Chương 2

Khương Chiêu nhân cơ hội chặn ở cửa nhà vệ sinh, cản đường không cho Lâm Dữu Nhất đi, "Nhóc điên, cậu lại vào nhà vệ sinh bôi cái thuốc gì ghê gớm vậy?"

Anh ta còn giả vờ hét lên kinh ngạc: "Chết tiệt! Tôi đi nhà vệ sinh chung với cậu sẽ không bị lây nhiễm chậm phát triển trí tuệ chứ!"

Khương Chiêu vẫn là cái miệng độc ác như xưa, Lâm Dữu Nhất không muốn để ý đến thằng nhóc này.

Khương Chiêu trước đây rất thích bắt nạt những đứa trẻ yếu hơn mình, Lâm Dữu Nhất không muốn gây chuyện nên luôn tránh đi.

Lâm Dữu Nhất trước đây bị kỳ thị ở trường mẫu giáo vì là người máy, tất cả bạn nhỏ đều không chịu chơi cùng cậu.

Đôi khi bị bắt nạt và đánh nhau với các bạn khác ở trường mẫu giáo, cậu cũng bị giáo viên mời phụ huynh.

Giáo viên của cậu thiên vị các bạn khác, mà người mẹ con người của cậu cũng không đứng về phía cậu.

Vì vậy Lâm Dữu Nhất biết rất rõ, bây giờ cậu và Khương Chiêu đối đầu ở đây cũng vô ích.

Trong từ điển của con người, Lâm Dữu Nhất nhớ rất rõ một câu, gọi là "thêm một việc chi bằng bớt một việc", ý là không nên gây rắc rối.

Với dung lượng não bộ hạn chế, cậu chỉ hiểu được rất đơn giản.

Lâm Dữu Nhất cố gắng tránh sang một bên.

Thân hình Khương Chiêu quá lớn, để tránh anh ta, cậu phải bước thêm một bước.

Lâm Dữu Nhất vừa di chuyển một bước, Khương Chiêu lại chặn đường phía trước cậu.

Cậu lại tránh, Khương Chiêu lại chặn.

Lâm Dữu Nhất ngẩng cái cổ nhỏ lên, khó khăn nhìn Khương Chiêu, ủ rũ hỏi: "Anh định làm gì vậy!"

Giọng nói ngọt ngào chẳng có chút uy hϊếp nào, đôi mắt to tròn long lanh như búp bê trưng bày trong cửa hàng.

Thứ Khương Chiêu ghét nhất ở Lâm Dữu Nhất là dáng vẻ này. Các bạn gái trong lớp anh ta cứ hay nhắc đến Lâm Dữu Nhất bé nhỏ dễ thương, muốn bóp má em trai, bảo anh là xấu xí.

Rõ ràng thằng nhóc Lâm Dữu Nhất này cả ngày điên cuồng, giáo viên còn nói nó bị bệnh tâm thần, tưởng tượng mình là người máy, phải sạc điện, phải bôi dầu máy, đâu có dễ thương?

Mối hận thù giữa Khương Chiêu và Lâm Dữu Nhất bắt nguồn từ sự cố ở nhà vệ sinh trước đây.

Một lần Khương Chiêu muốn đi vệ sinh, trường mẫu giáo chỉ có ba bệ ngồi xổm, hai cái trong số đó đang sửa chữa, cái còn lại bị Lâm Dữu Nhất chiếm dụng.

Lúc đó Khương Chiêu rất gấp, không nhịn được đánh rắm, liên tục đấm vào cửa mà Lâm Dữu Nhất không chịu ra ngoài.

Sau cùng Khương Chiêu không nhịn được để dính lên hết cả quần, bị bọn trẻ lớp chồi cười nhạo.

Từ đó, Khương Chiêu rất căm ghét Lâm Dữu Nhất.

"Lâm Dữu Nhất, cậu chỉ là thằng điên, cha mẹ cậu nên đưa cậu đi bệnh viện gặp bác sĩ, sao đến lớp mầm này làm gì!"

"Nhóc điên, rác rưởi, cha mẹ cậu phải bực mình vì đã sinh ra thứ rác rưởi điên khùng như cậu mới phải!"

Thứ Lâm Dữu Nhất ghét nhất là nghe người khác nói cha mẹ con người của cậu không thương, ghét và mệt mỏi với cậu.

Thế giới của người máy không có tình yêu, nhưng Lâm Dữu Nhất khao khát được quan tâm, cậu muốn chạm vào làn da ấm áp, muốn được cha mẹ ôm vào lòng ru ngủ, muốn được thăng cấp từ lớp mầm lên lớp chồi và cuối cùng lên lớp lá như con người, muốn được chiều chuộng như một đứa trẻ ba tuổi rưỡi.

Đó là điều mà một người máy khao khát nhất.

Lâm Dữu Nhất trừng mắt nhìn Khương Chiêu, "Chính anh mới là điên, tôi không phải! Cha mẹ tôi mới không ghét tôi!"

"Lừa ai đấy? Mẹ cậu là người ghét cậu nhất, mọi người đều biết."

Mũi và mắt của Lâm Dữu Nhất đỏ bừng, Khương Chiêu vẫn chế nhạo cậu.

"Thằng điên, không ai thương, hay khóc lóc và có cái mũi xấu xí."

Lâm Dữu Nhất lao tới, há cái miệng nhỏ nhắn cắn mạnh vào cánh tay phì nhiêu của tên mập nhỏ Khương Chiêu.

Khương Chiêu la hét ầm ĩ, giãy giụa liên tục để thoát ra.

Miệng của Lâm Dữu Nhất dính chặt vào tay Khương Chiêu, dù thế nào cũng không chịu buông.

Nửa tiếng sau, hai giáo viên mầm non tức giận dạy dỗ hai đứa trẻ hư trong văn phòng.

Khương Chiêu vẫn khóc lóc, cậu ta vốn mập mạp, phổi cũng tốt hơn những đứa trẻ khác, khi khóc cũng kinh thiên động địa, "Nó cắn em! Đồ điên cắn em! Em có bị lây bệnh không? Oa oa oa!"

Lâm Dữu Nhất liếʍ răng cửa, miệng cậu có mùi gì đó không rõ, mặn mặn, hôi hôi, chắc là mồ hôi hôi thối của Khương Chiêu, trong đầu cậu nghĩ tới hai giáo viên trước mặt đáng lẽ phải nghỉ hưu rồi, sao lại xuất hiện trong trường.

Cậu nhổ "hừ hừ hừ" vài cái, rồi mới nhẹ nhàng nói: "Anh ta bảo em bệnh tâm thần, nói cha mẹ em cũng không thương em, cho nên em mới cắn hắn."

Cô giáo lớp chồi nhìn chòng chọc Lâm Dữu Nhất: "Nói còn không rõ lời mà còn ngang ngược như thế. Em cắn người ta trước, phải biết xấu hổ mới đúng. Tôi nhất định phải mời phụ huynh em tới, tuần này đã là lần thứ hai em đánh học sinh trong trường rồi!"

Lâm Dữu Nhất phồng miệng, khịt khịt mũi, "Cô thiên vị, sao không gọi cho cha mẹ Khương Chiêu."

Các giáo viên mẫu giáo đều không thích cậu, dù rõ ràng cậu cũng ngoan như những đứa khác, nhưng cậu vẫn sợ giáo viên sẽ thật sự gọi cha mẹ con người tới, chắc chắn cũng họ cũng sẽ không thiên vị cậu như các giáo viên khác.

Thôi, vẫn câu "bớt chuyện" là tốt nhất, hơn nữa cậu cũng muốn tìm hiểu rõ tình trạng cơ thể mình, tại sao Khương Chiêu đáng lẽ học trung học rồi lại xuất hiện ở đây, cùng lý do tại sao các giáo viên đã nghỉ việc lại quay trở lại trường.

Những chuyện này đủ để Lâm Dữu Nhất suy nghĩ một thời gian, còn chuyện Khương Chiêu sẽ sớm được lãng quên.

"Xin lỗi." Lâm Dữu Nhất nói với Khương Chiêu rồi xoay đầu đi.

Khương Chiêu vẫn gào khóc, "Em phải đi bệnh viện, em muốn cha mẹ em! Cha mẹ em đâu! Em muốn cha mẹ! Em không cần lời xin lỗi giả tạo của thằng điên này!"

Tiếng hú hét vang cả tòa nhà.

Cuối cùng giáo viên mầm non vẫn gọi phụ huynh hai đứa tới.

Lâm Dữu Nhất xị môi, thấy mẹ mình từ xa vội vã chạy tới, cúi thấp đầu xuống ngực.

Khi mẹ cậu đến gần, Lâm Dữu Nhất đan hai tay vào nhau, ngón trỏ tay trái chạm vào ngón trỏ tay phải, nhỏ giọng nói: "Con xin lỗi."

Đây là lời cậu thường nói với người mẹ con người người trước đây.

Cậu là một người máy cũ, các bộ phận thường xuyên gặp sự cố, nên đôi khi chương trình bị lỗi, chẳng hạn như thường vô tình làm đổ nước, thường xuyên bị rò rỉ điện khi sạc, cũng thường xuyên gây rối làm cha mẹ tức giận.

Cậu tưởng cũng như trước, người mẹ con người nhất định sẽ thở dài nặng nề, như thể hối hận vì đã mua cậu về, bảo cậu đừng gây chuyện nữa.

Lâm Dữu Nhất rụt vai lại chờ bị mắng.

Nhưng cảnh tượng cậu dự đoán không xảy ra, người mẹ con người ôm chặt cậu, nói với cậu: "Tiểu Dữu Tử của mẹ bị ai ức hϊếp vậy? Kể với mẹ đi, mẹ sẽ dạy dỗ chúng cho con."

"Tiểu Dữu Tử" là biệt danh mà cha mẹ con người đặt cho đứa con thật tên Lâm Dữu Nhất đã mất, người mẹ con người chưa bao giờ gọi cậu như vậy.

Lâm Dữu Nhất nắm vạt áo của mẹ, một cảm xúc không thuộc về người máy dâng trào trong mũi cậu, mũi như bị tràn nước, chua chua, ngứa ngứa, sưng sưng.

Cậu sợ mẹ lừa cậu để cậu nói ra sự thật nên thì thầm: "Khương Chiêu nói con bệnh, nói mẹ không thương con, nên con mới..."

Mẹ vuốt nhẹ tấm lưng nhỏ của Lâm Dữu Nhất: "Được rồi, mẹ biết rồi, Dữu Dữu của mẹ không sai, Dữu Dữu là bé ngoan."

*** Tác giả có lời muốn nói:

Bắt đầu rồi nhaaa, nhớ thêm vào tủ truyện nha mọi người ~~

PS (về cốt truyện): Dữu Dữu tái sinh từ thế giới tương lai sang một một thế giới song song khác, ở thế giới này cậu thay thế cho Lâm Dữu Nhất thật không may qua đời sớm, nên ngay từ đầu Dữu Dữu không phải người máy, nhưng cậu còn quá nhỏ nên suy nghĩ chưa theo kịp người lớn, vì vậy bản thân không biết.