Cho đến khi— tí tách.
Một giọt chất lỏng màu đỏ tươi rơi xuống đất dọc theo cánh tay của người đàn ông.
Đó là một âm thanh cực kỳ nhỏ.
Tiếng thở nhè nhẹ trong bóng tối bỗng dừng lại.
Một giây sau, ánh mắt Dương Viêm đột nhiên thu hẹp!
Nghe thấy động tĩnh dưới lầu, Giang Thạc đóng sầm cửa văn phòng, nhảy xuống và tiện tay bật đèn.
Có trách thì trách văn phòng cách âm quá tốt, cửa ngoài lại khóa trái, bọn họ cũng buông lỏng cảnh giác, sau khi Giang Thạc xông ra trước, ba người còn lại cũng chạy ra ngoài.
Ánh đèn làm cho cả đại sảnh sáng sủa như lúc đầu, mấy người vừa mới chạy xuống lầu sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng trong đại sảnh.
Rầm một tiếng, vật trong tay Diệp Tiểu Nhu rơi xuống đất, nhưng cô vẫn duy trì tư thế tấn công, toàn thân cứng đờ như khúc gỗ, ngơ ngác nhìn người trước mặt.
Một mảng lớn trên chiếc áo sơ mi trắng của người đàn ông bị máu tươi từ vết thương trên cánh tay trái nhuộm đỏ.
Có lẽ ban đầu nó không nghiêm trọng như vậy, nhưng thứ mà cô tấn công là cánh tay trái bị thương của anh, và người đàn ông đã chặn nó theo bản năng, tình cờ là anh đã phòng vệ bằng cánh tay trái.
Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, lui về phía sau một bước, lấy tay che miệng vết thương, đau đớn khiến lông mày anh hơi nhíu lại, trên trán lấm tấm mồ hôi mịn.
Anh không nhìn Diệp Tiểu Nhu, nhưng đôi mắt anh lại liếc chiếc mũ bảo hộ vừa mới đập mạnh vào vết thương của mình một cách ẩn ý.
Ngay tại lúc những người khác đều đang đờ đẫn, Dương Viêm cúi đầu, như thể đang cười, anh nói: “Cô nghĩ rằng loại mũ cứng này có hiệu quả để tấn công hơn là bảo vệ chính mình, phải không?”
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của người đàn ông, cô vô thức nói: “Chỉ là… chỉ là tiện tay thôi.”
Giang Thạc nổi đóa: “Thuận tiện hành hung người khác sao? Cô ngồi tù vẫn chưa đủ phải không??”
Khuôn mặt của Diệp Tiểu Nhu lập tức trở nên tái nhợt.
Chiếc nón bảo hộ kia rất chắc chắn, đánh vào người rất đau, cô biết bị đánh vào vết thương sẽ có cảm giác như thế nào.
“Trời đất ơi! Cô nhóc này cô làm cái gì vậy!” Diêm Tiêu Tiêu che mặt, sợ hãi hét lên.
Giang Thạc vẫn là người đầu tiên lao tới, cậu ta đỡ Dương Viêm rồi đá chiếc mũ bảo hiểm rơi trên mặt đất ra, cảnh giác và hung ác nhìn chằm chằm vào Diệp Tiểu Nhu, Giang Thạc tức giận đến phát run: “Bỏ tay của cô xuống, lùi lại phía sau!”
Diệp Tiểu Nhu ngay lập tức bỏ tay xuống và lùi lại vài bước.
Cô hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, cô chỉ biết rằng mình đang gặp ác mộng, sau đó cô cảm thấy nguy hiểm đang đến gần… Bản năng khiến cô cầm lấy vũ khí và bắt đầu tấn công trước khi hoàn toàn tỉnh táo, đó là một sự tấn công tàn nhẫn, không hề lưu tình.
“Lão Mã, mau mang hộp thuốc tới, Lâm Linh, cô đi liên hệ với bác sĩ Hứa!”
Lâm Linh nói: “Bác sĩ Hứa vừa nói rằng anh ấy đang trên đường đến đây rồi!”
Không ai quan tâm đến Diệp Tiểu Nhu nữa, mọi người đi đến văn phòng của Dương Viêm, cô ngồi trên ghế sô pha, thất thần nhìn chằm chằm vào chiếc mũ bảo hộ bị Giang Thạc đá vào bên cạnh thùng rác.
Cô rất muốn lấy lại nó.
Nhưng cô không dám, bởi vì thứ đó vừa làm tổn thương một người, một người vô tội bị cô gây thương tích.
Khi bác sĩ Hứa tới nơi, vết thương của Dương Viêm gần như đã được cầm máu.
Lão Mã hùng hùng hổ hổ nói: “Tôi đã nói lần này nên để Giang Thạc đi cùng cậu, má nó rốt cuộc là ai hại cậu ra nông nỗi này??”
“Có gì phải vội.” Dương Viêm tay phải sờ soạng lấy một điếu thuốc, bỏ vào miệng, Giang Thạc định châm lửa cho anh, anh xua tay không cho cậu ta châm thuốc: “Chút thương tích này không đáng để mọi người làm ầm ĩ lên như vậy.”
Vừa vào cửa đã bị Giang Thạc kéo vào trong phòng, bác sĩ Hứa nhìn anh rồi nói: “Vết thương không sâu lắm, tuy nhiên…”
Anh ấy kéo cổ áo của Dương Viêm nhìn qua: “Ai lại đánh lén cậu đây? Bầm tím hết cả vai rồi.”
“Không hổ là bác sĩ Hứa, thậm chí có thể nhìn ra bị đánh lén hai lần.” Lão Mã nói: “Hôm nay là ngày xui xẻo của sếp chúng tôi, ra ngoài đã bị thương, về đến nhà vẫn còn bị người ta đánh.”
“Ai mà to gan như vậy? Đánh ông chủ của anh ở ngay tại đây?” Bác sĩ Hứa há hốc mồm.
Không ai lên tiếng, vừa rồi Lâm Linh lén cho bọn họ xem camera giám sát, tất cả đều nhìn thấy Dương Viêm không bật đèn đi tới, Diệp Tiểu Nhu đại khái là đề phòng… Nhưng phòng bị quá mức, quả thực là quá mức… Chẳng trách cứu người cũng có thể tự đưa mình vào tù, tâm lý phòng bị này mạnh đến mức đáng sợ.
Do bọn họ chủ quan, cứ tưởng để cô nghỉ ngơi ở đó, dù sao cửa cũng đóng rồi, nhưng không ai nghĩ rằng Dương Viêm sẽ trở lại vào lúc này.
Bác sĩ Hứa vừa xử lý vết thương cho Dương Viêm vừa nói: “Tôi vừa nhìn thấy một cô gái ngồi đợi ở tầng dưới. Trông đáng thương ghê. Cô ấy đến để nhờ các anh giúp đỡ sao? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
“Đáng thương? Cô ấy không đáng thương chút nào.” Lão Mã cười khổ lắc đầu, nói: “Một người có thể thành công đánh lén ông chủ, anh nói cô ấy có đáng thương không?”
Dương Viêm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lái xe trong lúc bị thương, anh không thể nghĩ nhiều, nhưng anh đã nghe không sót chữ nào trong suốt nửa giờ họ tám chuyện.
Người có thể ở tù hơn nửa năm nếu không có ý thức phòng bị thì không thể ngủ yên, người có thể ở trong bệnh viện tâm thần nửa năm cũng không phải là chuyện người bình thường có thể làm được.
Anh đã từng nhìn thấy Mã Lượng, gã cao 1m8, khỏe như bò mộng, nhưng chỉ thích theo dõi bắt nạt bà già.
Có thể suýt ‘phế’ một người đàn ông như vậy, thật sự không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.
“Thưa sếp, người này do Tiêu Ngũ mang tới, anh ta nói là được Thiệu Lương Vỹ – thầy của anh ta tiến cử, muốn tới đây kiếm cơm…”
Lão Mã nhất thời lắm mồm, hai chữ kiếm cơm khiến những người nên nghe lẫn không nên nghe đều nhìn ông ấy đầy ẩn ý.