Chương 8
Ánh nắng sáng sớm rực rỡ thăm dò vào bên trong cửa sổ, đánh thức người đàn ông trên giường. Na Nghiêm không thích mới sáng sớm đã bị ánh mặt trời đánh thức, xoay mình muốn tránh cái ánh sáng rựa rỡ phiền nhiễu kia tiếp tục ngủ, lại bị một cô gái đang dùng cánh tay anh làm gối gây trở ngại.
Một cô gái?
Anh đầu óc rối loạn ngây ngốc một chút.
An An!
Anh đột nhiên đang nhớ lại hết thảy, tối hôm qua mình sau khi thèm thuồng đã lâu cuối cùng cũng được đem cô ra ăn sạch sẽ, sau đó cô vừa xấu hổ kinh khủng mà cũng vừa đáng yêu, không ngừng nghĩ tất cả biện pháp đuổi anh về nhà, nhưng anh nhất định không đi, cô bị anh làm cho vừa thẹn vừa quẫn vừa tức vừa không biết nên làm sao với anh, không thể làm gì khác hơn là cả người trốn vào trong chăn, có chết cũng không chịu lộ đầu ra, sau đó bất tri bất giác cứ như vậy mà ngủ thϊếp đi.
Nếu cô đã ngủ thϊếp đi, vậy anh dĩ nhiên càng không cần phải đi, thoải mái chiếm hữu lấy giường cô, ôm cô vào trong ngực như một đứa bé, sau đó đi vào một giấc ngủ thoải mái hài lòng chưa từng có, một mạch đến hừng sáng.
An An, An An, An An của anh, cô rốt cục cũng trở thành của anh, triệt triệt để để…
Không đúng, còn thiếu chút nữa, bọn họ phải kết hôn trước đã, chờ sau khi đã danh chính ngôn thuận, vậy mới gọi là triệt triệt để để.
Na Nghiêm khóe miệng khẽ nhếch lên, không tiếng động nở một nụ cười, thật không ngờ anh lại chủ động muốn kết hôn, nếu người quen biết anh mà biết chuyện này, nhất định sẽ khiến cho bọn họ điếng người chết lặng đến nói không ra lời.
Tưởng tượng đến hình ảnh này, anh không nhịn được cười ra tiếng.
Tiếng cười của anh quấy nhiễu đến cô gái nhỏ trong l*иg ngực, làm cho cô nhẹ trở mình nằm úp vào người anh, hơi thở ấm áp cứ như vậy phả vào bên trong hõm vai anh.
A, An An của anh, anh thở dài. Rõ ràng là đáng yêu như vậy, nhưng mà tại sao vừa rồi lại mê người đến như thế?
Anh cúi đầu hôn cô, lại không cẩn thận đánh thức cô. Cô mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn anh.
“Na đại ca?”
“Thật xin lỗi, ầm ĩ đến em, muốn ngủ tiếp cũng không sao.” Anh mỉm cười, ôn nhu dụ dỗ.
“Vâng.” Cô rù rì đáp nhẹ một tiếng, lần nữa nhắm mắt lại.
Qua năm giây đồng hồ…
Du An An đột nhiên từ trên giường nhảy dựng lên, cô hai mắt tròn xanh vẻ mặt khϊếp sợ kinh hoảng, nhìn chằm chằm người đàn ông đang nằm ở trên giường cô. Na Nghiêm? Anh tại sao lại ở chỗ này?
“Em đã quên chuyện tối hôm qua rồi sao?” Thần sắc anh bình tĩnh nhẹ nhàng nhếch miệng nói với cô. “Còn nữa, đừng nói anh không nhắc nhở em đó, em bây giờ không có mặc quần áo.”
“A!” Hét lên một tiếng, cô lập tức kéo cái chăn tới, bao chặt bản thân, chỉ chừa ra khuôn mặt đang đỏ lên ở ngoài.
Cô nhớ lại, tối hôm qua cô cùng anh ân ái, sau đó cô cảm thấy quá lúng túng, muốn đẩy anh về nhà, nhưng anh cự tuyệt không đi, sau đó… Sau đó thì sao?
“Cái gì nên làm chúng ta cũng đã làm, em còn xấu hổ như vậy?” Na Nghiêm vẻ mặt cười đùa trêu chọc cô.
Trên mặt cô vốn đã ửng hồng lại bởi vì lời của anh mà trở nên càng đỏ hơn.
“Bất quá anh thích bộ dạng xấu hổ của em, không chỉ là bây giờ, còn là lúc chúng ta ân ái.”
Một làn sóng nhiệt không ngừng ập tới trên mặt, Du An An có cảm giác bản thân đã sắp chảy máu não.
“Có thích giống như tối hôm qua anh yêu em? Hay là có phải anh dùng lực quá mạnh hay không, sau này…” (bt… bt quá…)
“Em…” Cô phút chốc lớn tiếng cắt đứt lời anh, sau đó cúi đầu đổi sang nhỏ giọng nói. “Chúng ta nên chuẩn bị đi làm.”
Na Nghiêm suýt chút nữa cười ra tiếng, cô gái nhỏ của anh sao có thể đáng yêu đến như thế nha?
“Đã mười giờ hơn, em còn muốn đi làm sao?” Anh liếc mắt nhìn cái đồng hồ báo thức bên cạnh giường, trên mặt treo nụ cười.
“Cái gì? Mười giờ hơn?!” Cô kinh ngạc lập tức ngẩng đầu lên, khó tin bật thốt kêu to.
“Tối hôm qua đã làm em mệt muốn chết rồi, anh xin lỗi.” Trong miệng anh tuy nói xin lỗi, nhưng giọng nói cùng vẻ mặt vô cùng đắc ý, không hề thấy một chút áy náy nào.
Ý tứ trong lời nói của anh lại làm cho Du An An mắc cỡ không biết làm sao.
“Em, em muốn đi chuẩn bị đi làm.” Cô ôm lấy cái chăn bận rộn đứng dậy bước xuống giường, đột nhiên cả người bị anh ôm vào trong l*иg ngực.
“An An.” Môi của anh khẽ tựa lên gò má cô, không ngừng hôn hít.
“Em… Em muốn chuẩn bị đi làm. Anh… Anh cũng vậy nha, anh hôm nay không đi làm sao? Như vậy sẽ bị lão bản đuổi việc, đuổi việc rồi sẽ không có công việc, không có công việc sẽ không có tiền, không có tiền sẽ không có cơm ăn, sau đó sẽ chết đói…”
Na Nghiêm không khỏi cười lớn.
Du An An lập tức ngậm miệng, vừa thẹn vừa quẫn chỉ muốn tự đánh mình cho bất tỉnh. Cô rốt cuộc đang nói lung tung cái gì đó nha? Thật là một kẻ ngu ngốc, ngu ngốc.
“An An, chúng ta kết hôn đi!” Anh đột nhiên mở miệng, thanh âm ôn nhu nhẹ nhàng cầu hôn cô.
Cô bị lời nói của anh làm cho sợ choáng váng, chấn động u mê, chỉ có thể ngơ ngác quay lại nhìn anh, trong đầu trống rỗng.
“Anh… Nói cái gì?”
“Chúng ta kết hôn đi.” Anh lần nữa nói lại với cô, vẻ mặt ôn nhu mà kiên định. “Chúng ta kết hôn đi!” Anh còn lặp lại thêm một lần.
Tim cô đập mạnh và loạn nhịp nhìn anh, cảm giác trái tim giống như đang bay lên trên không trung khiêu vũ không ngừng.
Chúng ta kết hôn đi. Anh đây là đang cầu hôn cô có đúng hay không? Anh thích cô có đúng hay không? Na Nghiêm mà cô yêu cũng yêu cô có đúng hay không, cho nên anh mới có thể hướng đến cô mà cầu hôn, mới có thể nói với cô chúng ta kết hôn đi!
Kết hôn…
Mặc dù trước đây chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện này, bởi vì cô chỉ bận rộn công việc, bận rộn kiếm tiền, bận rộn quen với cảm giác yêu anh, chỉ những chuyện này cũng đã làm cho cô loay hoay muốn bể đầu sứt trán, căn bản không có dư thừa thời gian để suy nghĩ đến chuyện kết hôn, nhưng mà anh đã thay cô nghĩ tới.
Kết hôn, cô lúc trước tại sao không nghĩ tới loại chuyện này có thể làm cho cô hạnh phúc gấp bội? Cô muốn gả cho anh, muốn cùng anh kết hôn, muốn biết cảm giác so với hiện tại còn hạnh phúc hơn là như thế nào. Nhưng mà bây giờ kết hôn có phải là hơi quá nhanh một chút hay không? Bởi vì bọn họ quen biết nhau đến nay vẫn chưa tới ba tháng, chính thức hẹn hò thậm chí chưa đầy một tháng, Na đại ca xác định anh thật muốn cùng cô kết hôn, cùng cô chung sống cả đời sao?
Điểm này làm cho cô đang mừng rỡ như điên, nhất thời bị một cảm giác không xác định được bao phủ, trong lòng lập tức sinh ra do dự và bất an.
“Em không muốn?” Cô yên lặng khiến cho anh nhíu chân mày.
Cô dùng sức lắc đầu, nhưng trên mặt lại có vẻ vừa muốn nói lại vừa lo lắng.
“Em đang lo lắng cái gì?”
“Chúng ta vừa mới gặp gỡ không lâu, anh xác định kỹ sao?” Du An An khuôn mặt do dự nhìn anh.
“Ba mươi hai năm qua, chưa bao giờ xác định kỹ như vậy.” Anh không chớp mắt nhìn thẳng vào mắt cô, dùng giọng nói vô cùng kiên định nói với cô. “Anh yêu em, An An. Gả cho anh có được không?”
Cô không biết phải nói gì, chỉ biết là tầm mắt của cô đột nhiên trở nên mơ hồ, sau đó nước mắt từ hốc mắt rơi xuống.
“Được không?” Anh nhẹ nhàng thay cô lau đi nước mắt, ôn nhu hỏi.
Cô nói không ra lời, thanh âm bị vướng lại trong cổ họng không phát ra được, chỉ có thể gật đầu rồi lại gật đầu.
Cô vẫn luôn muốn có nhà, cho nên mới phải cố gắng để dành tiền mua phòng ốc, nhưng mà một mình một nhà căn bản không thể gọi là nhà, chỉ có thể gọi là chỗ ở mà thôi, dù sao một ngôi nhà chân chính cần phải có người nhà, không phải tự một mình mình là có thể tạo thành, cô muốn có người nhà, thật muốn quá muốn quá. Mà bây giờ, cô đã có, anh đã trở thành người nhà của cô, người nhà mà cô yêu thương nhất.
“Anh sẽ yêu em cả đời, An An.” Na Nghiêm một lần nữa ôm cô vào trong ngực, mặt anh tựa lên mặt cô, ôn nhu thề thốt. “Anh sẽ cho em tất cả hạnh phúc cùng vui vẻ, sẽ khiến cho em cười vui vẻ đến mức không chịu nổi phải xin anh ngừng lại, em sẽ không còn có nước mắt, cho dù khóc, cũng là nước mắt vui sướиɠ, anh nói được là làm được.”
* * *
“Na đại ca, anh đi sai đường.” Xe lẽ ra là nên quẹo trái nhưng lại không quẹo, ngược lại tiếp tục đi về phía trước, Du An An vội vàng mở miệng chỉ đường.
“Không sai nha!” Nhìn cô một cái, anh thản nhiên trả lời.
“Nhưng công ty của em ở bên kia mà.”
“Anh có nói muốn chở em đến công ty sao?”
“Nhưng mà em nói muốn đi làm, anh nói anh muốn chở em không phải sao?”
“Anh nói anh chở em, nhưng cũng không có nói muốn chở em đi công ty!”
“Nhưng mà…” Cô muốn nói nhưng lại thôi nhìn anh, quả thực không phản bác được. Anh là cố ý nói dối cô, làm cho cô tưởng là anh muốn đưa cô đến công ty đi làm.
“Một ngày không đi làm, công ty cũng sẽ không sao.” Nhìn bộ dạng cô nhăn nhó, Na Nghiêm đưa tay xoa xoa đầu cô.
“Nhưng mà tiền lương sẽ bị trừ hai nghìn tiền thưởng chuyên, còn lại bị khấu trừ thêm một ngày tiền lương.”
Na Nghiêm không nhịn được khẽ cười một tiếng. “Em thật sự yêu tiền như vậy? Vậy tiền của anh toàn bộ đưa cho em là được.” (tỷ ấy ko lấy đâu… ca ca cho em đi T.T)
Có cho cô hay không không phải là vấn đề, cho dù là toàn bộ tiền của anh đều đưa cho cô, tương lai bọn họ sau khi kết hôn, cũng chỉ là số tiền như vậy thôi, sẽ không đột nhiên tăng lên gấp bội. Du An An ở trong lòng thầm nghĩ.
Tiền mặc dù không phải là vạn năng, nhưng mà vạn lần không thể không có.
Cô cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện muốn trải qua cuộc sống của người có tiền, cầm trong tay thẻ bạch kim, sống trong khu nhà cao cấp, dùng nguyên liệu nấu ăn hạng sang, cô chỉ cần có thể trôi qua cuộc sống thường thường thuận thuận, có một chút tiền tiết kiệm gởi ngân hàng, cuộc sống không cần vì tiền mà phiền não, một, hai năm có thể cùng người nhà ra khỏi nước đi du lịch một lần, cái loại cuộc sống như vậy đã đủ để cô hài lòng.
Chẳng qua là đối với bọn họ bây giờ mà nói, cuộc sống như thế sợ rằng vẫn còn cách một đoạn, cho nên cô nhất định phải cố gắng làm việc mới được, anh dĩ nhiên cũng phải như vậy. (đấy… lại xem thường soái ca của em…)
“Na đại ca, anh thật muốn kết hôn với em sao?”
“Dĩ nhiên, nếu không em cho rằng anh bây giờ muốn chở em đi đâu?”
Cô ngây người, vẻ mặt hoài nghi nhìn anh. “Đi đâu?”
“Đương nhiên là đi đăng ký kết hôn.”
Cô điếng người nhìn anh chằm chằm, hoàn toàn không biết anh là nói thật hay là nói đùa.
“Anh nói đùa thôi.”
Cô thật muốn nhéo anh… Mà trên thực tế cô cũng đã nhéo. “Anh không nên nói giỡn nữa có được hay không?” Hại cô bị làm cho sợ đến mức trái tim muốn ngừng đập.
Mặc dù anh đã cầu hôn với cô, mà chính cô cũng đã đáp ứng, nhưng mà trước khi đi đăng ký kết hôn trở thành bà xã danh phù kỳ thực* của anh, cô vẫn là cần thêm một chút thời gian chuẩn bị tâm lý? Thật là dọa chết người.
(*danh phù kỳ thực: không chỉ trên danh nghĩa, mà còn trên thực tế)
“Nếu như không phải sợ sau này bị ba mẹ đuổi theo đánh, anh thật có thể sẽ làm như vậy.” Na Nghiêm liếc cô một cái, vừa thật tình vừa bất đắc dĩ nói.
“Bị bác trai, bác gái đuổi theo đánh?” Lời của anh khiến cho cô thật tò mò. Tưởng tượng đến hình ảnh đó, cô suýt chút nữa bật cười.
“Anh là con trai độc nhất, cũng là đứa con mà bọn họ vẫn lấy làm tự hào, nếu như anh thực có can đảm như vậy, không nói một tiếng tự chạy đi kết hôn, em nghĩ bọn họ sau khi về nước có thể không giận đến mức muốn đánh anh sao?”
“Có ai lại tự nói về mình như vậy ?” Cô nhịn không được bật cười lên.
“Anh chỉ kể thật nói thật mà thôi.” Anh tỏ vẻ da mặt dày.
“Bác trai, bác gái bọn họ không ở trong nước sao?”
“Bọn họ di dân, hiện tại đang ở New Zealand.”
“Bọn họ di dân, hiện tại đang ở New Zealand.”
Du An An ngây ngốc sửng sốt một chút. “Di dân?”
“Cuộc sống ở New Zealand rất thích hợp để dưỡng lão, quan trọng nhất là bọn họ cũng có nhiều bạn bè sống ở đó.” Na Nghiêm gật đầu giải thích.
Miệng mở ra rồi lại ngậm, ngậm rồi lại mở, cô không biết làm thế nào để hỏi ra nghi vấn trong lòng. Di dân không là chuyện của người nhà có tiền mới làm sao? Gia đình anh rất có tiền sao? Anh không phải là ra đời trong một gia đình giàu có đó chứ?
“Em muốn hỏi cái gì?” Nhìn cô vẻ mặt muốn nói nhưng lại thôi, anh tò mò hỏi.
“Ba mẹ anh là người có tiền?”
“Không phải.”
“Nhưng mà em nghe nói muốn di dân phải cần rất nhiều tiền.”
“Chỉ cần một chút tiền, nhưng mà bọn họ không có tiền, là anh có!”
Du An An ngơ ngẩn nhìn anh, không hiểu lắm lời nói này của anh là có ý gì.
Ý tứ của anh là nói cha mẹ anh không phải là người có tiền, nhưng anh thì có? Nhưng mà chuyện này nghe có vẻ không được hợp lý cho lắm. Dĩ nhiên là, nếu như anh mỗi ngày âu phục phẳng phiu, mỗi ngày đến công ty điện tử kỹ thuật làm việc, thì đó không phải là chuyện cần phải nghi ngờ nữa, nhưng vấn đề là anh chỉ là một công nhân trang hoàng bình thường không phải sao?
“Sao lại ngơ ngác nhìn anh? Muốn anh hôn em sao?” Na Nghiêm đưa tay vuốt ve khuôn mặt của cô, nhướn lông mày cười tà.
“Không phải a, anh lo mà lái xe đi!” Cô hờn dỗi nói.
“A, thật thất vọng.”
Cô đỏ mặt trừng anh một cái.
“Na đại ca.” Một lát sau, Du An An mở miệng gọi anh.
“Sao?”
“Không sao.” Cô ôn nhu nói với anh. “Sau khi kết hôn hai chúng ta có thể cùng nhau cố gắng, mặc dù chuyện bác trai, bác gái muốn sống ở nước ngoài đối với chúng ta có thể là một gánh nặng lớn một chút, nhưng mà hai người kiếm tiền so với một người vẫn hơn, cho nên cuộc sống của chúng ta sẽ càng lúc càng tốt, nên chúng ta phải cùng nhau cố gắng lên.”
Na Nghiêm thâm tình liếc nhìn cô một cái, không nhịn được lắc đầu cười nhẹ, nhưng trong lòng lại thở dài thật sâu.
Cô nương ngốc nghếch này cho là anh cưới cô là vì muốn cô hỗ trợ kiếm tiền nuôi gia đình sao? Thật là khờ khạo đến mức làm cho người ta không còn lời nào để nói, nhưng cũng khiến cho anh uất ức, đau lòng đến không chịu được. Cô tại sao có thể thiện lương như vậy, đáng yêu như vậy, chịu mệt nhọc lại vô oán vô hối* như vậy? Thật là một cô gái ngốc nghếch mà.
(*vô oán vô hối: ko oán trách, ko hối hận)
Thừa dịp xe dừng lại chờ đèn xanh đèn đỏ, anh kìm lòng không được kéo cô tới, hôn cô thật sâu, cho đến khi phía sau truyền đến tiếng bóp còi thúc giục, anh mới luyến tiếc buông cô ra.
Du An An kiều nhan đỏ bừng, xấu hổ đến mức chỉ thiếu không có chui xuống dưới ghế ngồi mà giấu mình đi.
Trời ạ! Bọn họ cũng mới vừa hạ cửa sổ xe, khó trách cô vừa nãy trong lúc mơ hồ thật giống như đã nghe thấy tiếng huýt sáo, thật sự là rất mất thể diện, quá mất thể diện a!
“An An, anh sẽ cho em tất cả hạnh phúc và vui vẻ, anh buổi sáng đã nói với em, có còn nhớ không?” Anh cầm tay cô lên, ôn nhu nói với cô.
Du An An vẫn mang theo vết đỏ bừng nhàn nhạt trên mặt, bỗng nhiên lộ ra vẻ mỉm cười hạnh phúc động lòng người. Cô gật đầu với anh.
“Tốt lắm, vậy nói cho anh biết căn nhà trong mơ của em hình dáng như thế nào.” Anh cầm tay cô đưa lên miêng ôn nhu hôn nhẹ.
“Trong mơ sao?” Cô mỉm cười, nét mặt từ từ chìm vào ảo tưởng và ước mơ, sau đó chậm rãi mở miệng. “Em muốn một ngôi nhà có vườn cây, có tường rào, có sân cỏ, lúc mùa xuân đến hoa cỏ sum xuê, một màu xanh ngát, quần áo đã được giặt sạch sẽ tinh tươm phơi trên cây gậy trúc theo gió tung bay, được ánh mặt trời chiếu lên ấm áp. Phòng ốc của chúng ta không lớn, chỉ cần có hai lầu là tốt rồi, nhưng em hy vọng nó mỗi góc đều có thể tràn đầy hơi thở ấm áp.”
“Còn gì nữa không?”
“Ở trên ban công lầu hai có một cái xích đu, buổi tối gió nhẹ đưa ấm áp, chúng ta có thể ngồi ở chỗ đó cùng nhau ngắm sao, hàn huyên một chút chuyện sinh hoạt hàng ngày.”
“Vậy trong phòng em muốn trang hoàng theo phong cách nào? Phong cách Âu? Nhật? hay Trung Quốc?”
“Trang hoàng là của sở trường của anh, em không hiểu rõ, dĩ nhiên tùy anh quyết định.” Cô toàn tâm tín nhiệm anh.
“Được, vậy chuyện trang hoàng tùy anh quyết định.” Na Nghiêm thật tình gật đầu, thật giống như bọn họ đã có sẵn một căn nhà như vậy, chỉ còn thiếu mỗi việc phải trang hoàng như thế nào là chưa có quyết định mà thôi.
“Chỉ cần chúng ta đều thật sự cố gắng làm việc, em nghĩ đến lúc chúng ta về già, nhất định có thể có được một ngôi nhà như vậy, phải vì ngôi nhà trong mơ của chúng ta mà cùng nhau cố gắng!” Du An An vui vẻ nhìn về anh, kiên định nắm chặt tay anh.
“Lúc chúng ta về già sao?”
“Có lẽ không đến mức quá già, bốn, năm mươi tuổi, hoặc là năm, sáu mươi tuổi là có thể mộng đẹp trở thành sự thật.” Trong mắt cô tràn đầy quang mang hy vọng đối với tương lai.
“Bốn, năm mươi tuổi hoặc năm, sáu mươi tuổi?”
“Dạ.”
Na Nghiêm vẻ mặt càng lúc càng kỳ quái, muốn nói nhưng lại thôi, sau khi nhìn cô một cái, mới nhỏ giọng lẩm bẩm tự nói. “Nói không chừng có lẽ không cần phải chờ lâu như vậy.”
* * *
“Linh…”
Đồng hồ báo thức ở bên cạnh giường vang lên, Du An An liền mở mắt, nhanh chóng bấm tắt chuông báo thức. Cô nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông trên giường vẫn nhắm nghiền hai mắt, không nhịn được thở nhẹ, thật may là không có ầm ĩ đến anh.
Hôm nay là ngày cha mẹ của Na Nghiêm từ nước ngoài trở về, máy bay sẽ tới phi trường quốc tế vào lúc hai giờ chiều.
Cô mặc dù chưa ra mắt hai người, nhưng từng hàn huyên trong điện thoại với bọn họ mấy lần, phát hiện ra bọn họ thật là đôi vợ chồng rất cởi mở và vui tính, mỗi lần nghe thấy bọn họ ở đầu bên kia điện thoại thay phiên nhau không ngừng kể chuyện linh tinh về con mình, luôn làm cho cô cười khom lưng.
Cô thích cha mẹ của anh, thích đến mức cô dù là con dâu xấu cũng muốn nhanh chóng gặp mặt bố mẹ chồng.
Nhưng mà dù có muốn gấp cũng vô dụng, bởi vì máy bay hai giờ chiều mới có thể đến, cho nên buổi sáng nếu không có chuyện gì làm, cô đang định vẫn cứ theo lẽ thường tới công ty đi làm, nhưng mà Na Nghiêm cũng không chịu, nói rằng ba mẹ xế chiều đã tới nơi, cô đã sắp là còn dâu lại còn muốn đi làm thì thật sự không nên. Cuối cùng cô hỏi anh, vậy cô nên làm gì? Không ngờ anh lại cười vẻ mặt đắc ý trả lời: ngủ cùng anh. Thật là làm cho cô không phản bác được, vừa bực mình vừa buồn cười.
Khóe miệng cô khẽ nhếch lên, ánh mắt ôn nhu nhìn người đàn ông đang lúc ngủ say. Cô thật sự là may mắn, đời này có thể gặp anh, lại có thể làm cho anh yêu mình.
Không nhịn được nghiêng người, cô nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên môi anh.
Ngẩng đầu lên, sau khi xác định không có đánh thức anh, cô liền cẩn thận nhấc ra cành tay đang ôm trên eo mình, động tác nhẹ nhàng chuẩn bị bước xuống giường.
Nhẹ một chút, khẽ khàng thôi, tuyệt đối không được đánh thức anh.
Cô không ngừng thầm tự cảnh báo mình, bởi vì ngoại trừ chuyện không muốn bị anh ép ở nhà theo anh đi ngủ, lãng phí thời gian có thể làm việc kiếm tiền, còn do anh gần đây mỗi ngày đều làm việc đến tối muộn, kiệt sức mới về nhà, sau khi về nhà lại không chịu biết điều một chút đi ngủ, mà còn cứ quấn lấy cô yêu đương một trận, sau đó mới nguyện ý thỏa mãn ôm cô nhắm mắt ngủ.
Như vậy không thì thôi, nhưng mà hết lần này tới lần khác sáng sớm hôm sau anh lại khăng khăng muốn lái xe đưa cô đi làm, khiến cho giấc ngủ chưa đầy, quầng thâm trên mắt cũng xuất hiện, làm cho cô nhìn thấy vừa tức giận vừa đau lòng, nhưng rồi lại hoàn toàn không có cách nào ngăn cản anh.
Cho nên, nếu buổi sáng hôm nay anh không phải đi làm, thì cứ để cho anh ngủ thật đã đi! Cô nhất định phải cẩn thận hơn nữa, ngàn vạn lần không thể đánh thức anh.
Suy nghĩ cũng chỉ là suy nghĩ, cô mới từ trong chăn bông rời đi ra ngoài, chân cũng còn chưa kịp dò xuống giường, một bàn tay to từ phía sau lưng lập tức vươn tới ôm lấy hông của cô, dùng lực một chút, cô lại lần nữa rơi vào trong l*иg ngực của anh.
“Sáng sớm em muốn đi đâu?” Giọng nói trầm thấp mới vừa tỉnh ngủ khàn khàn gợi cảm.
“Ầm ĩ đến anh sao?” Cô trong lòng thở dài.
“Không phải là em, là đồng hồ báo thức, mặc dù nó vừa vang lên em đã vội tắt đi.” Anh vùi sâu mặt mình vào cổ cô, ngái ngủ rù rì.
“Thật xin lỗi.”
Anh yên lặng không nhúc nhích, cô đang cho là anh có thể lại ngủ tiếp, thì Na Nghiêm đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi. “Em mới vừa rồi muốn đi đâu? Muốn chuồn êm đi làm sao?”
Cô lắc đầu, có chết cũng không dám thừa nhận, tránh cho anh lại tiếp tục muốn tẩy não cô, không ngừng nói cho cô hiểu không nên lại vì tiền mà lo lắng, còn nói anh rất có tiền, có tiền đến mức dư dả cho bọn họ cả đời ăn uống vô tận, thậm chí muốn cô dứt khoát chuyện công việc từ bây giờ, chuyên tâm làm phu nhân để anh nuôi…
Anh nha, thật là nói dối không chớp mắt, nếu như anh thật sự có tiền như vậy, có cần thiết mỗi ngày phải làm việc đến mức kiệt sức sao? Thương yêu cô thì cứ nói rõ, cần gì xem cô là con nít ba tuổi mà lừa gạt a? Thật sự là… Ai!
“Thời gian còn sớm, anh ngủ tiếp đi.” Cô nhẹ nhàng đưa tay mơn trớn vệt thâm quầng dưới mắt anh.
“Em sẽ ngủ cùng anh sao?” Na Nghiêm nhìn cô không chớp mắt.
“Ừ.” Cô gật đầu. Nếu như chỉ có cách này mới có thể làm cho anh biết điều một chút nằm ở trên giường ngủ, thì cô cũng chỉ có thể làm như vậy.
Nghe thấy câu trả lời của cô, anh nhất thời hài lòng nhếch lên khóe môi, sau đó xoay người đặt thân mình trên người cô.
“Na Nghiêm?” Du An An phản ứng không kịp, anh đã cúi đầu bắt đầu hôn liếʍ đôi môi của cô. “Na…, khoan đã, anh không phải là buồn ngủ sao?” Cô vừa đưa tay đẩy anh, vừa liều chết tránh né nụ hôn của anh.
“Anh có nói như vậy sao?” Anh mυ"ŧ lên bả vai thơm của cô, hơi thở đã bắt đầu trở nên nồng đặc.
“Có mà.” Cô muốn né tránh, bất đắc dĩ cả người bị anh đè ép, căn bản không thể động đậy, hơn nữa, chết tiệt, hô hấp của cô cũng bắt đầu trở nên dồn dập.
“Anh sao lại không nhớ rõ vậy.” Anh mơ mơ hồ hồ vừa nói, vừa hôn hít một đường xuống tới trước ngực cô, rồi lập tức đem nụ hoa đã đứng thẳng mềm mại vào trong miệng.
Du An An rên lên một tiếng, không nhịn được rướn người lên. Người đàn ông này vốn là muốn làm gì thì làm như vậy, không để cho anh được như ý thì anh tuyệt đối không bỏ qua.
Bỏ đi, dù sao có nói anh cũng không nghe, khuyên cũng khuyên không được, lãng phí thời gian cùng anh giảng đạo lý, chi bằng giúp anh tiết kiệm chút sức lực, để cho anh sớm một chút nhận được điều anh muốn. Cô dùng phần lý trí còn thừa lại suy nghĩ, sau đó nhanh chóng quyết định.
Cô đưa tay xoa lên cơ ngực bền chắc của anh, sau đó vuốt ve từng đường nét trên người anh, tới cơ bụng rắn chắc mạnh mẽ, biến bị động thành chủ động chậm rãi đi tới nơi trung tâm phát ra du͙© vọиɠ, sau đó cầm lên vật to lớn cứng rắn của anh. (a… tỷ… *té xỉu*)
Không nghĩ tới cô đột nhiên trở nên to gan như vậy, nhiệt tình như vậy, Na Nghiêm cả người cứng ngắc, nhất thời gầm nhẹ ra tiếng.
Cô kiều nhan đỏ hồng, hơi thở khẽ khàng, ngượng ngùng nhìn anh nhắm mắt say mê, đưa tay đưa đẩy anh ngã xuống giường, sau đó xoay mình ngồi lên trên người anh.
Anh vào lúc này mở to mắt nhìn cô, trong cặp mắt giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt.
“Em muốn làm sao?” Anh toàn thân cơ bắp căng chặt, thanh âm khàn khàn, thở dốc trầm trọng.
Cô không trả lời, chỉ là đỏ mặt, dùng động tác vừa trúc trắc vừa tuyệt hảo, cùng vẻ mặt mê người, chậm chạp nhấc mình ở trước mặt anh, sau đó gắng gượng từng tấc từng tấc đâm vào nơi mềm mại của mình.
Na Nghiêm bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng, cũng không thể kiềm chế kí©ɧ ŧìиɧ đã nổ tung trong cơ thể được nữa, hai tay thật chặt giữ lấy eo của cô, cuồng dã dùng sức ấn cô xuống đυ.ng chạm thật mạnh vào mình.
Kí©ɧ ŧìиɧ ở trong người bọn họ bộc phát ra nhanh chóng mà trước giờ chưa từng có, tiết tấu bọn họ đυ.ng chạm vào nhau càng lúc càng nhanh, tiếng thở dốc cùng tiếng rêи ɾỉ cũng càng lúc càng dồn dập, đến khi anh một lần cuối cùng dùng sức vọt vào trong cơ thể cô, trong nháy mắt nổ tung trong đỉnh điểm cao trào, đưa bọn họ cùng nhau tới thiên đường.
Anh rốt cuộc cũng thỏa mãn ngủ, còn cô, đã sớm hôn mê bất tỉnh.