màn hình máy tính, nhưng kɧoáı ©ảʍ không đạt được bao nhiêu vì cô không dám cho ngón tay vào sâu hơn trong âʍ đa͙σ của mình, dù sao cô vẫn còn là một xử nữ và cô chỉ trao sự trong trắng của mình cho người đàn ông mà cô yêu. Trong tâm trí cô xuất hiện một cảm giác khao khát được làʍ t̠ìиɦ với một thanh niên ít hơn mình nhiều tuổi, không lẽ cô thuộc tuýp người giống như ả sát nhân hàng loạt kia, chắc chắn là không vì cô không có sở thích gϊếŧ người, hơn nữa cô lại là một cảnh sát gương mẫu. Nhưng cô không thể phủ nhận được rằng cô rất muốn bị một chàng trẻ bạo da^ʍ. Ước muốn này của cô rất khó thành hiện thực vì đặc thù của công việc cô đang làm và cô cũng không thể hàng đêm chạy lông nhông trên đường đi tìm trai trẻ được.

Nhưng rồi ông trời cũng không phụ lòng người, cách đây ba tháng tại buổi dạ vũ tại khách sạn Sivir. Cô đã gặp và Lâm Mẫn Nhi và Hạ Minh ở đó, do rất ngưỡng mộ tài năng của Lâm Mẫn Nhi nên cô đã tiết lộ một số thông tin mà cô nghe được từ miệng Bành Vạn Lịch cho Mẫn Nhi. Ngay trong lần gặp đầu tiên cô đã bị Hạ Minh hớp mất hồn, nhìn phong cách lịch thiệp và cái cách mà cậu bảo vệ Lâm Mẫn Nhi, cô đã tự nhủ phải có bằng được chàng trai trẻ này. Bằng nghiệp vụ của mình cô dễ dàng có được số điện thoại riêng của Hạ Minh và chính cô là người thường xuyên liên lạc cung cấp thông tin có lợi cho mẹ con Hạ Minh. Cao Ngọc Hoa còn giới thiệu Hạ Minh cho Triệu Kỳ, giám đốc kinh doanh của ASEAN, bạn thân của cô để ra cho mắt sản phẩm mới do chính Hạ Minh nghiên cứu. Tuy nhiên cơ hội gặp gỡ giữa cô với Hạ Minh không nhiều, mới chỉ là một số buổi hẹn đi uống café và ăn tối nhưng cô cảm thấy rất phấn khích mỗi khi ở cạnh chàng thanh niên tràn đầy năng lượng và sức sống này.

Hai ngày nữa Cao Ngọc Hoa phải đi Giang Nam công tác và đêm nay là cơ hội ngàn năm có một để cho cô có được Hạ Minh, cô thầm nghĩ chàng thanh niên này sẽ không thể nào thoát khỏi tay cô.

“Nóng quá, chị thay đồ đây ướt nhẹp hết rồi.”, nói xong Cao Ngọc Hoa với tay ra sau lấy ra một cái túi giấy.

Hạ Minh như bừng tỉnh ầm ừ trong miệng.

Cao Ngọc Hoa chậm rãi cởi bỏ áo sơ mi, chỉ chốc lát sau thân thể đầy đặn mềm mại cũng chỉ còn lại có cái áo ngực viền ren màu đen, da thịt trắng bóc nhìn một cái không sót thứ gì, khe thịt trước ngực sâu hoăm hoắm như lỗ đen vũ trụ tràn ngập lực hấp dẫn.

Hạ Minh nuốt một ngụm nước bọt, không biết là nên quay đầu đi hay tiếp tục thưởng thức, ngay tại thời điểm anh do dự tay Cao Ngọc Hoa với ra sau lưng chuẩn bị cởi bỏ áσ ɭóŧ ngực, thế nhưng mà không gian trong xe có chút chật chội làm cánh tay Cao Ngọc Hoa dù có uốn lượn hết sức ra sau lưng, nhưng hai lần liền đều không cởi được.

Hành động của cô hết sức tự nhiên, quay đầu lại phát hiện Hạ Minh nhìn chằm chằm vào bộ ngực mình, cô cũng không tỏ ra khó chịu, thậm chí còn có một tia mừng rỡ trong mắt, thăm dò hỏi: " Hạ Minh, em lớn như vậy rồi, chẳng lẽ chưa thấy qua cơ thể phụ nữ hay sao? Em chưa có bạn gái à? Mà em đẹp trai phong độ như thế này làm gì có chuyện chưa có bạn gái"

Hạ Minh ngượng ngùng lắc lắc đầu nhưng trong thâm tâm trộm nghĩ, “Không lẽ mình dám nói cho chị ấy biết mình từng thủ da^ʍ với quần tất của mẹ, ao ước được làʍ t̠ìиɦ với mẹ, được dì ruột sóc lọ trong bệnh viện và đυ. cô giáo chủ nhiệm như một cái máy trên vòng đu quay.”

Cao Ngọc Hoa bật cười giòn tan, "Nói như vậy em còn là chàng trai trong trắng à?", cô thầm mừng rỡ trong lòng.

Hạ Minh ấp úng không biết trả lời như thế nào, Cao Ngọc Hoa thấy bộ dạng hắn luống cuống thì nét mặt càng tươi cười như hoa, "Được rồi, được rồi, chị không cười em nữa, giúp chị cởi bỏ áo ngực đằng sau với!" Cao Ngọc Hoa quay người đưa lưng về phía Hạ Minh, anh tuy rằng chưa từng cởϊ áσ ngực, nhưng không lẽ chưa ăn thịt heo cũng phải thấy heo chạy rồi chứ, nhưng tình hình thực tế so với anh tưởng tượng phức tạp hơn nhiều.

Cố gắng hết sức cộng với vận dụng hết trí thông minh vốn có của mình, Hạ Minh mới cởi bỏ được áo ngực của Cao Ngọc Hoa, anh thiếu chút nữa đem dây lưng áo ngực kéo cho đứt luôn cho tiện.

Bộ ngực căng tròn phía trước được giải thoát khỏi sự trói buộc, hai trái tuyết lê trắng nõn nà nhảy ra ngoài, hai hạt đậu đỏ xinh xinh nhô ra, phía dưới hạ thể Cao Ngọc Hoa lập tức nổi lên phản ứng sinh lý.

Cao Ngọc Hoa rất nhanh đem áo hai dây mặc vào, chiếc áo hai dây mặc lên người bó sát da thịt cô càng làm tăng thêm nét gợi cảm mê người, thay xong phần trên giờ tiến xuống phía dưới, bất quá lần này Cao Ngọc Hoa không để cho Hạ Minh hỗ trợ, trực tiếp đưa tay xuống cởi bỏ quần dài, một cái qυầи ɭóŧ viền ren màu đen mờ ảo liền hiện ra trước mặt Hạ Minh. Rồi cô mặc vào một cái váy ngắn ôm sát hông làm cho đôi chân thon dài trắng như ngọc càng thêm bội phần hấp dẫn.

“Kéo khóa lên dùm chị!”, Cao Ngọc Hoa một lần nữa lên tiếng.

Hạ Minh lập tức như một cái máy răm rắp nghe lệnh thò tay ra kéo khóa kéo bên hông lên cao mà không cần để ý đến ánh mắt tràn ngập du͙© vọиɠ của Cao Ngọc Hoa.

Cao Ngọc Hoa cười nói: "Hạ Minh, em ngại à! Ở trước mặt chị có cái gì xấu hổ đâu, chị là con gái ở trước mặt em thay đồ còn không ngại, ngươi thân là nam tử hán đại trượng phu thì sợ cái gì? Sợ chị ăn thịt em à!"

Hạ Minh trong lòng tự nhủ, ta ngược lại còn muốn cho ngươi ăn ta đó, chỉ sợ ngươi chịu không nổi mà thôi "