Chương 38: Giao dịch với kẻ lạ mặt

Sản phẩm đã giúp cho trung tâm thương mại ASEAN trong ba tháng vừa qua gặt hái được không ít thành công đó là “Rose” thế hệ thứ nhất do ASEAN liên kết với một nhân vật bí hiểm do chính bạn của giám đốc kinh doanh Triệu Kỳ, Cao Ngọc Hoa giới thiệu.

“Rose” thế hệ thứ nhất là sản phẩm mỹ phẩm cao cấp đầu tiên được trung tâm thương mại ASEAN tung ra thị trường, ngay sau khi ra mắt nó đã làm bùng nổ toàn bộ thị trường ngành mỹ phẩm và hầu hết sản phẩm đã được tiêu thụ trong vòng vài ngày.

Doanh số bán hàng “Rose” thế hệ thứ nhất trong vòng chưa đầy bảy ngày đã cao hơn với lợi nhuận đem về từ các sản phẩm khác của trung tâm thương mại ASEAN trong vòng một năm.

“Rose” thế hệ thứ nhất đã hoàn toàn đè bẹp sản phẩm “Golden Lotus” của tập đoàn Trùng Minh về mọi mặt, nó trở thành sản phẩm cao cấp nổi tiếng và bán chạy nhất trên thị trường mỹ phẩm tại thành phố Ma Đô. Ba tháng vừa qua nó đã trở thành thương hiệu quen thuộc đối với dân văn phòng. “Rose” thế hệ thứ nhất đã liên tục được hiệp hội người tiêu dùng bình chọn là sản phẩm cao cấp bán chạy nhất và nổi tiếng nhất trong quý hai năm nay.

Tuy nhiên, thành tích tuyệt vời này đã bị phá vỡ lần gần đây nhất bởi sản phẩn “Siren” thế hệ thứ năm của Lâm Thịnh.

Về dưỡng ẩm, chống lão hóa, che khuyết điểm và các chức năng mỹ phẩm quan trọng khác thì “Rose” thế hệ thứ nhất đè bẹp hoàn toàn Golden Lotus”, công dụng ít và độ bám dính thấp. Đối với dân văn phòng, nó là thần dược làm đẹp khiến bất cứ ai cũng không thể cưỡng lại được. Nhưng rồi kể từ khi sản phẩm “Siren” thế hệ thứ năm của Lâm Thịnh ra đời nó đã hoàn toàn thất thế.

………………………

Trong đám đông mua sắm, một người đàn ông cao gầy mặc áo len đen đội mũ lưỡi trai che gần hết một nửa khuân mặt bước vào Tòa nhà ASEAN.

Tầng 20 của tòa nhà là phòng của giám đốc phòng kinh doanh.

Người đàn ông mặc áo len xuất hiện ở cửa, và Triệu Kỳ, giám đốc kinh doanh của ASEAN đang ngồi trên ghế xoay văn phòng, trong tiềm thức định nói "Ra ngoài và gõ cửa", nhưng anh ta không nói gì cả. Anh nhìn lên và biết ai đang đứng ở cửa, anh lập tức lấy tay che miệng lại, im lặng.

Không đến một giây để xác nhận, đồng tử anh run lên, Triệu Kỳ lập tức đứng lên, đến trước mặt người mặc áo len, cung kính hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”

Người mặc áo len đút hai tay vào túi, nghiêng người dựa vào cửa, anh lơ đãng nói, "Thời hạn bảy ngày đã hết. Nếu như anh chưa quyết định, vậy tôi sẽ thu lại quyền bán “Rose” từ tay anh."

"Đừng!" Triệu Kỳ vội vàng giữ chặt tay của người đàn ông mặc áo len, "Đừng quá vội vàng như vậy, chúng tôi đã từng không tin cậu trước đây, nhưng bây giờ với sức mạnh của sản phẩm cậu cung cấp đã thuyết phục hoàn toàn hội đồng quản trị của ASEAN, và chúng tôi thống nhất đồng ý hợp tác với cậu!”

Người đàn ông mặc áo len thò tay vào balo lấy ra một tập tài liệu màu trắng từ trong đó, “Vậy thì tốt, hợp đồng tôi đã mang theo rồi, anh có thể xem qua, nếu không có vấn đề gì thì ký tên vào đó. À quên tôi báo cho anh một tin vui, tôi đã nâng cấp lên “Rose” thế hệ thứ hai, với sản phẩm lần này tôi tin chắc Trung tâm thương mại ASEAN sẽ độc bá thị trường”

“Được rồi, để tôi xem”, Triệu Kỳ hai mắt sáng rực cầm lấy bản hợp đồng một cách cẩn thận, giống như đang cầm bảo vật, mở nó ra, và sau hai phút đọc lướt qua một lượt, anh do dự một lúc, rồi nhẹ nhàng lên tiếng," Là như thế này, ASEAN chúng tôi rất sẵn lòng hợp tác với anh, và chúng tôi có thể chấp nhận phần lợi nhuận 28% mà anh đưa ra, nhưng ... việc hợp tác với Lâm Thịnh thật sự là anh đang làm khó chúng tôi ......”

"Vậy thì thôi," Người đàn ông mặc áo len làm bộ muốn lấy lại hợp đồng trong tay của Triệu Kỳ.

“Đừng, xin đừng nóng vội, xin hãy nghe tôi giải thích!” Triệu Kỳ vội vàng biện hộ.

“Nhưng cậu, tại sao cậu phải thêm điều khoản để cho ASEAN cùng hợp tác với tập đoàn Lâm Thịnh? Như cậu cũng đã biết ASEAN chúng tôi từ trước đến nay luôn có chính sách trung lập, sẽ không có bất kỳ cuộc chiến nào giữa ASEAN với các tập đoàn khác, đặc biệt nếu một bên nào đó có khả năng trở thành nhà cung cấp hàng hóa cho chúng tôi trong tương lai, chúng tôi không muốn tự đạp đổ chén cơm của mình cũng như của người khác. Hơn thế nữa, thời điểm này Lâm Thịnh không biết đã đắc tội với đại gia nào khiến toàn bộ mặt bằng kinh doanh mỹ phẩm đều bị thu hồi. ASEAN của chúng tôi chỉ là một trung tâm thương mại nhỏ, làm sao chúng tôi dám can thiệp vào trận chiến cấp độ khủng khϊếp này chứ? "

Người đàn ông mặc áo len im lặng một lúc rồi hỏi:" Vậy như thế nào thì anh mới đồng ý hợp tác với Lâm Thịnh? "

Triệu Kỳ tiếp lời," Nếu cậu muốn, chúng tôi có thể chia cho cậu 50% lợi nhuận, và cậu thậm chí có thể giữ một vị trí cao trong tập đoàn chúng tôi, cùng tham gia vào việc lập kế hoạch và tổ chức tiêu thụ sản phẩm “Rose” thế hệ thứ hai, miễn là cậu bỏ điều khoản ... ASEAN hợp tác với Lâm Thịnh."

Người mặc áo len im lặng một lúc. "Ok, giao dịch thất bại."

Ngay khi người mặc áo len vừa quay người đi, Triệu Kỳ liền lớn tiếng nói: "Không phải cái này là ép người quá đáng sao? Tại sao cậu lại muốn làm chuyện này?. Tại sao phải thêm cái điều kiện vô lý này vào?”

“Tôi nghĩ anh không cần phải biết,” Người đàn ông mặc áo len không thèm nhìn lại, lạnh lùng rảo bước.

“Tên… này… hắn thật vô lý! Nếu không nể mặt Cao Ngọc Hoa đã giới thiệu hắn và quả thật hắn thật sự rất giỏi thì mình phải nói chuyện phải trái với hắn một trận cho ra lẽ” Triệu Kỳ thầm nghĩ trong lòng mình, nhưng anh lập tức phải suy nghĩ lại vì lợi ích của ASEAN, đang vội vàng suy nghĩ cách cứu vãn tình thế thì người đàn ông mặc áo len quay đầu lại, giọng nói hơi lạnh lùng và quả quyết.

"ASEAN của các người muốn trở thành đại bàng tung cánh trên bầu trời, nhưng lại không muốn tranh giành trong giới kinh doanh đầy rẫy hỗn loạn này. Các người muốn quá nhiều thứ, có lẽ đây là nguyên nhân khiến cho các người bị Magic Eagle đè chết như con chuột nhiều năm như vậy. Chỉ một câu thôi, đã kinh doanh thì không ngại nguy hiểm, trên đời này không có chuyện kinh doanh mà không rủi ro, lúc nào cũng 100% lợi nhuận. Vậy nên, tạm biệt. "

“Chờ một chút ! "

………………………….

Một chiếc xe thể thao Audi màu đen đậu trước một tòa nhà trong đêm tối, cửa xe mở ra, một người phụ nữ trong chiếc đầm ngắn bó sát liền thân màu xám bạc, chân đi đôi giày cao gót nạm kim cương bước xuống. Cô ấy nhìn tòa nhà sừng sững trong màn đêm. Có rất nhiều nhân viên an ninh đi đi lại lại tuần tra phía trước cổng vào tòa nhà, và ở đại sảnh lầu một cũng vậy. Trong bóng đêm tòa nhà nhìn giống như một nhà tù được canh gác nghiêm ngặt trong một khu rừng tối.

Lâm Mẫn Nhi đưa đôi mắt sáng lấp lánh như những vì sao nhìn tòa nhà, cô nhấc đôi chân dài quấn trong đôi tất màu da người, ngập ngừng bước từng bước tiến vào.

Khi cô đến cửa, không có bất kỳ sự cản trở hay thắc mắc nào, nhân viên an ninh cứ để cô tự nhiên bước vào như thể cô là người vô hình vậy, cô đi qua đại sảnh tầng một rồi tiến vào thang máy, đi thẳng lên tầng hai mươi như đã hẹn trước.

Trên tầng hai mươi, lối đi âm u không một ánh sáng, trong màn đêm dày đặc, ánh đèn từ lối thoát hiểm nhìn như những bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện, khiến cô có cảm giác đến một lúc nào đó sẽ có một bàn tay chui ra từ bóng tối nắm lấy cô.

Lâm Mẫn Nhi nhắm mắt vượt qua hành lang tối om, đôi giày cao gót màu bạc nạm kim cương của Chanel phát ra âm thanh giòn giã khi chạm đất, đồng thời những viên kim cương trên giày là ánh sáng duy nhất trong đêm tối.

Khi cô đi gần hết hành lang, một cánh cửa bất ngờ mở ra bên phải lối đi, đèn bên trong đột nhiên sáng lên, khiến cô không mở mắt ra được một lúc, sau khi quen dần, cô không biết từ khi nào đã có một người lù lù đứng trước mặt cô.

Cao Thiên Tường cười nói: “Chào mừng đến với Trùng Minh, thưa phu nhân.”

Lâm Mẫn Nhi suy nghĩ một lúc rồi bước vào phòng.

Khi cô hoàn toàn bước vào bên trong, cánh cửa nặng nề cũng đóng sầm lại.