Chương 13: Được phép tự do sóc lọ

Không có gì đáng ngạc nhiên, mặc dù cuối cùng những bức ảnh của Cao Thiên Kiện không được đăng lên mạng, nhưng tin tức về việc Cao Thiên Kiện âm mưu bắt cóc con trai chủ tịch tập đoàn Lâm Thịnh và việc hắn ăn chơi trác táng cũng lan truyền rộng rãi trên mạng.

Đó thật sự là tin tức khá giật gân, hầu hết trên các trang nhật báo tại thành phố Ma Đô lúc này đều đăng tin tức về Cao Thiên Kiện với những tiêu đề được giật tít. Giá cổ phiếu của Trùng Minh trên thị trường chứng khoán quả thực bị ảnh hưởng rất nhiều, tổn thất không hề nhỏ, khiến kế hoạch trấn áp Lâm Thịnh không còn mấy mặn mà. trong mấy ngày nay, rốt cuộc phải tự mình cứu lấy chính mình trước khi nghĩ đến việc thâu tóm Lâm Thịnh.

Tình hình đã được cải thiện, mẹ tôi cũng dần tươi cười hơn. Hai ngày nay bà về nhà thường xuyên hơn và thái độ của bà với tôi cũng trở nên ấm áp hơn, nhất là khi bà biết rằng "người hùng" của vụ việc này chính là tôi, cô ấy có cảm xúc lẫn lộn, vâng, làm sao cô ấy có thể nghĩ rằng người bị bắt cóc bởi Cao Thiên Kiện là tôi, có lẽ cô ấy sẽ cảm thấy có lỗi khi nghĩ rằng cuộc phản công Trùng Minh lần này là do tôi hy sinh bản thân mình. Thân là một người mẹ, không có thể giải quyết sự tình, còn muốn dựa vào con, hy sinh hắn để trợ giúp chính mình, không thể không cảm thấy áy náy.

Nhưng nó cũng làm tôi vửa xấu hổ và vửa hạnh phúc vì cuối cùng mẹ cũng mang chuyện sự cố cái quần tất vào đêm hôm đó ra để nói chuyện với tôi.

Cô ấy nói rằng cô ấy đã phát hiện tϊиɧ ɖϊ©h͙ lưu lại trên chiếc quần tất và biết tôi đã làm gì với chiếc quần tất mà cô ấy đã thay vào ngày hôm đó, và tôi cũng biết cô ấy biết điều đó, nhưng cô ấy đã không đề cập đến nó sau ngày hôm đó, và tất nhiên tôi sẽ không đề cập đến. Nó sẽ chỉ làm cho hai người họ xấu hổ hơn, và thậm chí làm cho mối quan hệ giữa tôi và mẹ tôi cuối cùng đã được xoa dịu trở lại điểm ban đầu.

Nhưng tôi không ngờ rằng cuối cùng chính mẹ tôi là người chủ động nhắc đến chuyện đó. Tôi nghe mẹ tôi phát hiện ra, lúc đó tôi cũng hơi luống cuống, bây giờ bà ấy mới nhắc đến chuyện này với tôi, rốt cuộc là định phạt tôi sao? Cuối cùng mẹ đã nghĩ ra phương pháp để trừng phạt tôi rồi sao?

Nhưng kết quả thực sự khiến tôi khá là bất ngờ, đồng thời cũng khiến tôi vừa xấu hổ vừa vui mừng, mẹ tôi nói: "Rõ ràng là con ... làm cái kiểu đó với quần tất của mẹ ... thật sự là điều đó không đúng chút nào, mẹ cũng giận lắm .. .nhưng ... này ... nhờ có con lần này Lâm Thịnh mới gỡ lại được một ván cờ. Mẹ không ngờ lần này tập đoàn lại gặp khủng hoảng và lâm vào khó khăn đến như vậy, cuối cùng lại là con đã tự thân vận động cứu lấy Lâm Thịnh, chứ không phải là mẹ. Con đã hy sinh cho mẹ rất nhiều và mẹ cũng không nên quá nhỏ mọn như vậy thay vì độ lượng tha thứ cho con. Mẹ cũng không nên bảo thủ quá về vấn đề tiết nghi lễ giáo. Vì vậy, sau này nếu con muốn…..sử dụng quần tất của mẹ…., sau khi mẹ thay ra, mẹ sẽ để nó trên kệ inox, ngươi cứ việc lấy nó mà dùng, và mẹ sẽ giặt chúng sau. Nhưng ... loại chuyện này ... làm quá nhiều sẽ không tốt cho cơ thể con đang trong quá trình phát triển, vì vậy con phải tự chủ và tự tiết chế. Được chứ, Hạ Minh? " Mẹ nói với tôi bằng những từ ngữ lắp ba lắp bắp, và như bà cũng rất xấu hổ khi đề cập đến những chuyện này.

Nhìn thấy mẹ tôi, người vẫn đang mặc đồng phục công sở với quần tất màu ghi, ngồi xổm trước mặt tôi và nói điều này với tôi một cách nghiêm túc, trái tim tôi đột nhiên bùng lên du͙© vọиɠ, và mẹ không để tôi kịp trả lời, mẹ biết điều đó và mẹ đã có dũng khí nói ra, do đó tôi không nhất định phải đối mặt trả lời mẹ, nói xong mẹ liền rời đi lên lầu.

Rồi đêm đó, tôi lấy cái quần tất màu ghi mà mẹ tôi đã thay vẫn còn nguyên mùi thơm cơ thể của mẹ mà thủ da^ʍ ba lần, cho đến khi tôi kiệt sức rồi mới chịu bỏ cuộc…. quần tất của mẹ mới thơm làm sao, và tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi dính không biết bao nhiêu vào quần tất. Tất cả những gì tôi nhớ là khi trở về phòng, tôi đã ngủ thϊếp đi trong vòng vài giây.

Rồi mấy ngày sau đó , mẹ tôi như muốn chiều ý tôi, ngày nào cũng dùng những đôi tất màu sắc, kiểu dáng khác nhau để chiều lòng tôi. Tôi thực sự hạnh phúc trong những đêm đó. Đen, xám, trắng, ren, sợi thủy tinh, lụa tơ tằm…..; ôi chao đủ màu sắc, đủ chất liệu ... tất cả đều bị tôi bôi bẩn. Cứ thế hôm sau, mẹ tôi lại mang chúng đi giặt mà không hề phàn nàn. Say mê, thậm chí tôi còn đòi mẹ tôi cởϊ qυầи tất cho tôi vào ban ngày, và mẹ không ngần ngại, mẹ cởi ra và đưa nó cho tôi, sau đó thay đôi tất mới và tiếp tục đi làm.

Tôi nghĩ mẹ phải có một biểu hiện khá là phức tạp mỗi khi mẹ giặt chiếc quần tất mà tôi đã bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên đó.

Chẳng được bao lâu, cuộc sống của tôi lại một lần nữa bị xáo trộn vì một tin dữ bất ngờ, một đêm nọ, tôi đang mày mò chiết xuất mỹ phẩm ở trong phòng thì đã là một giờ khuya, bỗng nhiên trong phòng mẹ tôi náo động hẳn lên, và sau đó tôi nghe thấy tiếng mẹ tôi đi đi lại lại ngoài hành lang, và sau đó mẹ đi ra ngoài và rời đi. Tôi lo lắng cho mẹ mình nên đã theo dõi và biết được mẹ đã đi tới chỗ làm. Ngay khi đến trụ sở, sau một hồi hỏi han tin tức, tôi mới biết hóa ra phần lớn số nhân viên thuộc bộ phận R&D của tập đoàn, không dưới 20 nhân viên đã xin nghỉ việc, R&D lại bị tê liệt.

Tôi đến văn phòng của mẹ, bà ấy đang xem văn kiện và gọi điện hỏi chi tiết các nhân viên đã bỏ việc, vì mẹ vội vàng đi ra ngoài, nên không có thời gian để thay quần áo, mẹ đang mặc bộ đồ ngủ và chỉ diện một chiếc áo khoác dạ đen bên ngoài nhưng dù vậy, nàng vẫn có sức hút mê hoặc lòng người.

Sau một số cuộc gọi, mọi người đều trả lời cho cô ấy gần như giống nhau, tất cả đều là "Tôi xin lỗi chủ tịch, gia đình tôi xảy ra chuyện, tôi buộc phải nghỉ việc để giải quyết công việc nhà". Cô phát hiện ra vấn đề khi xem lại các văn kiện, đó là những nhân viên này thực sự đã nộp đơn xin nghỉ việc từ ba ngày trước. Họ đã nộp đơn xin nghỉ việc và đã không nhận được bất kỳ thông báo nào trong ba ngày qua từ các quản lý bộ phận R&D.

Theo quy định, đơn xin nghỉ việc của nhân viên phải được nộp trước ba ngày để công ty có đủ thời gian tìm người thay thế, tránh tình trạng nhân viên nghỉ việc đột ngột, làm gián đoạn công việc, dẫn đến hoạt động của công ty bị ảnh hưởng và trì trệ.

Hai mươi thành viên cốt cán của bộ phận R&D đã xin nghỉ việc mà không báo trước, điều này chắc chắn đã trực tiếp làm tê liệt hệ thống R&D của Lâm Thịnh. Nếu mẹ được thông báo trước, mẹ cũng có thể vận động họ ở lại hoặc có thời gian để tuyển người mới. Điều này rõ ràng là một âm mưu đã được tính trước, một trong những quản lý cấp cao của tập đoàn đã cố tình bưng bít thông tin nhân viên xin nghỉ việc, để khi mẹ biết thì đã không kịp trở tay, lúc này tôi chắc chắn một điều, công ty có nội gián.

Cả đêm đó mẹ tôi không ngủ, bận rộn với một đống văn kiện, máy tính, điện thoại…Tôi biết tính nghiêm trọng của vấn đề, một lần nữa Lâm Thịnh phải đối mặt với hai con đường: một là bị thâu tóm, hai là bị phá sản.

Nhìn thấy bộ dáng luống cuống chân tay của mẹ, lòng tôi đầy tự trách và hối hận, một cú đánh thành công của tôi với Trùng Minh khiến tôi tự mãn quá. Những ngày vừa qua, tôi chỉ biết đắm chìm thủ da^ʍ với những chiếc quần tất của mẹ. Nếu tôi dành thời gian này tìm hiểu kỹ hơn, kịp thời cảnh báo cho mẹ, thì tôi tin rằng cuộc khủng hoảng này sẽ không làm mẹ con chúng tôi phải khốn đốn.