Chương 8

Nguồn thông tin của Diệp Tiểu Nhu đã bị phong tỏa trong một thời gian dài, ngay cả sau khi ra tù, cô cũng chỉ sống trong “cái ổ mà chó cũng không thèm” hơn hai tháng. Ban ngày làm việc, ban đêm ăn xong thì đi ngủ, một giấc ngủ luôn bị người khác để ý, cô không có điện thoại di động để xem tin tức, những người lao động chân tay cả ngày cũng không có nhiều thời gian để tán gẫu, kể cả có tán gẫu, cô cũng không tham gia. Vì vậy lần đầu tiên Diệp Tiểu Nhu biết đến vụ án này là thông qua máy tính của Lâm Linh ngày hôm qua.

Bởi vì tin tức được nghe trong lúc mơ ngủ, nên cô cũng nằm mơ thấy nó, trong giấc mơ cô thấy hình ảnh thi thể một cô gái trẻ bị phân thành từng phần trong một căn phòng, trong căn phòng đó còn có một bóng đen.

Cô biết rằng cái bóng đó không phải là oan hồn của người đã khuất, mà là nhân tính độc ác và đen tối của kẻ sát nhân.

Giấc mơ đó là hiện trường gϊếŧ người mà cô đã tạo dựng trong tiềm thức của mình.

Cái gọi là tiềm thức dùng để chỉ “quá trình hoạt động tâm lý đã xảy ra nhưng chưa đạt đến trạng thái ý thức” của con người. Theo thuyết tảng băng trôi[3] rất nổi tiếng, bên trên tảng băng là ý thức, bên dưới tảng băng là tiềm thức, những gì chúng ta có thể kiểm soát chỉ là phần nổi của tảng băng chìm – ý thức, còn bên dưới tảng băng trôi là thế giới tiềm thức thực sự rộng lớn và bí ẩn.

[3]Nguyên lý tảng băng trôi, lý thuyết tảng băng hoặc lý thuyết thiếu sót: Đây là một lý thuyết quan trọng trong liệu pháp gia đình của Satir. Trên thực tế nó là một phép ẩn dụ. Nguyên lý tảng băng trôi đề cập đến "cái tôi" của một người giống như một tảng băng trôi. Những gì chúng ta có thể nhìn thấy chỉ là một phần nhỏ của bề mặt - hành vi, và một phần lớn hơn của thế giới bên trong được ẩn giấu ở mức độ sâu hơn, ẩn khuất khỏi tầm nhìn, giống như một tảng băng trôi. Bao gồm các hành vi, phong cách đối phó, cảm xúc, ý kiến, kỳ vọng, mong muốn và bản thân.

Mỗi giấc mơ có thể là sự phản chiếu của những hình ảnh nào đó từ tiềm thức lên ý thức.

Cơn ác mộng của cô đang giằng co giữa ranh giới ý thức và tiềm thức, nếu Dương Viêm không đánh thức cô dậy, có lẽ cô đã rơi vào một giấc mơ còn đáng sợ hơn.

Thời điểm Trần Giai Vỹ trình bày về bạn gái của mình, Diệp Tiểu Nhu đã vô thức đưa bạn gái của anh ta vào giấc mơ, nhưng ngay sau đó cô biết có điều gì đó không ổn vì họ vẫn chưa xác nhận được cô gái ấy có phải là nạn nhân hay không.

“Bạn gái tôi tên là Dương Tuyết Phỉ. Chúng tôi yêu nhau đã lâu nhưng nơi làm việc lại xa nhau nên coi như yêu xa. Khoảng một tháng trước, cô ấy bất ngờ nhắn tin cho tôi nói rằng có khả năng bản thân đang bị theo dõi nhưng cô ấy không biết kẻ theo dõi mình trông như thế nào. Bạn gái tôi còn nói rằng cô ấy cảm thấy mỗi tối khi đi ngủ, có người luôn theo dõi mình. Lúc đầu tôi còn tưởng cô ấy ở nhà một mình lâu quá thành ra suy nghĩ lung tung nên tôi đã an ủi cô ấy vài lời, dần dần tâm trạng cô ấy càng ngày càng tệ, thậm chí chúng tôi còn cãi nhau vì chuyện này. Sau đó cô ấy không liên lạc với tôi nữa, tôi vội chạy đến tìm cô ấy thì chủ nhà lại nói rằng lâu rồi không thấy cô ấy. Càng nghĩ về cô ấy, tôi càng thấy sai. Sau đó tôi nghe nói về vụ án mạng phân xác kinh hoàng, nên…”

Lão Mã cau mày, nói: “Chuyện này cậu nên báo cảnh sát mới phải.”

“Anh cho rằng tôi chưa báo cảnh sát sao?” Trần Giai Vỹ bỗng trở nên kích động: “Cảnh sát ngay cả hung thủ cũng không tìm ra, gọi cảnh sát có ích lợi gì? Không biết hiện giờ bạn gái tôi còn sống hay đã chết, tôi sợ lắm… Tôi muốn các anh giúp tôi tìm cô ấy.”

Nói rồi anh ta lấy ra một phong bì, nhét tiền mặt và sổ tiết kiệm vào trong: “Tôi biết phí tổn chỗ các anh không hề rẻ, không sao cả, tôi vẫn còn một căn nhà ở quê, chỉ cần tìm được người, dù phải mất bao nhiêu tiền cũng được!”

Lão Mã lắc đầu, nói: “Thông tin mà cậu cung cấp quá ít, bạn gái của cậu bình thường đi đâu? Gia đình cô ấy có liên lạc được với cô ấy không? Nếu theo như cậu nói thì cô ấy đã mất tích rất lâu, có thể mở án để điều tra, nếu thực sự đang bị kẻ biếи ŧɦái để mắt tới thì gọi cảnh sát sẽ nhanh hơn nhiều.”

“Những nơi có thể tìm tôi đều đã thử! Cha mẹ Tuyết Phỉ đã ly hôn khi cô ấy còn nhỏ và đã bỏ rơi cô ấy từ lâu rồi. Kể từ khi tốt nghiệp, Tuyết Phỉ đã ở bên tôi. Bạn gái tôi không còn người thân nào khác ngoài tôi. Nếu báo cảnh sát mà hữu dụng thì tôi đã không tìm đến chỗ các anh, các anh có hiểu không? Hiện giờ tin tức nói rằng hai nạn nhân đều là phụ nữ sống một mình và có rất ít mối quan hệ xã hội, vì vậy không ai phát hiện ra cái chết của họ trong một hoặc hai tháng. Bạn gái tôi cũng vậy, cô ấy vẫn mắc chứng lo âu xã hội, quanh năm không ra ngoài.” Nói xong câu cuối, Trần Giai Vỹ đứng dậy với vẻ kích động: “Cảnh sát chỉ biết chờ đợi, nhưng tôi không thể đợi được nữa. Làm ơn, các anh là hy vọng cuối cùng của tôi đấy!”

Lão Mã đứng dậy vỗ vai anh ta: “Cậu đừng nóng, tôi có thể hiểu được tâm trạng của cậu, chúng tôi tìm người rất giỏi, nhưng hiện giờ chúng tôi còn chưa thể khẳng định việc bạn gái cậu mất tích có liên quan đến vụ án đó hay không. Dù sao thì con gái ấy mà, làm ầm ĩ giận dỗi rồi bỏ đi một thời gian, có khi cô ấy chỉ muốn thu hút sự chú ý của cậu…”

“Không, cô ấy sẽ không. Cô ấy rất ngoan, lại hiền lành. Trước đây đi đâu, làm gì cô ấy đều nói với tôi.”

Lâm Linh nói: “Anh có thể cung cấp thêm những thông tin khác về bạn gái anh không? Ví dụ như giấy tờ tùy thân, nơi làm việc, địa chỉ hoặc tài khoản mạng xã hội, càng nhiều càng tốt.”

Trần Giai Vỹ vội vàng gật đầu: “Được, được chứ.”

Anh ta đã cung cấp tài khoản mạng xã hội của Dương Tuyết Phỉ, đúng như dự đoán, vòng bạn bè của cô ấy đã ngừng hoạt động từ hơn nửa tháng trước, trước đó cô ấy không đăng nhiều nội dung, nhưng có thể duy trì ở mức mỗi tuần sẽ có một, hai bài đăng.

Lão Mã vẫy tay với Diệp Tiểu Nhu: “Cô nghĩ thế nào?”

Diệp Tiểu Nhu hơi ngạc nhiên khi ông ấy lại hỏi mình như vậy, sau khi suy nghĩ, cô nói: “Vụ án đó, phía cảnh sát có tiến triển gì không?”

Lão Mã lắc đầu: “Vụ án còn chưa giải quyết được, nó tương đối phức tạp, trước mắt vẫn chưa có tin tức gì.”

Lâm Linh xem tài khoản mạng xã hội của bạn gái Trần Giai Vỹ và nói: “Căn cứ vào những gì thể hiện trên tài khoản của Dương Tuyết Phỉ, bình thường cô ấy thích ở nhà. Cô ấy không có nhiều bạn bè và cũng không đi chơi nhiều.”

Diệp Tiểu Nhu đột nhiên nói: “Trái lại rất phù hợp với đặc điểm chung của hai nạn nhân trước đó.”

Có ít bạn bè và không ra ngoài nhiều: một người sống khép kín và không thích hòa nhập với xã hội.

Trần Giai Vỹ run rẩy nói: “Đúng vậy, hai người bị hại lần trước đều như thế! Họ không có việc làm và ít tiếp xúc xã hội. Cho dù có bị gϊếŧ thì cũng chẳng có nhiều người biết.”

Lão Mã nói trước tiên có thể thu một ít tiền đặt cọc, bọn họ sẽ giúp tìm người càng sớm càng tốt, nếu tìm được người thì sẽ thanh toán nốt số tiền còn lại, bảo Trần Giai Vỹ trước hết cứ bình tĩnh chờ đợi tin tức.

Diệp Tiểu Nhu chỉ vào giao diện trên màn hình máy tính của Lâm Linh và hỏi: “Đây có phải là nền tảng xã hội phổ biến hiện nay?”

Lâm Linh kinh ngạc liếc cô một cái, lập tức phản ứng lại: “Đúng, đây là WeChat.”

“Cô có thể tìm thấy bản ghi cuộc trò chuyện giữa Trần Giai Vỹ và Dương Tuyết Phỉ không?”

“Trần Giai Vỹ vừa cho tôi xem lịch sử trò chuyện lưu trên điện thoại của anh ta chỉ tồn tại cho đến ngày họ cãi nhau. Sau đó Dương Tuyết Phỉ đã chặn Trần Giai Vỹ trong cơn tức giận. Lúc đó anh ta cũng giận lẫy nên block cô ấy, về sau lại hối hận và muốn add cô ấy trở lại, nhật ký trò chuyện đã không còn, muốn có bản ghi hoàn chỉnh thì vẫn cần có điện thoại của Dương Tuyết Phỉ.”

“Chúng ta có thể đến địa chỉ trước đây của Dương Tuyết Phỉ để kiểm tra.” Lão Mã nói.

Lâm Linh đáp: “Phải đấy.”

Diệp Tiểu Nhu vừa nhìn qua phòng làm việc của Lâm Linh, phòng làm việc của cô ấy không giống với phòng làm việc của những người khác, cửa ra vào ở phía trong cùng, nhưng không gian lại rộng nhất. Bởi vì cô nhìn thấy bên trong có ít nhất tám chiếc máy tính được kết nối với nhau, đặt trên bàn làm việc với ba bàn phím và một số món đồ nhỏ xinh, trông giống như một studio bí mật của một hacker chuyên nghiệp. Tấm biển “Cấm vào” treo trước cửa có lẽ chưa bao giờ được thay đổi, rõ ràng không phải là thứ mà khách hàng có thể tùy tiện vào xem. Lâm Linh cũng không đề phòng Diệp Tiểu Nhu, nói cách khác, cô ấy coi Diệp Tiểu Nhu như đồng nghiệp, còn nhiệt tình mời cô đến văn phòng lấy đồ ăn vặt.

Cô đang nghĩ đến Trần Giai Vỹ thì đột nhiên trên đỉnh đầu vang lên giọng nói quen thuộc của một người đàn ông: “Lão Mã, tôi cho anh ba phút để đưa cộng sự của anh xuống lầu.”

Diệp Tiểu Nhu chợt ngẩng đầu.

Đây là giọng nói của Dương Viêm, nhưng cô không biết nó phát ra từ đâu, nghiêng đầu vẻ khó hiểu.

Có lẽ mọi phòng trong văn phòng đều có thiết bị nghe lén hoặc giám sát?

Lão Mã quay sang nhìn Giang Thạc đang bóc trứng trong phòng trà nước, ông ấy vẫy tay với Diệp Tiểu Nhu: “Mau theo tôi ra ngoài, cho cô hai phút để chuẩn bị.”

“Tôi không cần chuẩn bị, bây giờ có thể xuống lầu ngay.”

“Vậy thì đi thôi.”

Thế là cô lơ ma lơ mơ đi theo Lão Mã vội vàng xuống lầu.

Lúc họ ra đến nơi, một chiếc ô tô màu đen dừng lại trước mặt hai người, một bàn tay vươn ra từ cửa sổ ghế lái, tay áo sơ mi trắng, trên tay đeo một chiếc đồng hồ bạc.

Diệp Tiểu Nhu lập tức nhận ra đây là cánh tay của Dương Viêm bị cô gây thương tích ngày hôm qua.

Ngón tay của người đàn ông gõ lên cửa sổ, thúc giục họ lên xe.

Lão Mã liền mở cửa sau cho Diệp Tiểu Nhu vào, sau khi Diệp Tiểu Nhu ngồi xong, Lão Mã đóng sầm cửa lại rồi nhanh nhẹn nhảy lên xe.

Diệp Tiểu Nhu nhìn về phía sau, thấy Giang Thạc vội vàng chạy xuống cầu thang, chật vật nuốt quả trứng vừa cho vào miệng.

Giang Thạc đang định gõ cửa xe, nhưng tay chưa kịp tới gần cửa kính thì chiếc xe đã lao đi trước mặt cậu ta.

Lão Mã ngồi ở ghế phụ lau mồ hôi: “Thằng nhóc này tốc độ quá, suýt chút nữa để nó đuổi kịp rồi.”

Diệp Tiểu Nhu còn đang bối rối, nhưng cô nhanh chóng nhận ra, cộng sự của Lão Mã mà Dương Viêm vừa nhắc đến chắc chắn là Giang Thạc, ít nhất bình thường thì phải là Giang Thạc.

Lão Mã và Diêm Tiêu Tiêu là vợ chồng, tuy làm việc ăn ý với nhau nhưng cũng chính vì mối quan hệ này nên đi làm bên ngoài không tiện, Lâm Linh là “nhân viên nội bộ” và thường chịu trách nhiệm về mặt kỹ thuật. Vì vậy, người cộng sự của Lão Mã khi ra ngoài làm việc phải là Giang Thạc, về phần tại sao hôm nay người đó lại trở thành Diệp Tiểu Nhu, Giang Thạc không ngờ tới điều này, Diệp Tiểu Nhu càng không có khả năng biết.

Dương Viêm không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy cô lên xe, như thể anh đã ngầm đồng ý cho sự thay đổi cộng sự đột ngột của Lão Mã.

“Sếp, tại sao cậu lại bảo chúng tôi ra ngoài gấp như vậy?”

“Anh đoán xem.”

Vết thương ở vai trái của Dương Viêm hiển nhiên vẫn còn đau. Khi lái xe, anh chủ yếu sử dụng tay phải.

Nhưng chắc hẳn anh phải thuận tay trái. Hôm qua Diệp Tiểu Nhu đã chú ý tới, lúc Dương Viêm vô thức chặn đòn tấn công của cô vào thời khắc mấu chốt, anh liền dùng tay trái bị thương của mình, lý do vai trái bị thương nhất định cũng là vì nguyên nhân này.

Lão Mã suy ngẫm, đang định đoán mò thì Diệp Tiểu Nhu chợt mở miệng: “Lại có án mạng xảy ra?”

Trong gương chiếu hậu, Diệp Tiểu Nhu nhận thấy Dương Viêm đang nhìn mình.

“Đây là vụ án thứ ba, vừa được báo án cách đây mười lăm phút.”

Lòng Diệp Tiểu Nhu trầm xuống.

Hung thủ của vụ án đó quả nhiên là một kẻ gϊếŧ người hàng loạt.

Lão Mã nói: “Vậy bây giờ chúng ta qua đó xem hiện trường sao?”

Khóe môi Dương Viêm nhếch lên, nhưng trong mắt lại không có ý cười: “Chẳng phải chúng ta vừa nhận được phi vụ mới sao? Đi rồi sẽ biết nạn nhân có phải là Dương Tuyết Phỉ mà chúng ta đang tìm hay không.”

Mười lăm phút trước nhận được báo án, nói cách khác là lúc này đội cảnh sát hình sự có thể chưa đến hiện trường gây án, giới truyền thông cũng có thể chưa nhận được thông tin trực tiếp, nhưng Dương Viêm đã biết được chuyện này với tốc độ nhanh như vậy, còn kết nối sự mất tích của bạn gái Trần Giai Vỹ mà họ vừa nhận, rồi hợp lý hóa đưa hai người đến hiện trường vụ án để xem nạn nhân có phải là người họ đang tìm kiếm.

Quả nhiên, bất kể đang ở đâu, anh đều có thể có thông tin trực tiếp về mọi chuyện xảy ra trong văn phòng, và thậm chí về nhiều điều chưa biết xảy ra ở thành phố này.