Chương 15

Lâm Linh đưa điện thoại cho anh xem rồi nói: “Sếp, anh nhìn xem, đây chính là tin nhắn mà Diệp Tiểu Nhu vừa mới gửi cho tôi.”

Chỉ thấy tin nhắn từ một số lạ viết rằng: “Tôi đang bắt giữ một người ở số 163 đường Đồng An, quận Hoài Âm, manh mối có thể liên quan đến hung thủ, YXR.”

(viết tắt cho ba chữ Ye Xiao Rou – phiên âm tên của Diệp Tiểu Nhu)

Hiển nhiên là lúc gửi dòng tin nhắn này, cô đang rất vội, cái tên ở cuối chỉ dùng những chữ cái đầu tiên để thay thế, cũng may là Lâm Linh rất thông minh, cô ấy vừa nhìn qua đã đoán ra đây chính là Diệp Tiểu Nhu gửi, hơn nữa lúc đó cô còn đang rất vội vã, bởi vậy văn tự trông rất loạn.

Lâm Linh nói: “Tôi gọi vào số máy đó thì phát hiện là người lạ, anh ta còn không biết Diệp Tiểu Nhu đã dùng điện thoại của mình để gửi tin nhắn này.”

Lúc đó Lâm Linh ý thức được có thể là Diệp Tiểu Nhu đã nhân lúc không ai để ý để “mượn” điện thoại của người khác, sau đó trả lại cho người ta. Vì vậy Lâm Linh liền nói bản thân đã gọi nhầm số, sau khi cúp máy mà tim cô ấy vẫn còn đập thình thịch.

Dương Viêm: “Cô ấy không có điện thoại sao?”

Những người còn lại nhìn nhau, mọi người cứ cho rằng chuyện này sếp đã biết, dù sao thì những chuyện mà bọn họ không biết thì vị sếp thần thông quảng đại của bọn họ đều biết, nhưng chuyện Diệp Tiểu Nhu không có điện thoại mà mọi người đều biết, vậy mà Dương Viêm lại không biết chuyện này!

Lâm Linh nhát gan, nhất là khi nhìn thấy Dương Viêm cau mày, bất giác run lên: “Tiểu Nhu vừa mới từ… nhà tù đó ra, trong thời gian ngắn có thể sẽ không theo kịp với nhịp điệu của cuộc sống hiện nay. Mấy ngày trước tôi vừa mới chỉ cho cô ấy WeChat là gì, chắc cô ấy vẫn chưa kịp mua…”

Dương Viêm gật đầu, nét mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào, anh nói: “Cô cầm máy tính đi theo tôi.”

“Vâng!”

Lâm Linh là nhân viên nội bộ ở đây, bình thường nếu cần cô ấy phải ra ngoài thì đều là những công việc có liên quan đến kỹ thuật, đây là lần đầu tiên Lâm Linh đi ra ngoài tìm nhân viên mới đến.

Dương Viêm vào văn phòng để lấy bật lửa và chìa khóa xe, trước khi ra khỏi cửa thì chỉ đạo: “Lão Mã tiếp những khách đến sau, chuyện nhỏ thì chờ tôi về rồi nói, chuyện gấp thì cứ gọi điện thoại cho tôi.”

Giang Thạc: “Sếp, có cần em đi theo chung không?”

“Không cần.”

Giương mắt nhìn theo Lâm Linh cầm theo laptop dạo bước nhỏ ra ngoài cùng với Dương Viêm, Giang Thạc cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Dù sao thì hiện tại cậu ta vẫn đang phụ trách toàn bộ vấn đề về vũ lực trong văn phòng, mà mấy ngày trước lúc ra ngoài công tác Dương Viêm đã không những bị thương, còn bị Diệp Tiểu Nhu đánh cho một phát, vết thương đến bây giờ vẫn chưa lành hoàn toàn. Vì vậy Giang Thạc nghĩ trong khoảng thời gian này nếu có ra ngoài thì Dương Viêm chắc chắn phải dẫn theo mình, tốt xấu gì cũng có thể làm chân tài xế, dù sao thì cánh tay bị thương cũng không tiện lái xe. Nhưng Dương Viêm từ trước đến giờ chỉ muốn tự mình lái xe, về điểm này tất cả bọn họ đều biết.

“Không cần phải lo lắng đâu cậu Giang.” Lão Mã vỗ vai Giang Thạc, “Nếu cần dùng cậu thì sếp đã gọi cậu đi theo rồi, không gọi cậu tức là không cần đến cậu.”

“Tại sao lại không cần đến em?”

“… Chắc là tại vì Lâm Linh và Diệp Tiểu Nhu đều là con gái, mà con gái đi tìm con gái sẽ tiện hơn chăng?”

“Nhưng đó không phải là một cô gái bình thường!” Có thể nhìn ra được Giang Thạc vẫn có nhiều ác cảm với Tiểu Nhu: “Cô ta từng ngồi tù, nghe nói còn ở trong bệnh viện tâm thần hơn nửa năm. Em nghi ngờ cô ta không chỉ có xu hướng bạo lực mà rất có khả năng còn có nhân cách phản xã hội…”

“Được rồi, dừng lại đi, cậu có hiểu cái gì là nhân cách phản xã hội không, loại người này thường sẽ không có chút tình người nào đâu.” Lão Mã ngắt lời cậu ta: “Chẳng phải chúng ta đã đào ra bản báo cáo đánh giá tâm thần của Diệp Tiểu Nhu năm đó sao? Kết quả chẳng phải rất bình thường? Hơn nữa theo tôi, phần tính cách tích cực của cô ấy vẫn mạnh hơn nhiều, ít nhất cô ấy sẽ không bao giờ vô cớ làm tổn thương người khác, chuyện lần đó với sếp chẳng qua là sự cố nhỏ thôi.”

Nói đến đây Giang Thạc đã tức đến mức không kìm được mà nói: “Cái này chưa chắc.”

Lão Mã thở dài: “Đúng, đúng là không hẳn như vậy, người cả đời sống lương thiện cuối đời vẫn có thể phạm tội được, cmn con người ai sống mà chẳng có quá khứ? Cậu cho rằng như chúng ta có thể coi là những con người bình thường sao?”

Giang Thạc bị nói đến mức á khẩu, qua một lúc lâu mới hừ lạnh: “Từ trước đến nay em chưa bao giờ thấy cảnh mọi người bảo vệ một người ngoài đến thế này, hơn nữa còn là một người ngoài đã làm sếp bị thương.”

“Chú sai rồi, cô ấy đã là người một nhà với chúng ta, chỉ cần một ngày sếp vẫn chưa đuổi việc thì cô ấy sẽ luôn là người nhà của chúng ta.” Diêm Tiêu Tiêu thở dài rồi nói tiếp: “Nghĩ nhiều cũng chẳng ích gì, ngay cả chính chúng ta mà có chuyện gì, sếp nhất định sẽ không thể ngó lơ, chú cứ coi như là mình sợ bóng sợ gió đi.”

Câu nói mà Diệp Tiểu Nhu gửi cho Lâm Linh rất đơn giản mà còn rõ ràng, đã chỉ rõ ra địa điểm và chuyện kế tiếp mà cô sẽ làm. Tuy nhiên, lần này tình cờ là thời điểm ùn tắc giao thông cao điểm trên nhiều đoạn đường và địa điểm qua lại ở một quận khác của thành phố. Phải biết rằng muốn lái xe qua quận khác ở thành phố C, cho dù không bị kẹt xe hay đi qua cả một đoạn đường không hề có đèn đỏ thì cũng phải mất khoảng nửa tiếng đồng hồ. Thời điểm này cho dù là tuyến đường có quen thuộc đến mấy đi chăng nữa thì ít nhất cũng phải mất tầm 40 đến 50 phút.

Lúc này trời đã bắt đầu tối dần.

Từ lúc lên xe, Dương Viêm vẫn giữ trạng thái im lặng, hai tay nắm chặt vô lăng, đã nửa tiếng trôi qua mà anh vẫn chưa nói được câu nào.

Anh lái xe rất nhanh, dọc đường không sử dụng bất kỳ thiết bị định vị nào, thậm chí còn không hỏi lại Lâm Linh về địa chỉ trên tin nhắn, có thể thấy rằng toàn bộ bản đồ đường đi khổng lồ của thành phố C đều được ghi tạc trong đầu anh, bao gồm cả những tuyến đường đi phức tạp.

Mọi người trong văn phòng lúc rảnh rỗi thường đoán với nhau, nếu tất cả những nẻo đường này Dương Viêm đều đã từng lái qua, thì có thể từng con đường có bao nhiêu đèn xanh đèn đỏ, thậm chí có bao nhiêu thùng rác anh đều có thể ghi nhớ kỹ càng trong đầu.

Lâm Linh không dám coi sếp của mình là tài xế riêng, cô ấy ngoan ngoãn thu mình ngồi một góc ở trên ghế phụ, nghĩ cả quãng đường mà vẫn không biết nên nói gì, hơn nữa Lâm Linh cũng nôn nóng. Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, cô ấy nghĩ tới nỗi đổ mồ hôi lạnh, Dương Viêm cuối cùng cũng lái xe đến đích sau 30 phút. Thấy mình sắp đến nơi, Dương Viêm đột nhiên bẻ lái.

Lâm Linh giật mình.

“Đây là khu dân cư gần hiện trường vụ phân xác thứ hai.” Dương Viêm đậu xe bên đường rồi nói ra một câu khiến Lâm Linh sợ hết cả hồn.

“Chỗ này không thể vào được, cũng không thể dừng xe tại đây, cô xuống xe đi.”

Lâm Linh vội vã xuống xe.

Trừ những trường hợp đặc biệt thì Lâm Linh rất ít khi ra ngoài. Mặc dù đã từng trợ giúp phía đội kỹ thuật của bên cảnh sát, nhưng từ trước đến nay cô ấy chưa bao giờ ghé qua hiện trường vụ án.

Trên thực tế, mặc dù địa chỉ Diệp Tiểu Nhu đưa ra rất chính xác, thế nhưng đã gần bốn mươi phút trôi qua, có thể cô đã không còn ở nơi đó nữa. Dương Viêm sải bước về phía trước, Lâm Linh thì theo sau quan sát tình hình đường đi, cho đến khi tới một ngã tư quanh co, lúc này cô ấy mới kêu lên: “Sếp, hình như tôi nghe thấy giọng nói của Tiểu Nhu.”

Lúc cô ấy đang nói ra những lời này thì Dương Viêm đã nhanh chóng đi về một hướng.

Gần hiện trường vụ án không những có ít camera giám sát mà ngay cả đèn đường cũng đã cũ, Lâm Linh gần như chưa bao giờ đi qua một con phố cũ kỹ với những tòa nhà đổ nát và đèn đường mờ ảo như vậy, cô ấy đi theo Dương Viêm một mạch mãi đến khi cảm thấy bản thân sắp theo không kịp thì mới thấy anh dừng lại.

“Diệp Tiểu Nhu.”

Nghe được tiếng hét của người đàn ông, cách đó không xa có người ngẩng đầu lên.

Lâm Linh che miệng lại, mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, chỉ nhìn thấy một người đang bị trói trên mặt đất, mặt cúi xuống vùng vẫy một cách tuyệt vọng, bởi vì miệng úp xuống mặt đất nên hắn chỉ có thể phát ra tiếng kêu rêи ɾỉ đau đớn. Còn người khống chế thì đặt một chân lên lưng hắn, một tay thì ấn chặt đầu, lúc người đó ngẩng đầu lên lộ ra một khuôn mặt quen thuộc, đó chính là Diệp Tiểu Nhu.

“Là, là hung thủ sao?!” Lâm Linh không khỏi kêu lên, tên sát nhân biếи ŧɦái tra tấn đội chuyên án nhiều ngày như vậy cứ thế mà bị bắt?

“Tôi cũng hy vọng như thế.” Diệp Tiểu Nhu nói: “Nhưng tiếc là không phải.”

Nói xong cô liền túm tóc người đàn ông, đẩy mạnh anh ta xuống đất, gằn giọng: “Nếu không muốn bị đánh thì thành thật chút đi.”

Người đàn ông này rõ ràng đã bị đánh không hề nhẹ, bị dọa đến mức không dám hé miệng nói một lời.

Dương Viêm bước tới nhìn người đàn ông trên mặt đất, người đàn ông này mặc toàn quần áo màu đen, dáng người không cao, thắt lưng quần buông lỏng lẻo quanh eo, cho dù chỉ là cái bóng trên mặt đất thì quả thật trông cũng có vẻ biếи ŧɦái.

“Có chuyện gì vậy?” Anh hỏi.

Diệp Tiểu Nhu đáp: “Hắn đi theo một cô bé vừa mới tan học xong, muốn bắt cô bé đi vào một con hẻm, hẳn là có tiền án nhưng có vẻ không liên quan gì đến vụ án gϊếŧ người.”

“Sao cô biết anh ta có tiền án?”

“Khi tôi tấn công thì người này đã nghĩ tôi là cảnh sát. Chắc chắn đây không phải là lần đầu tiên gã theo dõi các cô gái, thủ đoạn rất lão luyện.”

“Không liên quan gì đến vụ án ư?”

“Theo lý thuyết mà nói thì có vẻ không liên quan gì, nhưng gã chắc hẳn rất quen thuộc với khu vực này, hơn nữa còn thường xuyên theo dõi quấy rối tìиɧ ɖu͙© phụ nữ, không chừng lúc thẩm vấn gã có lẽ sẽ tra ra điều gì đó….”

Diệp Tiểu Nhu nói xong liền đứng dậy, Lâm Linh phát hiện hai tay của người đàn ông này bị một sợi dây thừng trói chặt sau lưng, nhìn kỹ mới thấy thì ra là dây giày vải của Diệp Tiểu Nhu.

“Lâm Linh, cô liên lạc với đồn cảnh sát gần nhất, chúng ta chờ cảnh sát đến.”

“Được.” Lâm Linh đang cầm điện thoại di động chụp ảnh cũng không khỏi nhìn Diệp Tiểu Nhu bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Dương Viêm nói: “Dẫn tôi đi xem manh mối của cô.”

Diệp Tiểu Nhu kinh ngạc nhìn anh: “Sao anh biết tôi có manh mối?”

Dương Viêm cười như không cười hỏi cô: “Chắc cô không rảnh rỗi tới mức gửi tin nhắn cho Lâm Linh chỉ vì một kẻ râu ria như thế này nhỉ?”

Mắt thấy hai người sắp rời khỏi đây, Lâm Linh liền lo lắng: “Chỉ, chỉ có mình tôi với gã thôi? Lỡ tôi canh không kỹ…”

“Yên tâm đi, nút thắt mà tôi thắt dù gã có chết cũng mở không ra.” Diệp Tiểu Nhu vỗ vai, nhìn vào mắt cô ấy rồi nói: “Hơn nữa người này còn có tiền án, chắc là đã sớm trở thành khuôn mặt quen thuộc ở đồn cảnh sát gần đây rồi, gã sợ cảnh sát muốn chết nên sẽ không nói dối đâu.”

Lâm Linh ngơ ngác nhìn cô. Nhìn nhau ở khoảng cách gần như vậy làm cô ấy cảm thấy trong mắt Diệp Tiểu Nhu dường như đang có một sức mạnh thần kỳ nào đó, chính cảm giác dịu dàng mà mạnh mẽ đó đã lập tức xoa dịu nỗi hoảng sợ trong lòng cô ấy.

Người phía dưới đau đớn kêu lên xin tha: “Tôi hứa sẽ giải thích, tôi hứa sẽ tuân lời chính phủ…”

Lâm Linh bị lời của người này làm cho tò mò, vì vậy liền ngồi xổm xuống quan sát tỉ mỉ, phát hiện sợi dây giày mỏng đã bị Diệp Tiểu Nhu dùng cách thắt phức tạp nào đó thắt chặt lấy cổ tay và hai ngón tay cái của người đàn ông, hơn nữa còn thắt rất chặt, kết quả là cả hai ngón tay cái của gã đẫm đầy máu, người khác chỉ nhìn thôi cũng thấy ngón tay tự nhiên đau khôn cùng.

Lâm Linh nhanh chóng chụp một bức ảnh khác rồi gửi vào nhóm chat của văn phòng.

Lão Mã vừa nhìn thấy đã lập tức trả lời: “Tay nghề này vừa nhìn đã biết là dân chuyên nghiệp, nếu bị buộc như vậy trong thời gian dài, anh chàng xui xẻo kia chắc có lẽ sẽ không giữ được ngón tay cái, tôi đoán có phải là do cô bé Tiểu Nhu làm?”

Lầm Linh trả lời: “Anh đoán không sai, bây giờ sếp đang đi cùng với Tiểu Nhu, để lại em một mình bơ vơ cùng với tên đàn ông xấu xa chuyên theo dõi phụ nữ này, mọi người nói xem em có nên học theo cậu ấy cứ đánh tên này trước rồi tính sau?”

Lão Mã: “Không cần đánh cho nó phục, chỉ cần giẫm một phát là được. Thắt lưng còn chưa thắt xong, thằng oắt con này chắc chắn đã làm nhiều chuyện tục tĩu lắm đây.”

Diêm Tiêu Tiêu: “Phế nó cho rồi, mẹ nó biếи ŧɦái chết đi được.”

Cũng may Lâm Linh vẫn còn chút lý trí, cô ấy vẫn ngoan ngoãn đứng đó chờ cảnh sát đến xử lý.

Diệp Tiểu Nhu dẫn Dương Viêm đi qua hai con hẻm nhỏ, đèn đường dần dần sáng lên.

Thật ra cô cảm thấy mặt Dương Viêm cứ âm u, rõ ràng là tâm trạng không mấy hứng thú, nhưng cô không hiểu lý do tại sao, chẳng lẽ tức giận vì cô một mình ra ngoài điều tra mà không báo cáo cho anh?

Nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng là manh mối cô phát hiện ra có ích hay không.

Suy nghĩ một lúc, cô lên tiếng trước: “Nghi phạm chắc chắn rất quen thuộc với khu phố này. Sau khi gϊếŧ hại nạn nhân, hắn vẫn luôn trốn trong nhà nạn nhân và còn ở lại đó vài ngày, hắn rất giỏi trốn tránh, tại hiện trường không để lại nhiều bằng chứng. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì hung thủ vẫn cần phải nhai để sống, nên sáng sớm tôi ghé qua và đi dạo quanh các quán ăn gần đây, mấy quán ăn hay xe đẩy bắt đầu bán từ sớm tinh mơ, bán hết rồi dọn quán thường sẽ tương đối phù hợp với hung thủ nhất. Có một người bán bánh bao ăn sáng đã nói với tôi một chuyện, tôi nghĩ có thể sẽ liên quan đến vụ án.”

Thấy Dương Viêm không hỏi gì, Diệp Tiểu Nhu lại nói tiếp: “Tôi hỏi bác ấy hai tháng trước có gặp người nào trông có vẻ kỳ lạ hay không, bác ấy nói có một người khiến mình ấn tượng rất sâu sắc, mỗi lần nhìn thấy người nọ, hắn đều đội mũ che gần hết khuôn mặt, trên người mặc bộ đồ đen bẩn thỉu lại hôi hám cứ như âm hồn vậy, nhưng bác ấy chỉ gặp qua một hai lần thôi…”

“Vậy thì sao?”

“Đúng là không sao hết, nhưng tôi có tìm thấy một vài thứ.” Diệp Tiểu Nhu nói xong liền dừng lại, quay đầu nhìn anh: “Anh ăn cơm chưa?”

Dương Viêm cũng dừng lại nhìn cô: “Sao vậy? Cô đói rồi?”

“Không, tôi chỉ đang lo tối nay anh sẽ bị ảnh hưởng tới khẩu vị.”

Diệp Tiểu Nhu nói xong liền chỉ tay vào một góc phía trước, cô nói: “Dù sao tối nay tôi cũng không ăn nổi thứ gì nữa rồi.”

Nơi cô chỉ là một góc thông vào bức tường của một ngôi nhà gỗ thấp tầng trong một con hẻm, ở đó có một cái lán, trông hơi giống nơi những gia đình nghèo thường đặt những chiếc bếp củi kiểu cũ để sưởi ấm hoặc nấu nướng. Bên dưới nhà kho tối đen như mực, khi đến gần hơn có thể ngửi thấy một mùi khó chịu bốc ra trong không khí.

Mùi hương đó không hề xa lạ với Dương Viêm.

Dương Viêm dừng bước, hai người đứng cạnh nhau trong góc tối nhìn về phía đó.

“Đối với tên sát nhân đó, có lẽ cái mà chúng ta gọi là nạn nhân thứ hai thực chất đối với hắn ta mà nói không hẳn đã là nạn nhân thứ hai.” Giọng nói của Diệp Tiểu Nhu dần dần trầm xuống, lộ ra chút buồn bã: “Có lẽ đối với hung thủ, đó chỉ là một trong những thi thể yêu thích trong vô số xác chết mà hắn đã từng xử lý, vì vậy hắn mới quay lại nhiều lần sau khi nạn nhân chết…”

Bước vào phòng của nạn nhân, ngửi mùi hôi thối của thi thể cô ấy trong không khí, chạm vào khuôn mặt vốn đã lạnh băng của cô ấy, còn có mái tóc mà hắn đã giật xuống từng sợi một.

Tuy nhiên một ngày nọ, khi thi thể của nạn nhân bị phát hiện, hung thủ không thể đi nhìn ‘thứ’ chỉ thuộc về mình vào mọi lúc nữa, ham muốn và tức giận mãnh liệt khiến hung thủ không thể trút giận nên hắn chỉ đành rúc trong một góc khuất nào đó, nơi có thể nhìn thấy được cửa sổ của căn phòng, tàn nhẫn gϊếŧ chết từng con vật nhỏ trong tay hắn, dùng thi thể và máu của chúng để xoa dịu những ham muốn đồϊ ҍạϊ không được thỏa mãn của mình.

“Tôi đã tìm thấy công nhân bảo vệ môi trường đang dọn dẹp trong khu vực này, có một ông lão nói rằng ông đã thấy rất nhiều xác mèo hoang gần đây, cứ dọn dẹp mấy ngày là lại phát hiện ra. Ông ấy không báo cảnh sát mà chỉ đốt xác của những con mèo hoang đó.”

Diệp Tiểu Nhu ngẩng đầu lên, từ hướng này, cô có thể nhìn thấy phía xa xa là cửa sổ của nhà nạn nhân thứ hai.

“Tôi tìm thấy những thứ này ở đây. Chúng còn chưa bị phát hiện và dọn dẹp nên chắc là mới chưa được bao lâu.”

Dương Viêm nhìn vết máu và lông thú đã khô lại từ bao giờ, im lặng hồi lâu mới thấp giọng gọi tên cô: “Diệp Tiểu Nhu.”

“Huh?”

“Làm sao mà cô tìm ra được nơi này?”