Chương 18: Cuộc gặp mặt của hai tuyệt thế giai nhân

Sau khi tan học, Hàn Yên vừa thay quần áo mới và đứng đợi ở trước cổng trường. Cô trông lộng lẫy trong một chiếc váy dạ hội màu đen lệch vai. Bờ vai mảnh mai, eo thon, làn da trắng nõn, chiếc váy chỉ vừa đủ che mông, lộ ra một đôi chân ngọc được bọc bằng lụa đen thẳng tắp và thon dài, gót ngọc đeo đôi giày mũi nhọn cao chừng bảy phân làm cho thân hình thanh tú càng thêm phần cao hơn. Cô đứng ở đấy, tựa như một ngôi sao sáng, không ai đi qua mà không quay đầu lại ngước nhìn cô, không thể không trầm trồ tán thưởng vẻ đẹp của cô.

"Trời ạ, đó không phải là cô Hàn đó sao? Sao cô ấy hôm nay không giống cô ấy ngày thường một chút nào! Cô ấy quá đẹp phải không?"

"Ôi! Nữ thần của tôi, cô Hàn Yên đẹp quá!"

"Chà, cô Hàn thật xinh đẹp, với dáng người đó, có thật là thứ mà con người có thể có được không? Tạo hóa ưu ái cô Hàn quá rồi thì phải? " Có lẽ họ còn phải mất cả tuần nữa để bàn luận về cô.

Ở trường, hầu hết học sinh và các giáo viên khi nhắc đến mỹ nhân, người đầu tiên họ nghĩ đến là Hàn Yên. Nhưng họ không thể tin rằng Hàn Yên lại có thể xinh đẹp như vậy chỉ với một chút trang điểm.

Bình thường sắc đẹp của Hàn Yên gần như có thể so sánh với mẹ tôi, nhưng hôm nay để tham gia bữa tối cùng gia đình do mẹ tôi mời, cô đã đặc biệt trang điểm nhẹ một chút, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp bất phàm ấy lại càng thêm phần nghiêng nước, nghiêng thành.

Hàn yên lão sư hình như cố ý trêu cợt ta, biết tất cả mọi người tại nhìn nàng, nàng cứ như vậy thẳng tắp nhìn về phía ta, đến nỗi ở ánh mắt của mọi người cũng không khỏi hướng đến ta nơi này tụ tập , ta bị đại gia ba ba ánh mắt nhìn có chút da đầu run lên, bọn hắn từng tia ánh mắt giống lửa thúc giống nhau để ta cả người có một loại bị cháy cảm giác, ta không dám ở lâu, nhanh chóng mang lấy Hàn yên lão sư ly khai cửa trường.

Hàn Yên dường như cố ý trêu chọc tôi, cô biết mọi người đang tập trung nhìn cô ấy, Hàn Yên cứ như vậy hướng thẳng ánh mắt vào phía tôi, ngay lập tức ánh mắt của mọi người đổi hướng đổ dồn vào tôi. Da đầu tôi dường như co rúm lại, tôi không dám ở lại đây lâu nữa, vội vàng đưa Hàn Yên ra khỏi cổng trường.

Mẹ tôi đã đợi sẵn bên ngoài, một chiếc Audi AL8 sang trọng màu đen cao cấp đậu lặng lẽ ngoài cổng trường, chiếc xe này được một đối tác làm ăn hồi hè tặng mẹ tôi, trị giá khoảng 260 ngàn USD. Mặc dù trong trường học có không ít học sinh con nhà giàu, nhưng nhà của bọn họ cũng chưa chắc mua được một chiếc xe như vậy, nhưng mẹ có thể có được chiếc ô tô này mà không cần tốn một xu.

Siêu xe đi kèm mỹ nhân luôn là ước mơ của mọi nam nhân, mọi người vốn đã kinh ngạc trước vẻ đẹp của Hàn Yên, nay lại phát hiện bên cạnh chiếc xe Audi AL8 màu đen còn có một người khác cũng không thua gì Hàn Yên, thậm chí còn đẹp nữa, một tuyệt sắc giai nhân, mắt họ đột nhiên lại đổ dồn về phía mẹ tôi.

"Trời ơi, hôm nay có chuyện gì động trời xảy ra vậy? Sao đột nhiên lại có hai tiên nữ giáng xuống trần cùng một lúc như vậy?"

"Người này, người này quá đẹp, Chúa ơi, tâm hồn con đã được gột rửa rồi."

"Một người nhu mì uyển chuyển, một người sắc sảo lạnh lùng, mỗi người đẹp theo phong cách riêng của họ. Hôm nay tôi đã được một bữa tiệc no mắt rồi! "

Họ ngạc nhiên là chuyện bình thường, dù sao thì mẹ tôi cũng không thường xuyên xuất hiện trong trường, và với tư cách là “Bông Hồng Thép” của Ma Đô, nữ hoàng sắc đẹp đâu cần phải phô trương thanh thế trước các học sinh trung học để làm gì.

Hôm nay mặt trời lặn hơi muộn, lúc 5 giờ chiều mà nắng vẫn còn chói chang. Mẹ tôi mặc đồng phục công sở cổ điển màu đen trắng và đeo kính râm. Mẹ thực sự rất phong độ, vóc dáng còn đẹp hơn nhiều siêu mẫu của giới thời trang. Mọi người lúc này đều bị thu hút bởi gương mặt xinh đẹp và khí chất lạnh lùng của mẹ mà quên mất rằng mẹ còn có một thân hình dụ hoặc lòng người.

Đôi chân ngọc bích thon gọn được bao phủ bởi quần tất đen mờ, đường nét rất đầy đặn, tuy rằng mảnh mai nhưng lại khiến đàn ông phát cuồng, nhất là khi mẹ đang đi một đôi giày da cao gót bảy phân màu đỏ tươi, nó thực sự khiến nam nhân muốn cởi bỏ đôi giày để xem chân ngọc đẹp đến dường nào.

Tôi đã bị đông cứng ngay trước mặt đám đông, và để tránh xấu hổ, tôi đã mở cửa xe rồi chui tọt lên ghế sau xe.

Theo lý mà nói, khi mẹ tôi lái xe chở tôi, thì tôi phải ngồi bên ghế phụ, nhưng mẹ tôi trước giờ luôn tỏ ra lạnh lùng khiến tôi không dám đến gần nên tôi luôn ngồi ở ghế sau. Bây giờ mối quan hệ đã được cải thiện, nhưng tôi vẫn chưa có thời gian để thay đổi thói quen này.

Sau khi ngồi xuống, tôi chợt thấy ớn lạnh sống lưng, phảng phất như có bóng ma ở phía sau, khi nhìn lại thì ra là mẹ đang đứng bên ngoài chiếc xe và phóng về phía tôi với một ánh mắt lạnh lùng, tôi cảm thấy như cơ thể tôi đang bị một thanh kiếm bén nhọn đâm vào. Mặc dù tôi đã thủ da^ʍ với quần tất của mẹ nhiều lần trong những ngày qua, tôi thậm chí còn trả lại chiếc quần tất dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình cho mẹ tôi mặt đối mặt, nhưng miễn là nó xảy ra ở trong một hoàn cảnh, một thời gian nhất định. Mẹ vẫn xa cách, thờ ơ, không cho người lạ xâm phạm ranh giới, giống như mẹ có gen của một chiến binh trong xương tủy, khi cần cảnh cáo, uy hϊếp ai đó, mẹ sẽ thay đổi ngay lập tức. Bởi vì mẹ biết rằng sự dịu dàng và hiền lành chỉ dành cho người trong gia đình, còn vẻ ngoài lạnh lùng được sử dụng để ngăn chặn những con cá lớn và chấn áp tôm tép nhỏ từ thế giới bên ngoài.

Đó là điều mẹ tôi luôn truyền đạt cho tôi: Tươi cười sẽ không làm cho con được người ta tôn kính, con phải trông thật đáng sợ, cho dù đó là giả tạo.

"Mời cô đến nhà dùng bữa, thay vì mở cửa mời cô lên xe, lại tự mình nhảy tót lên xe ngồi? Còn có phép tắc gì không? Mẹ dạy con tư cách, tác phong, phép tắc cư xử như thế nào? Con quên hết rồi à!" Hai đầu lông mày tinh tế nhíu lại, mẹ lạnh lùng nhìn tôi mà trách mắng.

Tôi không biết phải giải thích như thế nào và nếu nói nhiều quá vào lúc này chỉ khiến mẹ tôi thêm giận, và cho là tôi đang ngụy biện. Nhưng không nói một lời nào cũng không phải là đối sách ngay lúc này. Nói cũng chết, không nói cũng chết, tiến thoái lưỡng lan, tôi như đang ngồi trên đống lửa

Cuối cùng, tôi cảm thấy nhẹ nhõm cả người bởi một thanh âm nhẹ nhàng trong vắt như nước suối trên núi cất lên: "Mẹ Hạ Minh, chị đừng như vậy, Hạ Minh có thể là lần đầu tiên gặp trường hợp cô giáo đến thăm nhà nên không khỏi có chút bối rối. Huống hồ chị Lâm lại xinh đẹp động lòng người như vậy. Chị xem, xung quanh bao nhiêu học sinh và giáo viên đang ngưỡng mộ chị. Hạ Minh còn nhỏ thấy đám đông nhìn về phía chúng ta thì ngại ngùng là lẽ dĩ nhiên. Mong chị thông cảm cho cháu và đừng quở trách cháu nó” Hàn Yên đi tới bên mẹ, cười nói một hồi.

Hàn Yên nói đến nửa đoạn trước tôi còn cảm thấy có thể cứu chữa, nhưng đến nửa đoạn sau, quả thực chính là vẽ thêm chân cho rắn.

Tôi thân là chủ tịch hội học sinh, tôi có cuộc họp chung với học sinh ít nhất một lần một tuần. Có rất nhiều khán giả ngồi xem tôi nói chuyện. Tôi đã trải qua vô số lần như vậy. Mẹ tôi biết rằng phẩm chất tâm lý của tôi rất vững vàng, vì vậy bà ấy đã rất tức giận với tôi lúc nãy. Lý do là hàng ngày tôi rõ ràng tâm lý rất ổn định khi diễn thuyết trước mặt mọi người, nhưng hôm nay lại thể hiện bộ mặt bạc nhược trước sự chứng kiến

của rất nhiều người, điều này không chỉ khiến tôi xấu hổ mà còn làm mất mặt mặt của mẹ, và quan trọng nhất, bộ mặt của Lâm Thịnh, mà ai chẳng biết bộ mặt của Lâm Thịnh quan trọng như thế nào đối với mẹ tôi.

Cho nên bây giờ Hàn Yên đang giải thích chuyện này với mẹ tôi, có khác nào là thêm dầu vào lửa. Nhưng điều khiến tôi đau lòng hơn đó là thậm chí mẹ còn suy nghĩ tôi ở trường có nói gì về mẹ với Hàn Yên hay không?, nếu không thì tại sao cô ấy lại bảo vệ tôi như vậy chứ? Hành vi lén lút trong mắt mẹ tôi lại càng bị khinh thường, mấy nhân viên trong tập đoàn chỉ vì thích làm ra mấy cái hành vi lén lút, thậm thụt đã bị mẹ đuổi việc không thương tiếc, trong mắt tôi mẹ là người không thể chịu đựng được những chuyện chướng tai gai mắt. Gọi mẹ là người bướng bỉnh hay ngu ngốc thì cũng được, nhưng cô ấy đã dùng sự cứng đầu và ngu ngốc này để nâng một công ty nhỏ lên một tầm cao không thuộc về nó.

Tôi có thể tưởng tượng được cơn thịnh nộ của mẹ tôi sau khi Hàn Yên nói những lời này, nhưng cuối cùng tôi đã thật sự bất ngờ. Mẹ tôi im lặng vài giây, sau đó vẻ mặt của bà trở lại bình thường, bà gật đầu và nói: "Cô Hàn nói quả không sai, là do chị quá khắt khe với nó. "

Mẹ không nói điều gì xấu về tôi, điều đó khiến tôi tự hỏi liệu mình đang sống trong một giấc mơ, hay người phụ nữ xinh đẹp mạnh mẽ và lạnh lùng trước mặt tôi không phải là mẹ tôi, mà là một người giả dạng nào đó.

Mẹ tôi, người rất coi trọng thể diện nơi công cộng, không mắng tôi đã làm mất mặt bà vì cô giáo của tôi đã bảo vệ tôi?

Nhưng sau đó tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, mẹ tôi là ai? Tất cả các ông trùm trong giới kinh doanh đều khϊếp sợ khi nghe tới “Bông Hồng Thép”, người phụ nữ xinh đẹp, lạnh lùng nhất Ma Đô. Mẹ có thể ngồi vào vị trí này, có thể đưa Lâm Thịnh lêи đỉиɦ cao, lẽ nào mẹ lại không có một chút độ lượng? Không có một chút tình thương với con của mình?

Mẹ có lẽ biết rằng ở đây có sự hiện diện của Hàn Yên và rất đông người xung quanh, việc khiển trách tôi quá mức sẽ hủy hoại uy tín và danh tiếng mà tôi đã gây dựng trong trường suốt những ngày tháng qua, điều này không những không thực sự chỉ ra được vấn đề của cho tôi, ngược lại sẽ gây cho tôi sự đả kích và tổn thương về mặt tâm lý. Nếu thật sự muốn khiển trách tôi, khi tôi về nhà, hai mẹ con ngồi trong phòng cùng nhau, không có người ngoài, đó là lúc và nơi thích hợp nhất để nói chuyện với tôi.

Tôi hiểu rõ hơn về sự vĩ đại của mẹ trong trái tim mình, và tôi càng ngưỡng mộ mẹ hơn từ tận đáy lòng mình.

Sau một vài cuộc trò chuyện xã giao, mẹ tôi, Hàn Yên cuối cùng cũng chịu bước lên xe về nhà.