Chương 17: Ước nguyện của Hàn Yên

Tôi đứng đó, yên lặng chờ đợi Hàn Yên hồi phục tâm trí.

Cô mở miệng nhỏ đỏ tươi ra, thở hổn hển, ánh mắt mê ly, không kìm được cảm xúc.

Nhìn dáng vẻ không thể dụ hoặc hơn của Hàn Yên, tôi đột nhiên có cảm giác như đang nhìn một con búp bê bên trong tủ kính, mặt ngọc, váy ngắn, tất chân, giày cao gót, đôi chân xinh đẹp, từng chi tiết đều giống như những cái kim nhọn hoắt tấn công thẳng vào tròng mắt của tôi.

Tôi hận không thể nhào tới lột váy cô ấy ra để xem vùиɠ ҡíи của cô ấy như thế nào.

Một lúc lâu sau, cuối cùng mắt của cô cuối cùng có một tia thần thái, nhưng nó vẫn còn đê mê trong kɧoáı ©ảʍ.

Tôi nghĩ sẽ mất rất nhiều thời gian để đợi cô ấy hồi phục hoàn toàn, tôi cứ đứng như thế này không phải là rất mất thời gian, tôi nói: “Thưa cô, em đi về lớp trước” rồi bỏ chạy thục mạng.

Trong suốt thời gian các tiết học còn lại buổi sáng, tâm trí tôi không thể không nhớ lại những cảnh tượng xảy ra trong văn phòng. Tôi không thể tin rằng tôi thực sự đã làm cho cô Hàn ướt cả qυầи ɭóŧ chỉ bằng cách dùng tay chạm vào lòng bàn chân của cô ấy. Thực sự làm như vậy kí©h thí©ɧ lắm sao? Hay là do cô quá mẫn cảm?

Hậu quả của việc bỏ học hai tiết buổi sáng của tôi là sự truyền miệng của các giáo viên bộ môn, và họ đã rất ngạc nhiên, từ trước đến nay tôi luôn tập trung vào việc học của mình nên hiếm khi gặp trường hợp như vậy. Không biết có ai trong số họ báo cho mẹ tôi biết không nữa?. Tôi thật sự rất hoang mang.

Khi tôi vừa về đến nhà, mẹ đang nấu cơm trong bếp, cách lớp cửa phòng bếp cộng thêm âm thanh không nhỏ phát ra từ việc chiên xào đồ ăn, tôi đi tới phía trước cửa phòng bếp, mẹ cũng không hề phát hiện ra. Mẹ mặc một bộ quần áo ở nhà giản dị, với chiếc tạp dề thắt ngang hông, tóc buộc đuôi ngựa dài ra sau gáy và phủ lên bờ vai mảnh mai.

Miệng mẹ lẩm bẩm, nhưng trên tay mẹ không cầm điện thoại, chắc chắn không phải là mẹ đang nói chuyện với một ai đó rồi. Hóa ra mẹ đang ngân nga một bài hát của anh Tuấn cùi “Từ nay em mất anh rồi, lặng nhìn chiếc bóng đơn côi. Một mình em chỉ em thôi…vỡ tan, vỡ tan”, mẹ là người rất yêu thích âm nhạc cổ điển của thập niên 70. Đôi lông mày thanh tú và khuôn miệng hồng nhuận khẽ nhếch lên, rõ ràng là đang rất vui.

Tôi nghĩ vấn đề của bộ phận R&D đã được giải quyết, sau khi mẹ tôi nấu ăn xong, phỏng đoán của tôi đã được xác nhận.

Trong bữa ăn, mẹ tôi nói: "Nhờ sự giúp đỡ của cô Hàn, vấn đề nhân sự của bộ phận R&D đã được giải quyết một cách triệt để. Chiều nay con đi học, hãy nói với cô giáo, chúng ta mời cô ấy đến nhà ăn tối.”

"Có. . . có cần thiết như vậy không hả mẹ?" Sau những chuyện xảy ra vào buổi sáng, tôi sẽ rất xấu hổ khi gặp lại cô Hàn. Nhưng đối mặt với một người thông minh như mẹ, tôi không dám nghĩ ra cớ gì để ngăn chặn việc này, căn bản là mẹ luôn nhìn thấu tôi, xưa nay vẫn luôn như vậy, nên tôi chỉ dám nói một cách ngập ngừng.

“Hả?” Mẹ cau lại đôi lông mày xinh đẹp, “Cô giáo đã giúp chúng ta rất nhiều và giúp Lâm Thịnh vượt qua nguy cơ phá sản. Chúng ta mời cô giáo đến nhà dùng bữa và chân thành cảm ơn tấm lòng của cô, có vấn đề gì sao?”

Tôi không dám nói thêm lời nào nữa, nếu không mẹ tôi sẽ bắt đầu nghi ngờ. Với khả năng quan sát tinh tế của mẹ, tôi có một chút e ngại. Mẹ có thể nắm bắt và đào ra rất nhiều vấn đề thông qua một chi tiết nhỏ. “Con ơi, con muốn giấu mẹ mọi chuyện, nhưng con không thể thoát khỏi hoả nhãn kim tinh của mẹ đâu.” Đó là câu nói tôi thường được nghe khi tôi bị mẹ phát hiện nói dối

“Dạ, Không có vấn đề gì cả, để chiều nay con mời cô Hàn .. "

Mặc dù mối quan hệ với mẹ tôi đã ấm lên rất nhiều, nhưng một khi mẹ nói về công việc hay vấn đề học tập của tôi, mẹ lại trở về trạng thái lạnh lùng thường ngày, điều này khiến tôi cảm thấy rất xa cách. Tôi rất ngưỡng mộ khả năng này của mẹ ,có thể tự động điều chỉnh trạng thái vào bất cứ lúc nào. Có thể đây là lý do giúp mẹ có thể phát triển Lâm Thịnh từ công ty nhỏ thành một gã khổng lồ về mỹ phẩm một cách thần kỳ đến như vậy.

Sau giờ nghỉ trưa, mẹ đưa tôi đến trường. Thường thì buổi chiều không có tiết học chính như ngữ Văn, nhưng chiều nay đúng là ma xui quỷ khiến thế nào, có ba tiết học ngữ Văn được ghi trên thời khóa biểu điện tử, đúng là tránh trời không khỏi nắng. Khi Hàn Yên, người đã thay một bộ đồng phục khác, đứng trên bục giảng và mỉm cười ranh mãnh ngắm nhìn tôi. Tôi biết ngay chuyện gì đang sắp xảy ra.

Thế là suốt các tiết học tôi bị cô ấy trêu đùa trong lớp. Cô ấy gọi tôi lên trả lời câu hỏi hoặc đi đi lại lại trước mặt tôi. Tàn bạo hơn nữa, thi thoảng cô thả viên phấn rơi xuống gầm bàn rồi kêu tôi cúi xuống nhặt lên ...

Vì vậy, tôi nhìn thấy đôi chân ngọc bó sát được quấn trong một chiếc quần tất trong suốt trước mắt, chất liệu mềm mại và mỏng manh luôn làm tôi căng thẳng.

Suốt cả buổi học ©ôи ŧɧịt̠ của tôi đều cương cứng, ©ôи ŧɧịt̠ của tôi khốn nạn lại rất to và dài, gần mười tám phân sau khi cương cứng khiến đũng quần được đẩy lên cao. Tôi phải thay đổi lại tư thế ngồi để đề phòng bạn học xung quanh nhìn thấy, nếu không tôi còn có nước chui xuống đất mà trốn. Kỳ thực, tôi chỉ muốn thò tay vào quần mà sóc lọ ngay lúc này đây, nhưng không may, Hàn Yên cứ quanh quẩn bên cạnh tôi. Tôi cũng không thể làm ra hành động khác người vì có thể bạn học cùng lớp, có ai đó sẽ thấy hoặc là chính bản thân Hàn Yên sẽ nhìn thấy điều đó, sau đó hiểu lầm và có nhiều suy nghĩ biếи ŧɦái hơn. Tôi biết cô ấy đối với tôi có tình cảm không rõ ràng, nhưng tôi không muốn sống phụ tình với mẹ nên đành phải né tránh.

Sau giờ học, tôi chạy vào nhà vệ sinh như trốn chạy và rửa mặt bằng nước lạnh cho mềm ©ôи ŧɧịt̠ của mình.

Và sau khi đi ra ngoài, tôi tình cờ gặp Hàn Yên lù lù xuất hiện như một bóng ma, cô ấy đang đợi tôi ở trước cửa nhà vệ sinh nữ? !

"Cô giáo, cô ..."

" Hạ Minh, vai cô hơi đau. Em tiếp tục xoa bóp cho cô được chứ."

"Cái này ..."

"Em có làm không?" Đôi mắt đẹp của Hàn Yên lộ ra hàm ý đe dọa.

Hai phút sau, tôi xuất hiện trong văn phòng, trước mặt tôi là Hàn Yên đang ngồi trên ghế văn phòng, còn tôi tiếp tục công việc xoa bóp vai như buổi sáng.

Một giáo viên mỉm cười và nói: "Cô Hàn, Hạ Minh thật giống với chú sóc nhỏ quấn quýt bên cô, sau tiết học là chạy đến bám vào vai cô. Ước gì tôi cũng có một chú sóc nhỏ bóp vai cho tôi sau mỗi tiết học. Haha, cô thật là may mắn”

Tôi không biết phải nói thế nào nên chỉ mỉm cười một cách khó xử.

Hàn Yên vỗ vỗ tay tôi, " Hạ Minh, thầy Lý đang khen em kìa sao em không nói chuyện, em thật là thất lễ!"

“Haha, thôi được rồi cô đừng chọc Hạ Minh nữa”, thầy Lý nheo mắt nhìn tôi.

Cứ như vậy tôi lại tiếp tục xoa bóp cho Hàn Yên, sau tiếng chuông các thầy cô khác cũng đứng dậy vội vàng quay trở lại lớp học, trong văn phòng, một lần nữa chỉ còn lại tôi và Hàn Yên.

“Chờ cô ở đây,” cô nói rồi đi ra ngoài.

Tôi đợi trong văn phòng, chừng hai phút sau, cô ấy quay lại.

Tôi hỏi: “Cô đi đâu vậy?” Hàn Yên cười với tôi, “Cô cho lớp bài thảo luận, để các bạn tự học với nhau. Bằng không ta với ngươi làm sao có cơ hội ngồi ở đây”, cô phá lên cười.

“À ra là vậy?” Tôi bắt đầu cảm thấy ớn lạnh.

Cô giáo khóa cửa, đóng rèm, và ngồi trở lại chỗ cũ, "Cô sắp hết thời gian, và cô sẽ rời đi trong vài ngày tới. Mẹ của em hẳn là đã nhận được sự trợ giúp từ Hàn thị?”

“Thay mặt mẹ, em cảm ơn cô đã giúp Lâm Thịnh ”, Tôi cúi đầu.

“Vì vậy, nếu không nhân cơ hội này để hành hạ em thêm, sợ là ta sẽ không còn cơ hội trong tương lai,” Hàn Yên nói với một chút đượm buồn trong mắt.

Không biết vì lý do gì, sống mũi tôi hơi cay cay, và tôi không nói được lời nào. Tôi không biết phải nói gì, những gì Hàn Yên muốn tôi không cho được, tôi không có gì để nói.

“Được rồi, xoa bóp cho cô đi, đừng đa cảm, coi như cô đã không nói gì.”

Tôi nhăn mặt, đặt tay lên vai cô ấy, tiếp tục xoa bóp cho cô.

“Em có thể xin nghỉ phép vào ngày mai không.”

“Để làm gì vậy cô?”, Tôi ngạc nhiên.

“Ra ngoài chơi với cô.” (Thực ra là ra ngoài để cô chơi)

“À, ra vậy?”

“Ta chưa bao giờ đến công viên giải trí kể từ khi còn nhỏ. Ta có một nguyện vọng từ lúc nhỏ, chính là có thể cùng người mình yêu thích đến đó dạo chơi một lần. Ta thích nhất là được ngồi trên vòng đu quay, khi lên đến vị trí cao nhất ngắm nhìn trời đêm và được người đó hôn”

Hàn Yên im lặng không tiếp tục nói nữa, nhưng ý tứ không cần nói thêm tôi cũng đã biết. "Người mình yêu thích" là đang ám chỉ đến tôi, điều đó có chút hoang đường. Một nữ giáo viên hai mươi lăm tuổi đã thầm yêu một nam học sinh năm nhất trung học, thậm chí còn đạt cực khoái một lần khi bị cậu học sinh dùng tay sờ vào lòng bàn chân. Có phải tình yêu luôn mang đến cho chúng ta sự bất ngờ?, không có bất kỳ logic nào được tìm thấy, thật là huyền diệu và phi lý…….

Hàn Yên đã đem "Kết cục" nói ra rất rõ ràng, một nụ hôn trên đỉnh đu quay trong khu vui chơi, nếu tôi đồng ý với điều này, đây sẽ không phải là một vở kịch đơn thuần, mà là đáp ứng “nguyện ước” cuối cùng của Hàn Yên trước khi cô ấy chuẩn bị rời đi, cô ấy muốn trao tặng thứ quan trọng, quý giá nhất của cuộc đời mình cho người mình yêu, tức là tôi, để bù đắp một số suy nghĩ trong lòng cô ấy, và dường như cô ấy không muốn để lại những tiếc nuối trước khi trở về nhà. Thật sự trong lòng tôi lúc này lúc này rối như tơ vò, Hàn Yên đã phải đáp ứng điều kiện gì để gia tộc cô ấy giúp đỡ mẹ con tôi, nhất định tôi sẽ phải tìm hiểu sau khi cô ấy rời đi.

Tôi cũng không muốn trao nụ hôn đầu của mình cho cô ấy. Nụ hôn đầu tiên của tôi nên dành cho mẹ tôi. Hàn Yên, cô ấy cũng đã giúp đỡ tôi và mẹ tôi. Các vấn đề của Lâm Thịnh đã được giải quyết. Ngay cả khi lúc này tôi không đồng ý, cô ấy cũng sẽ không làm gì được vì mọi thứ đã diễn ra. Tuy nhiên trong lòng chắc hẳn cô ấy sẽ không vui.

Tôi nghĩ đến cái điều kiện mà Hàn Yên đã phải thỏa hiệp với gia tộc, chắc chắn sau khi cô ấy trở về Hàn thị sẽ gả cô cho một gã con nhà giàu nào đó mà cô ấy không thích. Cô ấy rất có thể sẽ không hạnh phúc trong tương lai, vì hầu hết bọn công tử con nhà giàu đều kiêu căng tự phụ, ăn chơi tráng tác và đều coi phụ nữ như là một món đồ chơi. Điển hình như Cao Thiên Kiện, nhắc đến gã khiến tôi không khỏi rùng mình.

Nghĩ đến cảnh “Hoa nhài cắm bãi cứt trâu” trái tim tôi có chút rung động. Quên hết đi những băng khoăng trong lòng, chỉ là một nụ hôn, có đáng gì so với sự hy sinh của cô ấy dành cho tôi, nếu tôi không làm cho cô ấy một điều gì đó, tôi khác nào là loài lang sói sống quá nhẫn tâm. (Những đoạn diễn biến trên tôi đã Edit lại có phần ưu ái cho Hàn Yên và hơi khác với bản gốc, thật sự tôi cũng rất thích nhân vật Hàn Yên)

"Được rồi, ngày mai em sẽ xin nghỉ một buổi! "Tôi nói.

Câu nói vừa rơi xuống, tôi cảm giác được cơ thể Hàn Yên rõ ràng đang run lên, trở nên hơi ngỡ ngàng, rõ ràng là rất ngạc nhiên trước câu trả lời của tôi.

" Thật…thật vậy sao? "

“Dạ thật”

" Là sự thật, ta không mơ. " Hàn Yên không nói thêm nữa, nhưng cơ thể run rẩy đã thể hiện ra nội tâm của cô.

"Cô Hàn, mẹ em muốn cảm ơn cô, mẹ em có nhã ý mời cô đến dùng bữa với gia đình, không biết có phiền cô không?"

"Ta luôn sẵn lòng, khi nào? "

" Mẹ em sẽ đón em sau khi tan học, em và cô sẽ cùng mẹ về nhà. "

"Tốt, vậy cô và em đi mua chút gì để làm quà, thuận đường cô thay đồ luôn”.

"Không cần đâu cô", tôi nói, "Chỉ là một bữa ăn bình thường để bày tỏ lòng biết ơn của gia đình em với cô thôi, không cần long trọng như vậy đâu"

"Không được là không được!", Giọng điệu của cô rất kiên quyết,"Làm sao cô có thể tay không đến nhà người khác? Thật là thất kính! Và đây là lần đầu tiên cô đến thăm nhà em, vì vậy cô phải chỉnh chu một chút, không chỉ mang một chút quà mà còn phải mặc quần áo chỉnh tề, nếu không thì có vẻ như cô không có học thức và không biết tôn trọng mẹ em."

"Haizzz. . . Vậy làm theo ý cô", tôi có một chút nghẹn lời.

"Được rồi, em có thể trở về lớp tự học với các bạn. Cô về ký túc xá thay quần áo"