Chương 9: Cô chỉ là thế thân

Sau khi đưa Nguyễn Yên về nhà, Phương Bạch vốn nghĩ rằng Nguyễn Yên tay không tiện, định ở cùng cô, kết quả, công ty gọi điện thoại cho cô ấy, trực tiếp kêu cô ấy quay lại làm thêm giờ.

Vì vậy, Nguyễn Yên cũng đã sẵn sàng ăn cơm hộp trong vài ngày tới.

Tuy nhiên, vừa mở cửa ra, hương thơm của thức ăn đã thoang thoảng bay ra.

Nguyễn Yên nhìn về phía phòng bếp.

Cô nửa cảnh giác nửa nghi ngờ, gọi lớn: “Có ai không?”

“Có tôi, có tôi, tôi ở chỗ này đây.”

Một cô gái mũm mĩm mặc áo ngắn tay màu xanh bước ra, trên mặt có hai chùm cao nguyên đỏ au.

Nguyễn Yên nghe thấy tiếng địa phương quen thuộc: “...... Cô là ai......”

Cô gái: "Thưa phu nhân, tôi, tôi là Trương Hiểu Lan.”

Nguyễn Yên: “…………”

Cô gái: "Thưa cô, tôi, tôi thực sự."

Nguyễn Yên: “…… Trương Hiểu Lan, cô khi còn là cá nhìn rất đẹp, tại khi biến thành người lại trở thành như vậy…"

Cô gái gãi gãi đầu: “Cái gì cá?”

Cách một lát, cô gái đột nhiên đạp mạnh lên trán: "Ôi chao, phu nhân, ý cô là con cá xanh trên ban công đúng không? Khi đến đây, ông chủ nhờ tôi cho nó ăn hàng ngày, nói là nó rất quý giá với cô."

Nguyễn Yên đau đầu: “Cho nên cô không phải Trương Hiểu Lan?”

Cô gái khó hiểu: “Bà chủ, tôi chính là Trương Hiểu Lan a!”

Nguyễn Yên: “…………”

Cô gái bẹp bẹp miệng: "Tôi sống ở tòa nhà số 32, thị trấn Bình Thủy, tôi đến Lâm Giang làm việc, ông chủ phải đến công ty quản lý, để tôi trông nom cô."

Nguyễn Yên nhìn nhìn cô gái, lại đi ra ban công, nhìn con cá bảy màu xanh còn đang sủi bọt trong bể, cô yên tâm, còn tốt, may mà cá vẫn còn ở đó.

Nguyễn Yên quay đầu lại và nhìn "Trương Hiểu Lan" mũm mĩm trước mặt, và hỏi cô ấy: "Vậy ông chủ mà cô đang nói đến là Thẩm Kính ?"

Trương Hiểu Lan gật gật đầu.

Cô nhận ra, sau khi Thẩm Kính nhìn thấy tên của người này, liền cố ý thuê đến để trêu chọc cô.

Nguyễn Yên nhớ tới lời cô gái nói, hỏi: "Cô là người trấn Bình Thủy?"

“Đúng vậy, phu nhân.” Có thể nói là hết sức quen thuộc giọng nói địa phương.

“…… Cô có thể hay không đừng gọi tôi là phu nhân.”

“Tốt, thiếu nãi nãi.”

“…………”

Trương Hiểu Lan, cô vẫn nên biến thành một con cá và đi vào trong bể để ở bên một "Trương Hiểu Lan" khác đi…

Nói tới nói lui, Trương Hiểu Lan thực sự rất giỏi nấu ăn.

Biết rằng tay phải Nguyễn Yên không thuận tiện, cô ấy đã làm món bánh cuộn đặc biệt có nước phẳng, loại bánh này cũng thuận tiện để cầm bằng tay trái, cô ấy làm rất thành thục, hương vị mang đậm nét quê hương, Nguyễn Yên đã ăn vài cái liên tiếp.

Trương Hiểu Lan phát hiện Nguyễn Yên không cần cô ấy dạy, cũng có thể ăn những cái bánh cuộn đó đúng cách.

Nguyễn Yên nói: "Tôi cũng là người Bình Thủy trấn.”

Trương Hiểu Lan: “!!!”

Cô gái kích động đến muốn khóc, lôi kéo Nguyễn Yên nói một đống chuyện, hỏi Nguyễn Yên là cái gì thời điểm tới bên sông, nhà ở nơi nào tại bình thủy trấn, huyên thuyên nói thật lâu, mới ý thức được, a… không nên quấy rầy phu nhân như thế lâu, cô vẫn đang là bệnh nhân, phải nghỉ ngơi thật tốt.

Vì thế Trương Hiểu Lan cuối cùng thở dài và định kết thúc bằng một câu nói: "Phu nhân, cô đã rời thị trấn từ sớm, thật đáng tiếc khi không gặp được vị bác sĩ Lục đẹp trai như vậy."

Nói xong, cô ấy cảm thấy nói như vậy cũng không ổn, còn bổ sung: "Ông chủ cũng rất đẹp trai! Hơn nữa ông chủ cũng có chút giống bác sĩ Lục!"

Tay cầm đũa của Nguyễn Yên có chút không vững.

"Bác sĩ Lục kia tên gì?"

"Tên nghe rất êm tai, anh ấy tên là Lục Bách Lương. Anh ấy vừa cao, vừa đẹp trai lại có học thức, anh ấy còn rất dịu dàng. Những người đàn ông khác trong thị trấn cười nhạo tôi vì béo, nhưng anh ấy chưa bao giờ cười tôi. Anh ấy lại nhìn tôi như thể nhìn những cô gái xinh đẹp khác. Anh ấy không hề phân biệt đối xử với tôi, tôi thực sự rất cảm mến anh ấy."

Trương Hiểu Lan hai tay chống cằm, khi nói về Lục bác sĩ hiền lành, trong mắt tràn đầy yêu thương nho nhỏ.

Nguyễn Yên cúi đầu: "Đúng vậy, nghe tên liền biết anh ấy là người rất tốt."

Trương Hiểu Lan không biết vì sao, cô đột nhiên cảm thấy phu nhân rất buồn bã và cô đơn.

Đó là điều mà cô không thể hiểu được..

Cô ấy cảm thấy rằng phu nhân nên được ở một mình vào lúc này.

Vì vậy, cô ấy nói: "Thưa phu nhân, tôi xuống bếp rửa bát trước, nếu cô ăn không đủ thì gọi tôi, tôi sẽ làm thêm cho cô.”

Nguyễn Yên không muốn ăn nữa, đặt đũa xuống đi vào phòng.

Khi đứng dậy, cô hít một hơi thật sâu và tự nhủ rằng không sao đâu, mọi chuyện vẫn ổn.

Ca ca bây giờ rất vui vẻ và thoải mái, như vậy còn chưa đủ sao?

*

Ngày hôm sau, trời hửng sáng chợt tắt, khi Nguyễn Yên tỉnh dậy đã là chín giờ sáng.

Trước đây khi không có Thẩm Kính ở bên, cô ngủ một mình, thường xuyên phải uống melatonin mới ngủ được, nhưng tối hôm qua, có thể là do cô ăn một món ăn quê hương đã lâu không ăn, hoặc cũng có thể là do cô biết hiện tại Lục Bách Lương đang sống rất tốt, cô đã mơ một giấc mơ đẹp hiếm có.

Mở điện thoại ra, Hình Thanh gọi cho cô rất nhiều lần, đều vào lúc năm giờ sáng, có thể thấy cô vô cùng lo lắng về tin tức bôi đen trên Weibo.

Hình Thanh để lại cho cô một tin nhắn trên WeChat: "Bây giờ mọi thứ ngày càng trở nên nghiêm trọng. # Nguyễn Yên cút khỏi giới giải trí # đề tài ở hôm nay rạng sáng lại hàng không hot search.”

“Chúng ta vẫn là không giải thích sao?”

Nguyễn Yên không gõ chứ bằng tay trái nữa, và trực tiếp trả lời bằng giọng nói: "Được rồi, không cần giải thích. Vào thời đại Internet hiện nay, 24 giờ mới là thời gian tốt nhất để trả lời. Bởi vì 24 giờ là đủ để làm một thứ đi sâu vào tiềm thức mọi người. Hiện tại mới qua 12 giờ, hãy để họ tiếp tục chửi mắng, coi như Tống Quân và những người khác đang marketing miễn phí cho chúng ta, nhiều lượt tìm kiếm phổ biến như vậy, sẽ tiết kiệm cho chúng ta hàng triệu đô la."

Sau khi trả lời tin nhắn của Hình Thanh, vẫn còn một đống tin nhắn của những người khác chưa được trả lời, họ đều tìm cô để hỏi về những tin đồn thịnh hành trên Weibo, có Tạ đạo, có Trình Thiên Sơn, phó giám đốc Trần, giáo viên đã dạy ở trường đại học, thậm chí còn có những bạn học cũ ở trường y tại Đại học Y Khoa...

Nguyễn Yên nghiêm túc trả lời từng người một, cảm ơn bọn họ đã quan tâm.

Danh sách tin nhắn đã được trượt đến cuối, sau đó hiển thị một ảnh hồ sơ đã lâu không xuất hiện:

"Em đã nhìn thấy một tìm kiếm nóng trên Weibo. Tỷ tỷ, chị không sao chứ? Xin lỗi, em đã gây rắc rối cho chị rồi... Bất quá nếu cần, em có thể lên tiếng giúp chị làm rõ… Tỷ tỷ, chuyện trong quá khứ là lỗi của em. Nhưng xin hãy tin em, dù thế nào đi chăng nữa, em chỉ muốn chị được hạnh phúc. Văn Ích Dương.”

(Có chỗ dịch là Nghe Ích Dương nhưng tôi thích họ Văn hơn nên sẽ để là Văn Ích Dương.)

Nguyễn Yên nắm chặt điện thoại di động.

Ánh mắt tập trung vào ba chữ cuối cùng.

Văn Ích Dương.

Ích Dương ah.

Cái tên rõ ràng chứa đựng một chữ “Dương” ấm áp, lại mười tám năm chưa bao giờ có được ánh nắng mặt trời..

Nguyễn Yên do dự một chút, mới đáp: "Ích Dương, chị không sao, cậu yên tâm đi. Chuyện này cậu thật sự cần phải nói ra rõ ràng, nhưng chị sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến thanh danh cá nhân hiện tại của cậu..."

"Không sao đâu chị. Em chưa bao giờ quan tâm đến những bình luận đó, chị biết đấy. Em có thể gặp chị không? Em muốn đưa cho chị tất cả bằng chứng về mối quan hệ trước đây của chúng ta."

Nguyễn Yên ấn xuống mục thu âm của WeChat, trả lời hắn: “Gửi đến đây đi”.

Một lát sau, lại thả ra….

Cuối cùng, cô lại ấn giữ nó và nói: "Được."

*

"Mẹ kiếp, Kính ca ca, tin tức chấn động a, ngươi giống như bị lừa a!!!"

Thẩm Kính cũng vừa mới tỉnh ngủ. Tối hôm qua cùng Khương Thập Nghị uống rượu, nói xong sự tình, trời đã là sáng sớm.

Ngành công nghiệp điện ảnh và truyền hình năm nay sa sút, Khương Thập Nghị nắm giữ rất nhiều IP mà ông ấy muốn làm, ông đang kêu gọi đầu tư khắp nơi, mà công ty công nghệ của Thẩm Kính vừa tung ra dòng sản phẩm loa có trí tuệ nhân tạo mới, hắn cũng đang khẩn trương tìm kiếm cao một nơi quảng cáo có chất lượng.

Thế là hai người trò chuyện càng lúc càng say, còn chưa kịp gửi tin nhắn cho Nguyễn Yên hỏi xem Trương Hiểu Lan làm việc có ổn không thì hắn đã ngủ thϊếp đi.

Kết quả là vừa tỉnh lại, giọng nói của Cố Triệu Dã liền truyền đến,. Thẩm Kính vừa click mở, tiếng gọi cường điệu của cậu ta lập tức vang vọng khắp phòng.

Sau khi nghe xong nội dung, Thẩm Kính tức giận trả lời: "Cút đi."

Cố Triệu Dã ngay lập tức gửi một tin nhắn, đó là một bức ảnh:

“Anh Kính, em lấy được trên Weibo, anh xem một chút, đây là chị dâu vào ngày xưa sao?"

Thẩm Kính click mở, ảnh chụp màn hình chính là tin tức nóng về Nguyễn Yên, nói sinh hoạt cá nhân của cô rất hỗn đoạn.

Cô ở trên vẫn còn tóc mái lưa thưa, nhìn khắp người đều có vẻ học sinh ngốc nghếch.

Còn người con trai đứng bên cạnh cô, vừa cao vừa gầy, trên người có hơi cũng có hơi thở học sinh tươi mát, nhìn qua có một cảm giác….

Vô cùng hợp đôi…

Thẩm Kính sắc mặt tái nhợt, ngón tay nổi lên gân xanh, thiếu chút nữa đánh rơi điện thoại: "Đây là ai?!"

"Đấy là bạn trai cũ của chị dâu! Anh Kính, anh không biết sao, hai ngày nay trên mạng đang bôi đen chị dâu, nói chị ấy làm giả bằng cấp, đời tư hỗn loạn. Mà càng thêm kinh khủng chính là, họ còn nói chị ấy bị Bạch Vinh Lôi bao nuôi. Cũng không nhìn lại nhan sắc của ông ta đi, ông ta mà xứng sao?"

Thẩm Kính đem tấm ảnh chụp màn hình kia phóng đại lên, nhìn nửa ngày.Trong lòng lại một lần nữa dâng lên cảm giác kỳ dị khác thường.

Dạo gần đây, cảm giác này đã xảy ra quá mức thường xuyên.

Trước kia hắn đã đặt hết tâm trí lên người Tống Diệp Mi, sau khi không đạt được, cũng không xuất hiện nữa, hắn không hiểu sự kỳ lạ vô cớ này trong lòng hắn có ý nghĩa gì.

Hắn Hoặc có lẽ là, tìm được, lại bởi vậy càng thêm mờ mịt. Hoặc có lẽ là, tìm được, lại bởi vậy càng thêm mờ mịt.

Chẳng lẽ cô cũng từng là con mồi của người khác sao?

Ý tưởng này chợt nhảy ra và cắt đứt một sợi dây nào đó trong lòng.

Hắn ném điện thoại xuống giường.

Chỉ là thế thân thôi, không cần lo lắng cho cô ta nữa, hắn nghĩ như vậy.

Cuối cùng, sau khi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, hắn cầm điện thoại di động lên gọi Tống Quân.

Tống Quân đã nghe máy, nhưng đầu dây bên kia rất ồn ào, có rất nhiều giọng nói của mọi người, xung quanh còn có những tiếng gọi "Diệp Mi, Diệp Mi" đầy lo lắng.

Hắn khẽ nhúc nhích cổ họng, hỏi: "Đúng, là tỷ tỷ của cô sao?"

"Ừm, hôm chị qua đã về nước, tỷ tỷ bảo em không được nói cho anh biết. Nhưng anh Kính, hôm nay chị ấy còn nằm viện, tối hôm qua chị ấy bị đau bụng, hiện tại không thể cử động được... "

Tống Quân dừng một chút, nói: "Hai năm qua chị ấy ở nước ngoài có khoảng thời gian rất tồi tệ. Anh rể em đối xử với chị ấy… rất tệ."

“Hắn làm chuyện gì?”

"Ở nhà bị anh ta bạo hành, chị của em bị anh ta đánh tới dạ dày co rút.”

Ngón tay cầm điện thoại của Thẩm Kính càng lúc càng siết chặt, cuối cùng chỉ có thể nghẹn ra hai chữ: “Cầm thú.”

Tống Quân thử hỏi hắn: Anh Kính, hôm nay anh có muốn qua gặp chị gái em không?"

Thẩm Kính trầm mặc.

Tống Quân cũng không nói chuyện.

Trong giây phút tĩnh lặng này, hắn nghĩ đến rất nhiều điều.

Chẳng hạn như cảnh Tống Diệp Mi nấu ăn cho một nhóm nam sinh bọn hắn; chẳng hạn như cảnh Tống Diệp Mi im lặng nghe lời khi thông báo liên hôn của gia đình; chẳng hạn như lúc hắn một thân đầy máu chạy đi gặp cô ấy, và cảm giác bất lực và thất vọng khi ngửa mặt nhìn chiếc máy bay đang rời đi.

Rất nhiều hình ảnh lần lượt hiện lên.

Nhưng giờ khắc này, sâu nhất trong lòng hắn, đem hắn từ trong ký ức trở về hiện thực, lại là âm thanh của Nguyễn Yên mang theo chút ủy khuất: "Ca ca”.

Thẩm Kính nhắm mắt lại nói: "Bây giờ tôi không tới, tới sẽ làm ảnh hưởng xấu đến cô ấy."

“Mặt khác, sự việc của Nguyễn Yên có phải do cô làm hay không?”

“Không phải.” Tống Quân không thừa nhận.

“Tốt nhất là như vậy.”

Thẩm Kính cúp điện thoại.

Lại gửi cho Hướng Thuyền một tin nhắn: "Đặt cho tôi chuyến bay gần nhất trở về thành phố Lâm."

Hướng Thuyền trả lời: “Vâng.”

Hắn lại gửi một tin nhắn WeChat khác cho Nguyễn Yên: "Đang ở đâu?"

Mười phút trôi qua, không có người trả lời.

Hắn gọi điện thoại cho Nguyễn Yên nhưng đầu dây bên kia vẫn chưa có người nghe máy.

Hắn không nản chí, tiếp tục gọi.

Nguyễn Yên từ trước đến nay luôn luôn ngoan ngoãn và nghe lời, chỉ cần là hắn ta gọi, bất kể cô đang làm gì, cô sẽ trả lời trong vài giây, lần này có chuyện gì xảy ra vậy?

Chẳng lẽ những kẻ bôi đen trên mạng nói chuyện quá khó nghe, cô nghĩ quẩn trong lòng.

Hắn nhanh chóng cúp máy và gọi điện thoại cố định ở nhà, Trương Hiểu Lan chắc chắn đang ở trong nhà vào thời điểm này.

Trương Hiểu Lan trả lời điện thoại gần như ngay lập tức, nói: "Ông chủ" với hương vị phương ngữ mạnh mẽ, khiến cho Thẩm Kính giật mình.

Thẩm Kính uống một hớp nước để tự trấn an mình, hỏi: “Hôm nay Nguyễn Yên có ở nhà không?”

Trương Hiểu Lan: "Không có, phu nhân từ sáng sớm đã đi ra ngoài, nói là đi gặp bằng hữu."

Bạn bè, lúc này đi gặp bạn bè, bạn bè kiểu gì, cô ấy không sợ bị paparazzi chụp được sao?

Thẩm Kính thẫn thờ nhìn những gợn nước lăn tăn trong cốc.

*

Gợn nước một vòng, một vòng tràn ra xung quanh.

Nguyễn Yên cúi đầu, nhìn cái ly một cách xuất thần.

“Tỷ tỷ, chị không uống sao?” Văn Ích Dương hỏi cô.

Âm thanh của trò chơi điện tử xung quanh rất lớn, xuyên thủng màng nhĩ của Nguyễn Yên.

Người đến người đi đều là học sinh, thỉnh thoảng có một hai nam sinh đi ngang qua, bọn họ vỗ vai Văn Ích Dương: "Này, bạn tốt, bạn gái của cậu thật xinh đẹp."

Văn Ích Dương cười đáp: "Không phải, là tỷ tỷ của tôi."

Nguyễn Yên lấy lại tinh thần, uống một ngụm nước: "Ích Dương, chị chỉ đang nghĩ, em không thay đổi chút nào."

“Thay đổi?” Văn Ích Dương chăm chú nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ chờ mong, “Chị, chị còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy em là bộ dạng như thế nào không?”

Nguyễn Yên nhẹ nhàng gật đầu.

Nhớ rõ, làm sao cô có thể không nhớ rõ?

Năm đó, hắn mới mười sáu, Nguyễn Yên đã hai mươi, cô vừa quay xong một video quảng cáo cho trường học, nhận được thù lao không nhỏ, cô quyên góp một nửa số tiền ra ngoài.

Cô học được thói quen này từ ca ca, anh ấy là một người cực kỳ tốt bụng, anh ấy sẽ thường xuyên quyên góp một phần thu nhập của mình.

Ngôi trường nơi Văn Ích Dương theo học, là nơi nhận tiền quyên góp của Nguyễn Yên.

Để ngăn người trung gian cắt xén, cô đã đích thân bay đến ngọn núi ở phía tây nam, cô đã xem xét từng chiếc máy tính và gửi chúng đến từng phòng học trong trường.

Cho đến khi Văn Ích Dương vào lớp, cậu ta đứng trong đống học sinh đầu bù tóc rối, kéo chiếc áo sơ mi đã giặt đến trắng bệch, xấu hổ nói với cô: “Chị, em không biết sử dụng máy tính chị tặng…”

Khi Nguyễn Yên nhìn thấy nốt ruồi lệ nơi khóe mắt cậu, đầu tiên là giật mình, sau khi suy nghĩ lại hỏi cậu ta: “Em tên gì?”.

Cậu ta thu chân lại, lui về phía sau: “Văn Ích Dương. Tỷ tỷ, em tên Văn Ích Dương, là cái này lớp trưởng ban này.”

"Là như vậy sao? Đừng lo lắng, chị sẽ dạy em." Cô cúi người dạy cho thiếu niên xinh đẹp này vài thao tác đơn giản.

Khi ấy, ở nơi sâu trong ngọn núi xa xôi này, đám trẻ con này đang ngày ngày phải cúi mặt xuống đất, lưng hướng lên trời làm việc, khi Nguyễn Yên nhìn Văn Ích Dương, trong lòng có một cảm giác kỳ lạ, cô hoàn toàn không ngờ, cậu bé thậm chí không biết bật và tắt máy tính này sẽ trở thành một thiên tài mà tất cả các công ty công nghệ đang cạnh tranh để có được trong vài năm tới….

Văn Ích Dương cắt đứt ký ức của cô: “Chị, hôm nay đừng nghĩ ngợi gì nữa, thanh thản ổn định, chúng ta quên hết chuyện không vui đi nhé.”

Địa điểm gặp mặt của bọn họ là Văn Ích Dương chọn.

Cậu ta đưa cô đi chơi game, nói muốn cô khỏe mạnh về cả thể chất và tinh thần, cho dù phải chơi game bằng tay trái, cô cũng đã hoàn toàn thoát khỏi áp lực hai ngày qua.

Tiếng la hét và chửi bới của những người chơi trò chơi vang khắp nơi, tiếng sau sẽ càng lớn hơn tiếng trước.

Trong hoàn cảnh như vậy, cô căn bản không nghe thấy cuộc điện thoại của Thẩm Kính, mãi cho đến khi đi toilet mở điện thoại di động ra, cô mới biết Thẩm Kính đang điên cuồng đi tìm cô.

Cô nhanh chóng trả lời WeChat của hắn: "Xin lỗi, em ra ngoài gặp một người bạn, không thấy tin nhắn của anh."

Hai giây sau, Thẩm Kính hồi đáp: "Người bạn nào? Nam hay nữ? Chụp ảnh cho tôi xem."

Nguyễn Yên nhìn Văn Ích Dương đang đợi cô ngoài cửa toilet, trong nháy mắt rơi vào trầm mặc......

Edit: Thẩm Kính tự mình hại mình hehe! Có lẽ dạo này đọc qua nhiều truyện Girl love nên cảm thấy ở chap trước Tống Quân có chút đáng yêu, giống như con thỏ trắng nhe răng ra cắn người nhưng không thành, còn bị Nguyễn Yên trêu chọc.

Truyện sẽ ngày càng thêm thú vị đây!