Chương 5.1

Căn phòng ẩm thấp và tối tăm, máu tươi lênh láng, tóc vương vãi trên sàn, những khúc xương và cánh tay gãy, từng cái được bày ra ngập phòng.

Không khí ngột ngạt không còn sức sống.

Cô gái chết thảm đã nằm trong phòng khách với hình dạng không lành lặn hơn một tháng, nếu linh hồn có tồn tại trên đời này chắc hẳn linh hồn cô ấy đang từng giờ từng phút gào khóc, căm hận nguyền rủa kẻ sát nhân tàn ác và sự hèn nhát của bản thân.

Tại sao hồi còn sống lại cô độc như vậy? Tại sao không thể kết bạn nhiều hơn và giữ liên lạc với gia đình? Tại sao phải sống ở một nơi xa xôi và rẻ tiền như vậy? Rồi tại sao, tại sao lại không có bạn trai khi đang ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời?

Tại sao không cố hết sức cầu cứu khi phát hiện có người trong phòng đang theo dõi mình?

Và tại sao cô ấy… tại sao cô ấy lại là mục tiêu của tên sát nhân biếи ŧɦái? Rốt cuộc thì cô ấy đã làm gì sai?

* * * * *

“Nằm trong bệnh viện tâm thần nửa năm, cho dù là người bình thường cũng sẽ có vấn đề.”

“Nguyên nhân cô ấy vào bệnh viện tâm thần là do ảo giác. Chẳng lẽ các anh cho rằng Diệp Tiểu Nhu vào bệnh viện tâm thần là vì Mã Lượng? Cứ cho là vì điều đó, thì cũng không cần phải ở trong bệnh viện tâm thần nửa năm rồi mới ra tay. Tôi thiên về trường hợp là cô ấy tình cờ nhìn thấy nên mới ra tay cứu giúp bà lão tội nghiệp kia, đó mới là chuyện tốt.”

“… Khoan đã, các anh đã bao giờ nghĩ đến một vấn đề chưa? Diệp Tiểu Nhu chỉ được đưa vào bệnh viện sau khi được bác sĩ chẩn đoán là có vấn đề về tâm thần. Sau này, khi cô ấy vô tình làm bị thương một ai, cô ấy hoàn toàn có thể dựa vào giám định tâm thần của bác sĩ đối với mình thay vì vào tù như năm đó, dù sao thì một kẻ mất trí khi phát điên vô tình gϊếŧ người hoàn toàn có thể được giam trong nhà thương điên cả đời, đó là bệnh viện tâm thần, có chuyện xảy ra thì cũng có gì hiếm lạ?”

“Và điều khó hiểu nhất là, tại sao cô ấy không kháng cáo khi rõ ràng bản thân vì cố gắng cứu người mới phòng vệ?”

Mọi người nhìn nhau thất thần, điều này thực sự rất khó hiểu.

“Hồ sơ nhận nuôi của cô ấy cũng lạ lắm, cô ấy được nhận nuôi từ năm mười tuổi. Một năm sau khi Tiểu Nhu được nhận nuôi, cha nuôi của cô ấy đã qua đời, nghe nói cho dù là quan hệ nhận con nuôi, nhưng tùy ý bỏ rơi vẫn là trái pháp luật. Cô ấy đã ở đâu trước năm mười tuổi? Không có lý nào là thực sự lang thang chứ?”

“Đối với một cô gái thiên tài có chỉ số IQ trên 150 bị bỏ rơi hai lần, việc khác biệt với người bình thường mới là điều thực sự bình thường.”

Trong phòng họp bốn người đồng thời trầm mặc, bọn họ đã gặp qua rất nhiều người kỳ lạ, thế nhưng cô gái mà bọn họ nhìn thấy ngày hôm nay mới là kỳ lạ tới tận cùng, là đối tượng tốt để thảo luận và nghiên cứu.

Lâm Linh đang cầm cốc nước chợt ngẩng đầu lên, nhìn vào màn hình lớn trước mặt: “Sếp, anh thấy thế nào?”

Ba người còn lại đồng thời nhìn vào màn hình ở trung tâm.

Dương Viêm không ở trong văn phòng, nhưng trên cơ bản anh đều biết tất cả những gì xảy ra trong văn phòng, trừ khi đó là chuyện mà anh cho rằng mình không cần biết.

Một giọng nam trầm trầm từ trong màn hình truyền đến: “Tôi đổi chủ đề hội nghị từ lúc nào vậy?”

Lão Mã là người phản ứng đầu tiên, lúng túng hắng giọng: “Đúng rồi, vừa nãy chúng ta chưa thảo luận chuyện này. Thưa sếp, một số khách hàng lớn mà chúng ta tích lũy được đều muốn gặp cậu, khi nào thì cậu trở lại?”

Mỗi khi Dương Viêm đi vắng, cuộc họp video sẽ được tổ chức, suy nghĩ của mọi người khác nhau, họ có thể nói bất cứ điều gì mình muốn, nhưng về cơ bản tất cả đều xoay quanh một điều, ngay cả khi một người nào đó chuyển chủ đề, cũng sẽ nhanh chóng bị họ kéo lại. Hôm nay không biết vì sao chủ đề trò chuyện của mọi người đều là bàn luận về một người khác, mà trong nửa tiếng đồng hồ tám chuyện ấy, Dương Viêm lại chỉ nghe mà không nói một lời nào.

Có thể là không thèm nói.

Lâm Linh đẩy kính mắt, lặng lẽ tắt hết những thông tin về Diệp Tiểu Nhu mà mình vừa tìm được trên máy tính.

“Sếp, anh đang ở đâu? Không thấy anh lộ mặt? Chờ một chút, âm thanh này… anh đang lái xe hả?”

Dương Viêm ậm ừ, trong giọng nói có chút giọng mũi lười biếng, gần đây anh liên tục đi công tác một tháng, hiển nhiên là bận rộn không thể ngủ ngon.

“Về vụ án lớn ở thành phố C, trở lại tôi sẽ xem qua.”

“Là vụ cưỡиɠ ɧϊếp phân xác mới nhất phải không?” Diêm Tiêu Tiêu xoa cánh tay nổi da gà và nói: “Chúng tôi không có hứng thú với loại án này. Tôi nghe nói hiện trường vụ án ghê rợn lắm. Chỉ riêng ảnh chụp trên báo chí đã khiến tôi mơ thấy ác mộng hai ngày liền, nghe nói hiện trường còn kinh hoàng hơn. Hiện giờ toàn bộ những người hàng xóm trong tòa nhà dường như đều bỏ chạy vì sợ hãi rồi. Có người nhìn thấy hiện trường còn sợ đến ngất xỉu.”

Lâm Linh cho biết: “Tôi vừa đăng một bài viết về sự an toàn của phụ nữ độc thân. Có rất nhiều bình luận nói về sự nguy hiểm của những cô gái sống một mình. Thật khủng khϊếp.”

Dương Viêm chợt nói: “Lão Mã, đi chuẩn bị hộp thuốc y tế.”

“Sếp, cậu nói cái gì?” Lão Mã nhất thời giật mình: “Ai bị thương? Cậu hả?”

Dương Viêm không nói thêm gì nữa, trực tiếp cúp máy.

“Mau, Lâm Linh, mau định vị xem ông chủ đang ở đâu!”

Lâm Linh nhanh chóng mở laptop, chưa đầy hai phút, cô ấy đã ngạc nhiên thốt lên: “Vị trí của sếp ở gần đây, anh ấy về đến nơi rồi?”

Ba phút trước, ngay tại lúc video bị ngắt, một chiếc ô tô đã yên lặng đậu dưới lầu.

Thời điểm Dương Viêm bước lên cầu thang, cửa đã đóng, anh bấm mã số để mở cửa nhưng tất cả đèn trong sảnh đều tắt, mọi người hẳn đã chạy lên phòng họp ở tầng hai để họp với anh.



Không đúng, còn một người nữa.

Dương Viêm khựng lại, buông bàn tay đang định bật đèn ra.

Anh biết cách bố trí ở đây rõ như lòng bàn tay, cho dù nhắm mắt lại anh cũng có thể đi bộ đến phòng làm việc của mình.

Trong đại sảnh có một người ngoài, người này đang ngồi trên sô pha, thanh âm rất nhỏ, theo nhịp thở của người này, đối phương đã tiến vào giấc ngủ say — hiển nhiên, mấy người bọn họ đã chu đáo tắt đèn tắt âm thanh để người đó có đủ không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi.

Một người có chỉ số IQ có thể trở thành thiên tài, tuy đã sống trong bệnh viện tâm thần nhưng vẫn không thoát khỏi tai họa bị ngồi tù oan.

Khi nghe thấy những điều này, anh vẫn đang lái xe, cơn đau và mùi máu khiến cơ thể anh lúc nào cũng căng thẳng, không thể suy nghĩ được gì.

Anh che lại vết thương, bước đi rất nhẹ nhàng, đi qua chỉ mất khoảng một phút, cũng không quấy rầy giấc ngủ của cô.

Khi một bóng người cao lớn bao lấy cô gái, hô hấp của cô vẫn đều đặn, như thể không biết gì về mọi thứ trước mắt mình.