Chương 4.2

“Ý của anh là…”

“Hồng Mai – kẻ gϊếŧ cha bỏ con mười năm trước, Vương Bảo Ngọc – kẻ đã phạm tội bắt cóc hơn chục người, Bàng Quân – kẻ phóng hỏa nhà máy khiến năm người chết và mười tám người bị bỏng nặng… Những nữ tù nhân trong các vụ đại án đó đều ở cùng một phòng giam với Diệp Tiểu Nhu.” Tiêu Ngũ thờ ơ nói: “Chuyện cô ta có vấn đề về tâm thần hay không, chuyên gia hẳn đã giám định qua. Tuy cô ta không có tội, nhưng với chỉ số thông minh của bản thân, Diệp Tiểu Nhu rất dễ dàng có thể minh oan cho bản thân sau khi bị bắt oan. Tới giờ tôi vẫn không thể nghĩ thông, bởi vì một vụ án nhỏ như vậy mà phải vào tù, ấy vậy mà cô ta không vội tìm luật sư, cũng như chưa bao giờ tự minh oan cho mình… Cậu nghĩ một người như vậy sẽ làm gì sau khi ra tù? Chẳng lẽ cả đời đi bê gạch ở công trường?”

Anh ta luôn có cảm giác thầy của mình sẽ không vô duyên vô cớ mà quan tâm đến một người nhiều như vậy, chắc hẳn Thiệu Lương Vỹ phải có lý do để bắt anh ta mang Diệp Tiểu Nhu đến đó.

“Trong văn phòng Murphy chẳng có ai là người bình thường cả. Lão Mã đã lăn lộn ở thành phố C hơn hai mươi năm, ngày xưa gia đình ông ấy đều là những người có danh tiếng có thế lực, mấy năm qua ông ấy không đi theo con đường kinh doanh cũng là chuyện hiếm lạ. Tuy nhiên, nói về việc giao thiệp thì thực sự rất ít người có thể so sánh với ông ấy. Chưa kể còn có Diêm Tiêu Tiêu, quản lý của tụ điểm giải trí lớn nhất thành phố C hơn mười năm trước, những người phụ nữ có thể ra mặt trà trộn ở chốn gió trăng đều là cáo đã thành tinh. Còn cả thiên tài máy tính của họ, hai công ty Internet nổi tiếng nhất ở Trung Quốc năm đó cũng không đào cô ấy đi được, cộng với Giang Thạc, người từng có thể chiến đấu chống lại cả đám người ở chợ đen, những người như vậy, cậu nghĩ có ai là bình thường?”

Đây chính là lý do tại sao, đôi khi những người cung cấp thông tin trong tay cảnh sát không có đủ thông tin, thì họ sẽ nhờ những người này giúp đỡ.

“Bởi lẽ đó, ông chủ của bọn họ thật sự không phải người đơn giản đâu.”

“Đây cũng là lý do anh ta có thể tập hợp nhóm người này lại với nhau.” Tiêu Ngũ thản nhiên nói: “Bất kể ở đâu, cô gái này đều là một quả bom hẹn giờ. Để cô ta ở chỗ của anh ta sẽ an toàn hơn nhiều so với trong bệnh viện tâm thần.”

Rốt cuộc, một khi đã bị chỉ định vào bệnh viện tâm thần thì bất kể người đó có phạm tội gì thì họ cũng không thể trừng phạt được.

Vương Tranh không đồng tình với lời nói của Tiêu Ngũ, cậu ấy vẫn cảm thấy Diệp Tiểu Nhu trông không giống một người sẽ phạm tội. Hơn nữa, lý do cô bị cuốn vào vụ án trước đây là vô tội, rất nhiều người đã bao vây Diệp Tiểu Nhu, cho dù họ có bị cô đánh gãy xương sườn thì cũng là tự vệ. Nếu sau này không có nhân chứng cung cấp chứng cứ mới, có khi Diệp Tiểu nhu còn phải ngồi tù hơn nửa năm nữa, may mắn là cuối cùng pháp luật đã chứng minh cô vô tội. Bản thân cô đã không kháng cáo, cũng không yêu cầu bồi thường dưới bất kỳ hình thức nào, như thể đi tù hơn nửa năm chỉ là một trải nghiệm bình thường.

Tuy nhiên, Vương Tranh không phản bác lại lời của Tiêu Ngũ, dù sao nghề nghiệp của cậu ấy cũng là cảnh sát hình sự, cậu ấy đã nhìn thấy rất nhiều khía cạnh phức tạp của bản chất con người, ngay cả một người bình thường cũng có thể ẩn giấu một mặt tối không rõ trong lòng.

Tiêu Ngũ nói: “Với một người chưa thể xác định là người có nguy hiểm hay không thì cứ giao cho anh ta xem xét đi.”

Vụ án vẫn chưa có đầu mối, anh ta thực sự không còn sức lực để chăm sóc một cô gái đã tách biệt khỏi xã hội được hai năm.

* * * * *

Bên trong văn phòng Murphy.

“Tôi đã tắm rửa hôm qua rồi, bụi bẩn trên người mới dính vào lúc chiều, quần áo hôm qua cũng được giặt sạch rồi, không có mùi hôi đâu.”

Diêm Tiêu Tiêu ngại ngùng dừng lại tư thế hướng về phía Diệp Tiểu Nhu, chị chỉ lấy làm tò mò, rõ ràng là một cô gái xinh đẹp và sạch sẽ, tại sao cô có thể làm công việc nặng nhọc như vậy trên công trường.

“Cô tên gì? Tiêu Ngũ nhặt cô từ công trường nào vậy?” Lão Mã hỏi với vẻ thông cảm.

Diệp Tiểu Nhu vừa định nói, Diêm Tiêu Tiêu đã cắt ngang, xen vào: “Cô vừa mới nói tôi cùng Lão Mã là vợ chồng, còn có một đứa con, làm sao cô biết?”

Diêm Tiêu Tiêu đã nghe rõ mồn một những lời xì xào to nhỏ của cô và Vương Tranh, lúc này trong mắt chị đầy nghi hoặc.

Diệp Tiểu Nhu đáp: “Chẳng phải trời sinh phụ nữ đã có trực giác rồi sao?”

Diêm Tiêu Tiêu nheo mắt nhìn cô.

Một người phụ nữ như Diêm Tiêu Tiêu nhìn qua có vẻ xinh đẹp, nhưng một khi khuôn mặt ấy tối sầm lại, chị sẽ cho mọi người cảm giác rằng mình khá tàn ác, không ai dám chọc vào.

Diệp Tiểu Nhu không nói, chỉ nhìn chị.

“Thôi được.” Diêm Tiêu Tiêu liếc nhìn Lão Mã.

“Đúng lúc chúng tôi đang thiếu người, nhưng cô có thể ở lại đây hay không thì lời của chúng tôi không được tính. Tất cả mọi người đều phải được ông chủ phỏng vấn trực tiếp, vì vậy trước hết cô có thể ở lại và chờ đợi, nhưng… sao cô lại ăn mặc thế này?”

“Tôi làm việc bán thời gian tại một công trường.” Diệp Tiểu Nhu nói: “Tôi… vừa mới ra tù, tôi không muốn đến nhà máy để giẫm máy may nữa, cũng không thể làm được nghề gì khác, vì vậy tôi chỉ còn mỗi việc bê gạch.”

Nói xong, cô cẩn thận nhìn biểu cảm của hai người họ.

Trên thực tế, khi Tiêu Ngũ giới thiệu ‘kỹ năng’ của cô, hai người này hẳn đã biết cô từng ngồi tù, nhưng ngay cả khi cô tự nói ra, thì cũng không có sự khinh miệt hay ghê tởm nào trong biểu cảm của hai người họ, nhiều nhất chỉ là tò mò.

Đây cũng là lý do tại sao cô sẽ đến công trường để làm việc.

Chỉ những người dưới đáy xã hội, những người đang làm những công việc nặng nhọc và mệt mỏi nhất, sống ở nơi bẩn thỉu và tồi tệ nhất mới có thể phù hợp với một người như cô.

Ngay cả nửa năm trong tù mà đáng nhẽ cô không phải chịu, nhưng đa số mọi người sẽ không quan tâm đến điều đó, họ sẽ chỉ nghĩ rằng những người ra tù không phải là người tốt.

Người làm việc ở công trường đi làm từ sáng sớm, tan việc xếp hàng chờ cơm trưa, trừ chúi đầu làm việc rồi đặt lưng xuống đất ngủ, những thứ khác đều không liên quan gì đến cô, cho dù có người muốn ‘quấy rối’ cô. Vậy thì cứ chiến thôi, giờ cô chỉ còn lại cái mạng này và cô có thể liều cái mạng này bất cứ lúc nào.

“Đáng thương quá.” Lão Mã thông cảm nhìn cô: “Đừng sợ, chỗ chúng tôi cũng chẳng có ai là người tốt… À không, ý tôi là ở đây không có người xấu.”

Diêm Tiêu Tiêu lườm chồng: “Em phải tắm rửa cho cô gái này mới được, nếu cô ấy cứ như vậy mà vào, ông chủ chắc chắn sẽ đập bàn bảo em cút ra ngoài.”

“Cô tìm chỗ ngồi đi, để tôi đi tìm quần áo cho cô, Giang Thạc, rót cho cô gái này một ly nước.”

Diệp Tiểu Nhu tìm một chiếc ghế sô pha ở góc sảnh vắng và ngồi xuống.

Cô ngẩng đầu liếc nhìn, người đàn ông đang tựa một bên xem cuộc vui đã đi tới phòng trà nước.

“Nước của cô.”

Giang Thạc đặt nước trước mặt cô, khi cậu ta ngước lên thì thấy đỉnh chiếc mũ cứng trên đầu Diệp Tiểu Nhu, cả người cô đang co ro trên ghế sô pha, gục đầu xuống bất động, cô gái này thế mà ngủ rồi.

Cách đó không xa là cô gái ngồi bên cạnh máy tính, vừa vặn nhỏ âm lượng máy tính vừa nói ‘suỵt’ với Giang Thạc: “Chắc cô ấy đi làm về mệt quá, để cô ấy nghỉ ngơi trong chốc lát đi.”

Âm thanh tắt máy tính lọt vào tai Diệp Tiểu Nhu, mặc dù cô đang ngủ nhưng những âm thanh đáng sợ kia vẫn từng chữ từng chữ lọt vào tai cô.

Trên màn hình máy tính đang phát bản tin về vụ án gϊếŧ người hàng loạt gần đây.