Chương 62

“Mỹ Đình…”

Cố Thiên Sơn chạy đến và ôm Lục Mỹ Đình vào trong lòng. Một cảm giác ấm áp và hạnh phúc tràn ngập trong lòng hai người họ.

Sau khi Cố Thiên Sơn gặp được Lục Mỹ Đình, anh bất ngờ khi nhìn thấy bụng cô nhô lên, tạo ra một ấn tượng không thể tin được. Anh liền không kìm được sự tò mò và hỏi về tình trạng đó.

Cố Thiên Sơn nhìn vào bụng Lục Mỹ Đình, anh nghi ngờ hỏi.

“Lục Mỹ Đình, bụng của em... Nó... Nó là... Có phải em đang mang thai?”

Lục Mỹ Đình nhìn Cố Thiên Sơn với ánh mắt tràn đầy niềm vui, cô xoa bụng rồi nói.

“Đúng vậy, em đang mang thai, đứa bé chính là con của anh.”

Cố Thiên Sơn bất ngờ và không tin điều này.

“Không thể... Anh không thể tin được điều đó. Lục Mỹ Đình, em đang nói dối anh có phải không?”

Lục Mỹ Đình có chút thất vọng và buồn bã khi Cố Thiên Sơn không tin tưởng cô.

“Thiên Sơn, em không hề nói dối anh. Cố Thiên Sơn đây là sự thật. Em biết mình đã có thai trước buổi lễ đính hôn. Em đã cố gắng giữ bí mật này đợi đến khi buổi lễ đính hôn diễn ra, em sẽ nói và tạo bất ngờ cho anh. Nhưng em không ngờ, mình lại biến mất suốt thời gian qua.”

Cố Thiên Sơn cảm thấy một cảm xúc hỗn loạn trong lòng. Anh không thể tin rằng Lục Mỹ Đình lại mang thai và đứa bé trong bụng là con của mình. Một mớ hỗn độn và nghi ngờ lấn át tâm trí anh.

Cố Thiên Sơn lạnh lùng, bán tín bán nghi.

“Lục Mỹ Đình, tại sao em không báo cho anh từ trước? Tại sao em giữ bí mật này? Làm sao anh có thể tin vào điều em đang nói?”

Lục Mỹ Đình đau khổ và nước mắt rơi.

“Em... Em không biết phải làm gì. Em biết anh sẽ không tin nhưng đứa bé trong bụng chính là con của anh.”

Cố Thiên Sơn cảm thấy lòng mình xao lãng.

“Lục Mỹ Đình, anh cần thời gian để suy nghĩ và xác định. Nhưng hãy tin rằng nếu đứa bé là con anh, anh sẽ chịu trách nhiệm về nó.”

Lục Mỹ Đình tựa vào ghế và khóc.

“Xin hãy tin em, Cố Thiên Sơn. Đứa bé chính là con của anh. Em không muốn làm điều gì khiến anh đau lòng.”

Sau khi suy nghĩ thông suốt, Cố Thiên Sơn có suy nghĩ sẽ đưa Lục Mỹ Đình đi khám và xét nghiệm ADN.

“Mỹ Đình, nếu như không có gì. Em có dám đến bệnh viện để khám và xét nghiệm ADN của đứa bé không?”

Lục Mỹ Đình muốn làm mọi thứ để Cố Thiên Sơn tin tưởng cô, cô sẽ không ngần ngại làm bất kỳ điều gì để Cố Thiên Sơn tin tưởng cô.

“Được! Em sẽ đi với anh.”

Cố Thiên Sơn quyết định đưa Lục Mỹ Đình đến bệnh viện để làm xét nghiệm và xác nhận chính xác việc cô đang mang thai và đứa bé trong bụng có phải là con của anh hay không. Cả hai đứng chờ kết quả xét nghiệm trong căng thẳng và lo lắng.

Trong phòng chờ của bệnh viện, Lục Mỹ Đình và Cố Thiên Sơn ngồi bên nhau, nhìn vào nhau với ánh mắt tràn đầy hy vọng và lo lắng.

Lục Mỹ Đình nắm tay Cố Thiên Sơn, đôi mắt lấp lánh nước mắt.

“Cố Thiên Sơn, em không biết mình nên nói gì. Em đau khổ và sợ hãi, nhưng em tin chắc rằng đứa bé trong bụng em chính là con của anh.”

Cố Thiên Sơn nhìn vào mắt Lục Mỹ Đình.

“Lục Mỹ Đình, dù chúng ta đang trải qua những thử thách khó khăn, tôi muốn tin vào sự thật. Chúng ta đã có quá nhiều biến cố trong quá khứ, nhưng có lẽ đây là cơ hội để chúng ta tìm lại hạnh phúc.”

Hai người vẫn tiếp tục chờ đợi, người qua lại trong phòng chờ bệnh viện, âm nhạc nhẹ nhàng từ loa cùng với không khí yên tĩnh tạo nên một cảm giác bình yên và đồng điệu.

Cuối cùng, bác sĩ đến và mang theo kết quả xét nghiệm. Cả Lục Mỹ Đình và Cố Thiên Sơn đứng dậy, tim đập thình thịch.

Bác sĩ trên tay với kết quả xét nghiệm và nói.

“Xin lỗi vì đã để hai vị chờ đợi lâu. Tôi đã kiểm tra kết quả xét nghiệm và xin chúc mừng đứa bé trong bụng của cô Lục Mỹ Đình, là con của anh, Cố Thiên Sơn.”

Cố Thiên Sơn không thể tin vào tai mình khi nghe những lời này. Anh không kìm được niềm vui tràn đầy trong lòng, cảm xúc của anh trào dâng lên một cách không thể tả.

Cố Thiên Sơn vui mừng không kể hết.

“Đây là sự thật sao? Mỹ Đình, đứa bé trong bụng chính là con của anh sao?”

Lục Mỹ Đình cũng không kìm được niềm vui và sự an ủi trong lòng. Cả hai ôm nhau trong vòng tay ấm áp, hạnh phúc không thể tả thành lời. Nước mắt của họ tràn đầy niềm vui và tràn ngập hy vọng tương lai.

Trong khi đó, bác sĩ tiếp tục nói.

“Tình hình sức khỏe của mẹ và đứa bé đều ổn định. Còn nữa, đứa bé là cháu trai. Xin chúc mừng gia đình.”

Cố Thiên Sơn và Lục Mỹ Đình càng vui mừng hơn bao giờ hết, cô không ngờ không những gặp được Cố Thiên Sơn, cô còn được mang cháu trai của nhà họ Cố.

Trong căn phòng nhỏ, ánh sáng ấm áp chiếu sáng lên gương mặt của hai người. Họ ngồi bên nhau, tay trong tay, và bắt đầu một cuộc trò chuyện chân thành về quá khứ, tình yêu, và tương lai.

Cố Thiên Sơn nắm lấy tay Lục Mỹ Đình, ôm cô trong lòng và nói.

“Mỹ Đình, anh không thể diễn tả được niềm vui và hạnh phúc của anh khi biết rằng đứa bé trong bụng em chính con là của anh. Từ lúc gặp biết tin, anh đã cảm nhận được tình yêu thương chân thành trong trái tim mình. Từ giờ trở đi, anh sẽ là người cha yêu thương và bảo vệ mẹ con em mãi mãi.”

Lục Mỹ Đình gục đầu trong lòng Cố Thiên Sơn, cô nhắc về Tiểu Bối.

“Cố Thiên Sơn, em không thể tin được rằng em đã được gặp lại anh. Tiểu Bối của chúng ta dạo này sao rồi? Con bé chắc sẽ nhớ em lắm.”

Nói đến đây, Lục Mỹ Đình đột nhiên khựng lại, cô nhớ đến tấm hình mà Diệp Sung đã đưa cho cô xem, cô rơi vào trạng thái suy nghĩ.

“Mỹ Đình, em sao thế? Anh thấy em có vẻ không được vui.”

“Có phải Mỹ Mỹ, vợ cũ của anh và mẹ của Tiểu Bối đã quay trở lại không?”

Cố Thiên Sơn thấy ngạc nhiên khi Lục Mỹ Đình biết được thông tin này.

“Mỹ Đình, sao em lại biết chuyện này? Sau khi em mất tích, cô ấy đã quay trở lại Cố gia và muốn được chăm sóc cho Tiểu Bối.”

“Là Diệp Sung đã đưa cho em coi.”

“Diệp Sung sao?”