Chương 14

Diệp Tiểu Nhu nhìn thấy Dương Viêm, theo bản năng muốn nói chuyện, nhưng nghĩ rồi lại dừng lại, ngậm miệng không nói gì.

Dương Viêm vừa vào cửa đã thấy Diệp Tiểu Nhu ngơ ngác nhìn mình: “Sao vậy?”

Diệp Tiểu Nhu nhìn anh nửa thân trên mặc áo sơ mi trắng, ống tay áo xắn lên đến cẳng tay, đột nhiên trong đầu cô hiện lên hình ảnh vết thương trên vai anh, toàn bộ cánh tay dính đầy máu, cô không kìm được hỏi: “Vết thương của anh… có khá hơn chút nào không?”

Dương Viêm cầm lấy văn kiện Diêm Tiêu Tiêu đưa cho: “Sắp lành rồi. Sao nào, cô còn muốn đánh nhau với tôi?”

Diệp Tiểu Nhu lắc đầu, cô vô cùng tin tưởng chỉ cần mình giơ tay về phía Dương Viêm hay làm bất cứ hành động gì khác, Giang Thạc cũng sẽ lao tới ném cô ra ngoài.

Thực ra cô đang muốn hỏi ai đã gửi thùng thức ăn đến, nhưng khi nhìn thấy Dương Viêm thực sự đi tới, cô liền rút lại lời nói. Vì dù sao cô cũng không nghĩ đó là chủ ý của Dương Viêm, người đàn ông này sẽ không có những chuyện nhỏ nhặt như vậy trong suy nghĩ.

Theo lời của Diêm Tiêu Tiêu và những người khác, mỗi tháng Dương Viêm chỉ xuất hiện ở văn phòng rất ít lần, rõ ràng là anh có rất nhiều việc phải làm mỗi ngày.

Dương Viêm lên lầu không bao lâu, xe của Tiêu Ngũ đã dừng trước cổng, vừa bước vào anh ta đã hỏi: “Hôm nay ông chủ Dương có tới không?”

Diêm Tiêu Tiêu trợn mắt: “Có đến hay không cũng phải hẹn trước. Cậu có biết quy củ không…” Chị chưa kịp nói xong thì Tiêu Ngũ đã chạy lên lầu.

Diêm Tiêu Tiêu thấy vậy cũng không giận mà chỉ cười trên nỗi đau của người khác: “Nhìn cậu ta xem, chẳng mấy chốc sẽ bị sếp đuổi ra ngoài thôi.”

Diệp Tiểu Nhu tò mò hỏi: “Tại sao ạ? Bởi vì không hẹn trước?”

“Nói thế cũng không đúng, người của đội cảnh sát hình sự mỗi lần tới không cần phải hẹn trước, vừa rồi chị chỉ nói đùa với cậu ta thôi.” Diêm Tiêu Tiêu vừa uống cà phê vừa phổ cập kiến thức cho cô: “Nhưng mà vừa nãy em có thấy Tiêu Ngũ luộm thuộm lôi thôi thế nào không? Chỉ cần nhìn cậu ta từ xa thôi, chị đã có cảm giác như quần áo của Tiêu Ngũ sắp bốc mùi rồi. Sếp của chúng ta là một người mắc bệnh sạch sẽ, nhất định không chịu nổi đâu.”

Nghe thế, Diệp Tiểu Nhu đỏ bừng cả mặt.

Ôi trời, ngày đó mình mới đến cơ quan… không phải là bị chê gần chết sao, không những đánh ông chủ mà còn hết sức khıêυ khí©h hội chứng ưa sạch sẽ của ông chủ.

Diệp Tiểu Nhu ơi, mày đã đi quá xa rồi.

Cô thầm thề rằng sau này sẽ tắm rửa thơm tho mỗi ngày trước khi đi làm.

Khi nghe thấy tiếng người đi vào, Dương Viêm không cần ngẩng đầu cũng biết là Tiêu Ngũ.

“Sáng nay tôi có cuộc họp ở văn phòng thành phố, lãnh đạo đã đập bàn yêu cầu tôi phá án trong thời hạn.” Tiêu Ngũ thở dài, ngồi xuống ghế sô pha: “Bên kia còn một tổ vẫn đang điều tra vụ án khác. Mỗi lần lãnh đạo họp xong đều gọi điện cho tôi để hỏi xem vụ án được giải quyết đến đâu rồi, còn đặc biệt yêu cầu tôi đến gặp anh để được giúp đỡ. Tôi nói nè ông chủ Dương, anh biết những gì thì đừng có giấu, được chứ? Tất cả chúng ta đều biết ngày nào còn chưa bắt được tên sát nhân kia, thì ngày đó hắn sẽ còn gây án tiếp!”

Dương Viêm ngồi sau bàn làm việc, cúi đầu xem một phần tài liệu: “Một tháng, đã ba ngày rồi mà anh vẫn chưa điều tra được gì à?”

“Ba ngày, trong ba ngày này có bao nhiêu cảnh sát được điều động, bao nhiêu người đã được thẩm vấn? Chúng tôi đã đến thăm tất cả các hộ gia đình trong bán kính 10km quanh hiện trường vụ án, chúng tôi cũng đã kiểm tra tất cả những người có thể điều tra rồi. Không có manh mối nào cả. Tôi nói nè ông chủ Dương, chẳng phải anh là chuyên gia trong lĩnh vực này sao? Anh không thể cho tôi đặc tả tâm lý của nghi phạm hay gì đó để tôi có phương hướng sao?”

Bàn tay cầm tờ giấy của Dương Viêm khựng lại.

“Được.” Anh tháo kính trên sống mũi xuống, day sống mũi rồi nói: “Thứ mà anh muốn, bây giờ tôi có thể cho anh.”

Tiêu Ngũ lập tức từ sau mông lấy ra một cuốn sổ nhỏ nhàu nát, cắn nắp bút chuẩn bị ghi chép.

“Hung thủ ở độ tuổi từ 25 đến 35, là một thanh niên, cao khoảng 1m7, dáng người gầy. Hắn ta không có nghề nghiệp cố định và không có nơi cư trú cố định, nhưng hoạt động cơ bản của hắn là ở quận Hoài Âm và quận Lịch Sơn. Quê quán của hắn hẳn là ở một vùng nông thôn thuộc thành phố C, so với khu vực thành thị có nhà cao tầng, khu phố cổ rõ ràng phù hợp với vùng an toàn tâm lý của hắn hơn nên hung thủ sẽ chỉ chọn hai khu vực này để phạm tội. Vì mục tiêu hắn chọn đều là những phụ nữ trẻ yếu đuối, kém về giao tiếp xã hội nên hắn không phải là người lao động chân tay nặng nhọc. Bởi vì hung thủ không có nhiều thể lực để khuất phục được những người phụ nữ mạnh hơn hắn, trình độ học vấn của hắn không cao, cùng lắm chỉ học cấp ba, trong khoảng thời gian theo học rất có thể hắn đã bị đuổi khỏi trường vì vi phạm nội quy nào đó, nhưng hắn đã đọc rất nhiều sách về lý luận tội phạm, có khả năng chống trinh sát nhất định, trong mô hình hành vi đặc biệt của hung thủ, chắc hẳn hắn muốn gửi lời chào qua hai vụ gϊếŧ người hàng loạt vừa qua, và hắn rất am hiểu che giấu dấu vết của mình…”

“… Hết rồi?”

“Hết rồi.”

Dương Viêm ngẩng đầu, nhìn Tiêu Ngũ đang ghi chép, một tay đặt lên tay vịn: “Nhưng anh cảm thấy những thứ này có ích lợi gì? Cho dù có thể giúp anh thu nhỏ một phần phạm vi điều tra thì trong hàng triệu nhân khẩu khu phố cổ, anh có thể tìm thấy ít nhất hàng nghìn người như vậy.”

Bàn tay đang ghi chép của Tiêu Ngũ dừng lại.

Quả thực, trong nhiều bộ phim truyền hình và điện ảnh, nhiều người được gọi là chuyên gia có thể biết được chân dung của hung thủ bằng cách đi vòng quanh hiện trường vụ án hai lần, hầu hết đều là hiệu ứng cường điệu vì cách trình bày mang tính nghệ thuật. Trên thực tế, việc phá án, bắt giam, thẩm vấn phạm nhân rất phức tạp. Nhiều khi, điều cần thiết để phá một vụ án không phải là những lý thuyết sáo rỗng đó, đôi khi nó thậm chí còn không nhanh bằng các phương pháp điều tra tội phạm của thế hệ cũ. Một số vụ án lớn thậm chí có thể phải mất nhiều năm mới đưa ra được câu trả lời xác đáng cho gia đình các nạn nhân.

“… Không còn đặc điểm gì đặc biệt nữa sao? Ví dụ như hắn đã từng làm ngành gì, hay hắn thích mặc quần áo màu gì?”

“Đa số đều đã tiếp xúc với công việc cấp thấp, phần lớn đều mặc đồ đen.” Dương Viêm nói có ẩn ý: “Anh thử nhìn ra bên ngoài xem, có bao nhiêu người lao động như thế?”

“…”

Dương Viêm nói đúng, cho dù ở gần hiện trường vụ án, do hạn chế của camera ở những ngôi nhà cũ kỹ nên họ ngày đêm theo dõi cũng không phát hiện được gì. Ở thành phố C, những người lao động trẻ đều chọn sống ở hai khu phố cổ, nếu thực sự phân loại họ thì có thể có hàng nghìn, hàng chục nghìn thanh niên như vậy, cho dù có sàng lọc những người có ngoại hình giống thì cũng sẽ mất rất nhiều thời gian và công sức để điều tra.

Điều khó khăn hơn nữa là, như Dương Viêm đã nói, hung thủ là kẻ rất giỏi ẩn náu, hắn đã quan sát nạn nhân và khu vực lân cận nhà nạn nhân trong thời gian dài, rất dễ dàng trốn tránh sự giám sát gần đó.

Thậm chí hung thủ có thể còn hiểu rõ ngôi nhà của nạn nhân hơn chính nạn nhân.

Tiêu Ngũ nằm ngửa ra ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn trần nhà, anh ta im lặng một lúc, sau đó đấm một phát vào lưng ghế rồi nói: “Mẹ kiếp, chẳng lẽ không còn cách nào sao?”

“Cũng không cần bi quan như vậy.”

Tiêu Ngũ bỗng ngồi thẳng dậy: “Anh nói thế là sao?”

“Trên thế giới này không có tội ác hoàn hảo.” Dương Viêm dựa lưng vào ghế, trầm tư nhìn vào một điểm nào đó trên bức tranh treo tường đối diện: “Hơn nữa, người như hắn không có đủ chỉ số IQ để dựng nên một hiện trường phạm tội gần như hoàn hảo.”

Tiêu Ngũ nhìn ra anh đang suy nghĩ, cũng không vội hỏi lại, cho đến khi Dương Viêm ngước mắt lên nói: “Anh đã tra ra các mối quan hệ của của hai nạn nhân chưa?”

Tiêu Ngũ thở dài: “Tra xét được cái gì thì chúng tôi đã làm hết rồi, thậm chí còn cử người liên lệ với quê quán của họ. Hai cô gái này hoàn toàn là loại người gần như không có các mối quan hệ. Ngoài công việc và ở nhà, họ hầu như không có bạn bè, liên hệ, thậm chí cả bạn cùng lớp cũng đã mất liên lạc hơn nửa năm, mạng xã hội thì chỉ cập nhật vài tháng một lần…”

Càng nói, giọng của anh ta càng trở nên lạnh lùng: “Anh nói xem… có khi nào hiện tại hung thủ đang để mắt đến những mục tiêu khác không?”

“Anh biết nó đâu phải kết quả tệ nhất có thể xảy ra.”

Nghe vậy, sắc mặt của Tiêu Ngũ càng đen hơn.

Anh nói đúng, trường hợp xấu nhất là thi thể của nạn nhân thứ ba và thứ tư có thể đã nằm trơ trọi trong nhà riêng của họ suốt nửa tháng hoặc thậm chí lâu hơn.

“Dù thế nào đi nữa, vụ án này nhất định phải phá, nhất định phải nhanh chóng điều tra ra.” Tiêu Ngũ nắm tay thành quyền: “Nếu không có lẽ sẽ có càng nhiều người bị hại.”

Diêm Tiêu Tiêu gõ cửa nói: “Thưa sếp, anh Trần sắp đến rồi, anh có muốn cậu ấy đợi bên ngoài không?”

“Đưa cậu ta đến phòng làm việc của tôi.”

“Vâng.”

Diêm Tiêu Tiêu nhìn Tiêu Ngũ một cách ẩn ý, Tiêu Ngũ nhận ra mình đang bị đuổi khéo.

Nhìn thấy Dương Viêm vẫn tỏ ra lãnh đạm, anh ta bỗng cảm thấy bất mãn: “Giờ này mà anh còn có tâm tư tiếp khách sao?”

“Đội phó Tiêu.” Dương Viêm dựa vào chiếc ghế êm ái đắt tiền, bất đắc dĩ thở dài: “Anh đang chỉ đạo cấp dưới giải quyết vụ án, hay là đang mong đợi tôi vẽ chân dung hung thủ cho anh trong vòng ba ngày? ? Anh phải biết rằng ngoài chuyện làm việc cho cảnh sát các anh, còn có rất nhiều khách hàng đang chờ tôi giải quyết việc riêng cho họ, tôi có ít nhất hàng chục vụ mất tích từ các tỉnh, thành khác nhau. Nếu một ngày vụ án chưa được phá thì tôi không được làm gì khác à?”

“Rồi rồi, tôi chỉ mong anh chú ý hơn.” Tiêu Ngũ cũng biết mình quá nóng nảy, thở dài, anh ta chân thành nói: “Vốn ban đầu chi cục không để ý nhiều đến tâm lý tội phạm, nhưng trước đó anh giúp đỡ mấy vụ án mới mang lại cho chúng tôi hy vọng, và chúng tôi cũng biết mình không thể chỉ dựa vào nó, nhưng ảnh hưởng của vụ án quá lớn, đến nay vụ án này vẫn cần sự giúp đỡ của anh.”

“Anh yên tâm, tôi đã hứa với Giám đốc Châu thì nhất định sẽ giúp.” Dương Viêm ném tài liệu sang một bên, “Nhưng…”

“Nhưng cái gì?”

“Lần sau tới đây ít nhất anh cũng phải rửa mặt, anh biết tôi mắc bệnh sạch sẽ mà.” Dương Viêm vẫy tay chào anh ta mà không ngẩng đầu lên: “Tơ máu trong mắt và râu trên cằm anh đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới suy nghĩ của tôi, nó thực sự gây bất lợi cho công việc tôi đang làm.”

“… Được.” Tiêu Ngũ đang muốn quay người lại ngoảnh đầu lại: “Cô gái kia lúc mới đến đây còn bẩn hơn tôi rất nhiều, sao anh không chê cô ấy?”

Dương Viêm dừng vài giây, bình tĩnh nói: “Cô ấy có chỉ số IQ cao hơn anh nên ngoại hình có thể bỏ qua.”

Tiêu Ngũ: “… Thực ra anh muốn nói cô ấy xinh đẹp hơn tôi phải không?”

Dương Viêm cười nửa miệng nhìn anh ta: “Anh cứ kiên trì nghĩ như vậy cũng không phải là không thể.”

Đợi khi Tiêu Ngũ ủ rũ rời khỏi đó, Lão Mã mới cẩn thận gõ cửa văn phòng Dương Viêm rồi bước vào.

“Tôi có thể nhìn thấy quầng thâm dưới mắt đội phó Tiêu đã tăng lên hai lớp, có lẽ cậu ta đã không ngủ mấy ngày rồi.”

“Lão Mã?”

“Dạ?”

“Hôm nay người mới đến thế nào?”

“Người mới đến… À, cậu đang nói Tiểu Nhu hả. Sáng sớm cô ấy hỏi Lâm Linh mấy vấn đề, sau đó nói đi làm một ít việc vặt liền rời đi, tới giờ còn chưa thấy về.”

Văn phòng không có quy định nhân viên nhất định phải có mặt tại nơi làm việc, chỉ cần giữ liên lạc, dù sao thì những việc họ làm trong ngành này cũng khá đặc biệt.

Lão Mã thoáng nghĩ tới Diệp Tiểu Nhu không có công cụ liên lạc, bọn họ muốn tìm người cũng không tìm được, ông ấy vừa định nhắc đến chuyện này, điện thoại di động của Dương Viêm đã vang lên.

Dương Viêm liếc ông ấy một cái, Lão Mã lập tức đi ra ngoài đóng cửa lại.

Đầu bên kia điện thoại, một giọng nói cà lơ phất phơ vang lên: “Alo sếp, chuyện anh cần em điều tra, em đã tra được rồi. Người mà anh muốn em tìm hiểu đã từng vào bệnh viện tâm thần cách đây ba năm. Bác sĩ phụ trách chẩn đoán và điều trị lúc đó tình cờ lại là thanh mai trúc mã của bạn gái của một người bạn học cũ của em. À, bây giờ cậu ấy cũng là bạn bè quen biết với em, cậu ấy đang ở ngay bên cạnh em, có thắc mắc gì anh cứ hỏi.”

“Cho tôi thông tin liên lạc của cậu ấy, tôi sẽ tự liên hệ.”

“Không thành vấn đề, nhưng em nghe nói người mà anh muốn điều tra khá nổi tiếng. Sắc mặt của bạn em đã thay đổi khi nghe thấy cái tên đó…”

“Bớt cái tật hóng hớt lại.” Dương Viêm ngắt lời người kia: “Còn một chuyện khác tôi muốn cậu điều tra thì sao?”

“… Sếp đợi tí, để em gửi số điện thoại của bạn em cho anh, chuyện còn lại em sẽ xử lý sớm nhất có thể. Sếp cứ yên tâm.”

Sau khi cúp điện thoại, Dương Viêm trầm tư nhìn ra cửa.

Không thể phủ nhận, Diệp Tiểu Nhu ở một số khía cạnh đã vượt quá tư duy bình thường so với độ tuổi của cô, đứng tại hiện trường án mạng đầy mùi hôi thối, rồi đêm hôm đó vô thức coi anh là kẻ địch và ra đòn trước khi cô hoàn toàn tỉnh táo, hay là hôm ở trong phòng họp, cô chỉ ra những chi tiết không thể tin được về vụ án, cả dáng vẻ lấm lem đầy bụi đất ngày cô được Tiêu Ngũ dẫn tới đây.

Trông như con thú hoang bị bỏ rơi rồi đi lạc, chúng có tính cảnh giác cao hơn rất nhiều so với động vật nuôi trong nhà, đồng thời chúng sẽ tự học thêm nhiều kỹ năng sống để sinh tồn.

Nhưng những điều đó vẫn chưa đủ để khiến một cô gái tuổi đôi mươi trở thành người như ngày hôm nay.

Lão Mã cầm cốc giữ nhiệt nói với Diêm Tiêu Tiêu: “Em có để ý không? Hôm nay trông sếp có vẻ nhiều tâm sự.”

“Một vụ án lớn như vậy xảy ra, rồi lại nhận ủy thác từ đội cảnh sát hình sự, chắc chắn phải có tâm sự rồi. Hơn nữa… anh không biết ông chủ của chúng ta bận đến mức nào đâu.”

Lúc này, Giang Thạc vội vàng từ bên ngoài trở về, vừa bước vào liền đi tới tủ lạnh trong phòng trà lấy một lon Coca đá, bật mở ra, uống một ngụm lớn rồi nói với Lão Mã: “Trời nóng như thế mà anh còn cầm cốc giữ nhiệt, không thấy nóng à?”

“Trời, tôi không thể so sánh với thanh niên các cậu, tối nay tôi có hẹn tiệc rượu, bây giờ không bảo vệ cái dạ dày thì làm sao đối phó được với những ông chủ bụng bia đó?”

“Anh cũng…” Giang Thạc đang định cà khịa Lão Mã cũng có bụng bia thì Diêm Tiêu Tiêu đã trừng mắt nhìn lại.

“Đừng có chê chồng chị béo, cũng đừng có chê chồng chị hói. Ngoại trừ hai điều này ra, chồng chị về mọi mặt đều hơn mấy tên tiểu thịt tươi các cậu.” Diêm Tiêu Tiêu hung dữ nói.

Giang Thạc lập tức đầu hàng: “Dạ chị Tiêu, em đi báo cáo công việc với sếp trước.”

“Chú tra được gì sao? Về việc Dương Tuyết Phỉ mất tích ấy.”

“Ừm, sự mất tích của cô ấy quả thực có phần kỳ lạ. Vẫn chưa có bằng chứng chứng minh Dương Tuyết Phỉ có liên quan đến hai vụ án trước, nhưng tôi nghĩ nó vẫn khá nguy hiểm.”

“Đúng vậy, giờ nghĩ tới chuyện một cô gái sống một mình thật đáng sợ. Cậu nói xem liệu có một ngày lại tìm thấy nạn nhân thứ ba ở đâu đó, mà người đó thật sự là…”

Diêm Tiêu Tiêu còn chưa nói xong, Lâm Linh đã lao ra khỏi phòng, vẻ mặt đầy lo lắng, vừa mở miệng đã sắp phun ra cây kẹo mυ"ŧ bên trong.

“Xảy, xảy ra chuyện rồi!”

Ba người kia giật mình và gần như nói cùng một lúc:

“Thật sự có nạn nhân thứ ba rồi?”

“Nạn nhân thứ ba xuất hiện thật?”

“Bắt được nghi phạm rồi??”

Ba người nhìn nhau. Quả nhiên, mặc dù mấy ngày nay họ điều tra những chuyện khác, nhưng đều rất quan tâm đến vụ án này, dù sao đây cũng là một vụ án lớn khiến người dân toàn thành phố hoảng sợ… Nếu ngày nào vụ án còn chưa được phá, thì ngày đó người dân sẽ còn hoang mang.

Bọn họ khác với những người đang xem náo nhiệt, việc họ có thể phản ứng lớn như vậy chứng tỏ họ đều thực sự quan tâm.

Lâm Linh sửng sốt: “Không, là Diệp Tiểu Nhu. Hình như phía Diệp Tiểu Nhu đã xảy ra chuyện gì rồi, cô ấy vừa gửi cho em một địa chỉ, nói là đi bắt người.”

Giang Thạc cau mày: “Nhưng Diệp Tiểu Nhu không có điện thoại di động, làm sao cô ấy có thể gửi vị trí cho cô?”

“Tôi có gọi điện, nhưng người ở đầu dây bên kia không phải là Diệp Tiểu Nhu, đối phương còn nói chưa bao giờ gửi tin nhắn, còn tưởng tôi là kẻ lừa đảo. Tôi đoán Tiểu Nhu mượn điện thoại di động của một người qua đường rồi gửi cho tôi.”

Lâm Linh nói là mượn, nhưng cả ba người họ đều tưởng tượng ra cùng một cảnh tượng.

Diệp Tiểu Nhu mạnh mẽ nhưng cố tránh không gây chú ý, cô đã sử dụng một số thủ thuật lạ khi đi ngang qua một người nọ, sau đó cô rút lấy chiếc điện thoại từ chỗ người nọ và gửi tin nhắn cho Lâm Linh, rồi nhân lúc mà người đó chưa nhận ra, cô trả lại điện thoại cho người đó mà không ai hay biết.

Kể từ ngày cô suýt đánh Dương Viêm trọng thương, ở đây không còn ai coi Diệp Tiểu Nhu như một cô gái bình thường nữa.

Song, chuyện này không quan trọng, quan trọng là hiện tại Diệp Tiểu Nhu đang ở đâu và cô muốn bắt ai??

Lúc này, cửa văn phòng của Dương Viêm đột nhiên mở ra, bốn người cùng lúc nhìn anh, đặc biệt là Lâm Linh có vẻ kinh hãi.

“Xảy ra chuyện gì rồi?”